Lăng Song không biết nấu nướng.
Đương nhiên, đây là điều Cố Sơ đoán, vì ở cùng một ký túc xá đại học nhiều năm như thế, cô chưa từng nghe thấy Lăng Song nhắc tới chủ đề bếp núc, cũng chưa hề nhìn thấy Lăng Song đích thân làm món gì. Thế nên khi Lăng Song bê một đĩa gì đó nhầy nhụa dầu mỡ đặt lên bàn ăn, Cố Sơ cảm thấy giác quan thứ sáu của mình vẫn còn chuẩn lắm.
Khi cô nhìn lại gian bếp, nó giống như vừa gặp một cuộc tập kích vũ khí hạt nhân, mức độ phá hoại vượt xa cô.
“Nào nào nào, nếm thử đi.” Lăng Song cực kỳ tích cực, kéo ghế gọi Cố Sơ.
Cố Sơ do dự bước lên, cứ thế nhíu mày nhìn chiếc đĩa không thể gọi tên trước mặt mãi. Lăng Song nhìn thấy biểu cảm của cô bèn lườm nguýt: “Này, cậu có cần phải thế không? Tôi đâu có pha thuốc độc, không chết được đâu.”
“Cậu tuyệt đối đừng nói với tôi thứ cậu làm ra để cho người ăn.” Khắp khoang mùi ngập đầy mùi dầu mỡ. Cô vô thức đưa tay lên phe phẩy: “Cậu cho bao nhiêu dầu thế này, thấy của chùa là dùng bừa phứa phải không?”
“Này, đây cũng coi như thành quả lần đầu tiên tôi xuống bếp rồi, dù gì cậu cũng vui vẻ lên tý đi.” Lăng Song không vui: “Tôi không phải là người tùy tiện xuống bếp nấu cho ai ăn đâu.”
Cố Sơ kéo ghế ngồi xuống, nhìn cái đĩa ‘thức ăn’ trước mặt, không sao cầm đũa lên nổi. Lăng Song nhét đôi đũa vào trong tay cô, thúc giục: “Hình thức tuy không đẹp nhưng mùi vị chắc là không tồi đâu, cậu nếm xem.”
“Lăng Song, cậu có lòng lấy đĩa thức ăn này để giảng hòa thì được, nhưng chí ít cũng phải luyện tập ở nhà cho kha khá hẵng chứ. Cả cái đĩa, tôi chỉ nhìn thấy rặt một màu vàng, cậu quá hành hạ cái lưỡi của tôi rồi.” Cố Sơ lấy đũa gẩy gẩy vài nhát, càng nhìn càng nhíu mày tợn.
“Tôi phải ở nhà làm thử rồi mới tới làm cho cậu ăn, thỏa mãn đi. Mấy đĩa tôi làm ở nhà đen kịt hết cả, may ra đĩa này còn giữ nguyên được màu của dầu.” Nói rồi, Lăng Song cầm đũa lên, gắp một miếng nhỏ từ cái đống dầu kia ra, đặt vào chiếc đĩa trước mặt Cố Sơ: “Nếm đi.”
“Sao cậu không ăn?”
Lăng Song lườm cô, rồi lại gắp một miếng nhét thẳng vào miệng: “Ăn rồi