Cốp xe phía sau được nhét đầy ự.
Cố Sơ nhìn đi nhìn lại, sau khi ngồi vững bèn hỏi Lục Bắc Thần: “Có phải em quá đáng lắm không?”
Riêng một chiếc măng tô đã tốn 25 vạn, còn chưa tính đến quần áo trong các túi khác.
Chiếc xe từ từ đi về phía trước, ngoài cửa xe, đèn đường đã nhuộm kín trời đêm. Bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt, xe cộ cũng đông đúc hơn. Lục Bắc Thần đang lật xem một bản báo cáo khám nghiệm tử thi nhưng cũng dỏng tai nghe Cố Sơ nói, bèn hỏi: “Sao lại quá đáng?”
Cô nhẹ nhàng dựa vào người anh: “Một mình em làm sao mặc được lắm quần áo thế này?”
Lục Bắc Thần cong môi: “Con gái nhiều quần áo một chút có sao.”
“Quá đắt.” Cô lẩm bẩm.
Lục Bắc Thần ngước mắt lên liếc nhìn cô rồi mỉm cười: “Coi như là phần thưởng cho việc em học được cách tái tạo xương sọ.”
Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của anh, rồi nhớ lại ánh mắt Lâm Gia Duyệt và mấy cô nhân viên kia nhìn anh, tình yêu trong lòng chưa bao giờ mãnh liệt như thế. Cô bất chợt ôm chặt lấy anh, áp mặt lên vai anh.
Lục Bắc Thần cũng không tiếp tục xem báo cáo nữa, để nó qua một bên, rút tay ra, ôm cô vào lòng: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô chỉ muốn ôm anh như vậy, không muốn buông ra.
Lục Bắc Thần khẽ cười.
“Anh bảo Lâm Gia Duyệt liệu có giận không?” Cô chợt hỏi.
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày.
“Thật ra em biết cô ấy thích chiếc măng tô đó.” Cố Sơ nói.
“Thế à?”
“Dĩ nhiên.” Cố Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cô ấy nhằm vào cửa hàng đó lẽ nào chỉ là dạo loăng quăng thôi ư? Chính là nhắm tới chiếc măng tô đó đấy. Em ấy à đã thuận nước đẩy thuyền, mặc nó lên. Cô ấy là cô chủ, thấy người khác mặc vào rồi, hơn nữa còn là em, chắc chắn sẽ không mua nữa.”
Lục Bắc Thần mím môi cười: “Đây là kiểu lý luận xiên xẹo gì vậy?”
“Đây là sự thấu hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nhất là với những người từ nhỏ chưa từng bị ai cướp mất đồ như Lâm Gia Duyệt.” Cố Sơ cười khì: “Cô ấy cũng không chịu thừa nhận mình đã ưng chiếc măng tô kia, thế nào? Em có thông minh không?”
“Ừm, thông minh.”
Cố Sơ dương dương tự đắc.
“Nói vậy, nếu đổi lạ là em, em cũng sẽ không giành với cô ấy?” Lục Bắc Thần tò mò hỏi.
Nhưng Cố Sơ lắc đầu: “Sai. Em ấy à, không sĩ diện đến mức đó. Cho dù cô ấy mặc áo măng tô lên người, em cũng dám mua một chiếc giống nó y như đúc. Thích là thích, em không muốn bản thân chịu thiệt thòi.” Nói rồi, cô càng siết chặt anh hơn: “Ví dụ như chuyện thích anh chẳng hạn.”
Lục Bắc Thần quay đầu, hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh cô lúc say rượu, ôm cổ anh, cười xinh xắn: Bắc Thâm… Bắc Thâm…
“À…” Cố Sơ không biết anh đang nghĩ gì, ấp a ấp úng.
Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô.
“Bác sỹ Smith là ai vậy?” Cô hỏi. Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
“Một người bạn.”
“Chỉ là bạn thôi sao?”
“Chỉ là bạn thôi.”
Cố Sơ ngồi thẳng dậy, nhìn anh rồi nửa đùa nửa thật nói: “Không phải anh có bệnh gì không tiện nói ra đấy chứ?”
Lục Bắc Thần cố tình làm ra vẻ sửng sốt rồi chọc cô: “Bị em phát hiện rồi sao? Chết thật!”
“Đáng ghét!” Cô đẩy anh một cái: “Em quan tâm đến anh mà.”
Anh nhân tiện kéo tay cô lại, cười đùa: “Thật sự chỉ là bạn thôi. Bác sỹ Smith trước giờ vẫn là bác sỹ riêng cho bố anh.”
Cố Sơ nghe vậy, mới hơi yên tâm hơn một chút.
“Đừng có suy nghĩ linh tinh nữa.” Lục Bắc Thần giơ tay ra: “Đưa di động của em cho anh.”
Di động?
Cô rút di động từ trong túi ra đưa anh. Anh đón lấy, thuần thục rút sim từ trong ra. Cố Sơ ngạc nhiên, đang định hỏi anh muốn làm gì thì thấy anh móc một chiếc hộp từ đâu ra, bên trong lại có một bộ di động.
Anh nhét sim vào chiếc di động mới rồi trả lại cho cô.
“Chuyện này…” Cố Sơ không hiểu.
“Đổi một chiếc di động có sóng tốt hơn, để lần sau em nhận được điện thoại của anh, nếu không lại nói anh chẳng quan tâm gì đến em.” Lục Bắc Thần như cười như không.
Lúc này Cố Sơ mới nhớ lại lời trách móc lúc trước dành cho anh, bỗng đỏ mặt: “Tại lần trước em để im lặng đấy mà. Anh cũng đâu cần mua bộ mới, đùa với anh thôi mà, anh không nhận ra à?”
“Đã mua rồi, dùng đi.”
“Anh đi mua lúc nào vậy?”
Lục Bắc Thần cười: “Lúc em thử quần áo.”
Cố Sơ nhìn chiếc di động trong tay, lòng ngập tràn hạnh phúc, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Em cảm thấy để anh tiêu tiền thế này thực sự không ổn.” Mặc dù, đó là một chuyện rất lãng mạn.
Nụ cười của anh càng lớn thêm, rồi anh giơ tay vò đầu cô: “Tiểu nha đầu!”
Cố Sơ theo đà nép vào lòng anh.
Chiếc xe đi thẳng một mạch, vòng qua bến Thượng Hải.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Lục Bắc Thần nói: “Về Xa Sơn.”
Cô ngước mắt nhìn anh.
“Còn một số công việc cần phải giải quyết.” Anh giải thích.
Cố Sơ nhìn ra ngoài cửa xe. Trời đã tối rồi nhưng anh lại đưa thẳng cô về phòng thực nghiệm? Cô ngẫm nghĩ rồi khẽ hỏi: “Chẳng phải anh không hy vọng em ngủ lại đó sao?”
Vì việc này cô còn ủ dột rất nhiều ngày.
“Không cho em tới ngủ, em liền uống rượu thị uy với anh, anh còn dám không cho em đến đó sao?” Lục Bắc Thần đùa giỡn.
“Đâu phải em cố tình chọc tức anh!” Cô phản bác.
Lục Bắc Thần vòng tay qua eo cô: “Ừm, em chỉ không cẩn thận chọc cho anh tức gần chết thôi.”
“Còn nói anh không ghen?” Cô chỉ vào mặt anh, bật cười.
Lục Bắc Thần há miệng cắn ngón tay cô làm cô sợ hãi vội rụt tay về…
***
Cố Tư tắm rửa xong, quay về phòng. Cô bạn cùng phòng lắc lắc ống nghe trước mặt cô: “Tư Tư, điện thoại của cậu này.”
Cô bước tới, vừa lau tóc vừa đón lấy ống nghe, lẩm bẩm một câu: Mẹ ơi, thời buổi này còn có người gọi máy bàn, phục luôn đấy. Cô hào sảng hét một tiếng vào ống nghe: “Ai đấy?”
Bên kia rõ ràng sững lại giây lát.
“Nói đi chứ!” Cô sốt ruột.
“À…” Đầu kia điện thoại ngập ngừng một chút: “Cố Tư phải không? Tôi là La Trì.”
“Cảnh sát La?” Cố Tư không ngờ lại là anh, hơi ngẩn ra: “Sao lại là anh?”
“Á? À, ha… đúng vậy, là tôi gọi tới.”
Cố Tư hồ nghi, rồi bất chợt phản ứng lại, giọng điệu căng thẳng: “Lẽ nào chị tôi có chuyện gì?”
“Không phải, không phải. Cô đừng lo lắng, chị cô vẫn ổn lắm.”
Lúc ấy Cố Tư mới an tâm: “Vậy anh gọi điện tới làm gì vậy?”
“Tôi… à, là muốn hỏi cô dạo này ra sao, học hành có bận rộn không?”
“Cũng ổn.” Cố Tư để khăn mặt qua một bên, hờ hững đáp.
“Ổn là được rồi.” La Trì cười ha ha.
“Tôi nói này, cảnh sát La. Ông anh có việc gì tốt nhất là nói thẳng luôn đi. Tôi lại phạm phải tội gì sao? Nghe anh cười bụng dạ tôi cứ nôn nao.”
“Không có việc gì thật mà, tôi chỉ gọi tới hỏi thăm xem cô có ổn không thôi.”
Cố Tư nhướng mày.
“À, không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy nhé. Cô nhớ nhé, có chuyện gì có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào, à… mà không có việc gì cũng có gọi điện thoại cho tôi.” Dứt lời, đầu kia bèn dập máy.
Cố Tư cầm ống nghe, mãi vẫn chưa có phản ứng gì.
Bạn cùng phòng thấy vậy bèn hỏi: “Cậu sao thế?”
“Một người cảnh sát gọi điện thoại nói với tớ là có việc gì thì gọi điện thoại cho anh ta, không có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh ta.” Cố Tư chỉ tay vào ống nghe: “Quái lạ.”
“Cảnh sát á?” Bạn cùng phòng giật thót: “Chẳng lẽ cậu lại bị đám cảnh sát theo dõi?”
Cố Tư đập ống nghe xuống cái ‘bộp’: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
“Thế không dưng lại nhận được điện thoại của cảnh sát à?”
“Tớ cũng đang muốn biết anh ta đang giở trò gì đây.” Cố Tư loẹt quẹt đôi dép lê tới trước gương, cầm lấy máy sấy tóc.
Người bạn cùng phòng nhíu mày, bất thình lình nói một câu: “Lẽ nào anh ta muốn theo đuổi cậu?”
Một câu nói suýt nữa khiến Cố Tư quấn cả tóc vào máy sấy. Cô tắt máy đi, bật cười: “Đừng đùa nữa, cậu có biết bình thường tớ bị ai hại thảm nhất không? Chính là tay cảnh sát thối tha đó! Tớ ấy à, khi đối diện với anh ta có thể ôn hòa nhã nhặn, hết cách thôi, tớ đánh không lại anh ta, có khi người ta lại bất chấp pháp luật bắn chết mình không chừng. Nhưng tớ là ai nào? Có thù tất báo, thành kiến của tớ với anh ta sâu sắc lắm, giấu hết trong bụng đây này. Hôm nào mà bùng phát, thì anh ta biết tay!”
Cô bạn cùng phòng nhe răng: “Đáng sợ quá!”
***
Trở về Xa Sơn, Lục Bắc Thần lại đắm chìm vào những công việc rối rắm, hồ sơ vụ án chất đầy trên mặt bàn.
Cố Sơ giúp anh xử lý xong tài liệu có liên quan tới vụ xác vụn dưới suối nước nóng, thấy anh vẫn còn đang kiểm tra xương cốt thì cũng hiểu ra. Ngoài miệng anh bảo La Trì rằng điều tra là việc của cảnh sát nhưng thực tế anh vẫn không yên tâm.
Người đàn ông này, rõ ràng có thể sống hòa hợp với mọi người hơn, rõ ràng là quan tâm đến mọi người, chỉ có điều cái miệng quá độc.
“Đi ngủ đi.” Sau khi nhận lấy tài liệu, anh nói với cô.
“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.
Hỏi xong, cô mới cảm thấy không ổn. Thấy anh nhìn mình có vẻ hứng thú, cô lập tức giải thích: “Ý của em là muộn vậy rồi anh vẫn chưa nghỉ à?”
Nói kiểu gì cũng thấy kỳ quái.
Lục Bắc Thần sát lại gần cô: “Em lên ngủ trước đi, anh sẽ nhanh thôi.”
“Em không có ý đó.” Cố Sơ đẩy anh.
Lục Bắc Thần bật cười.
“Mặc kệ anh đấy.” Cô bị anh làm cho đỏ mặt, tháo găng tay ra, lập tức xoay người đi lên gác.
Hiếm khi anh đồng ý cho cô quay lại nơi này, cô không muốn mọi chuyện đi ngược lại.
Cứ như vậy, Cố Sơ thoải mái tắm rửa trên phòng nghỉ rồi quay lại chiếc giường thân thuộc, dường như cô được trở lại lúc xưa. Chui rúc trong chăn, cô bật tivi lên xem một lát, tới tận khi mắt bắt đầu díp lại.
Cô nhìn đồng hồ, đã sắp nửa đêm rồi, anh định làm việc thâu đêm sao?
Rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng, bàn của cô, gương của cô, sofa của cô… Trái tim Cố Sơ bỗng căng phồng, vì anh đã giữ lại những thứ này. Nghĩ như vậy, cô càng lúc càng yêu anh hơn.
Ánh mắt cô vô thức dừng lại trên chiếc áo sơ mi để trên ghế sofa. Cô bước tới, cầm lên. Không phải của Lục Bắc Thần, buổi sáng lúc tỉnh dậy cô đã nhìn thấy rồi. Lẽ nào… là của Kiều Vân Tiêu?
Cố Sơ nghĩ tới khả năng này, trái tim chợt đập thịch một tiếng, vội vàng nhét vào trong tủ quần áo, nhưng rồi cô lại chợt thay đổi suy nghĩ. Cô nghĩ tới câu nói đó của Lục Bắc Thần: Cậu ta là một kẻ bại trận dưới tay anh, có gì đáng để ghen chứ?
“Còn nói không ghen? Không ghen mà lại vứt quần áo của người ta bừa phứa vậy à?” Cố Sơ lẩm bẩm, nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi đó rồi bật cười: “Vậy được, để em xem anh có ghen hay không.”
Dứt lời, cô cởi váy ngủ ra, thẳng thừng mặc áo sơ mi vào.
Sau đó cứ thế đi chân trần ra khỏi phòng nghỉ…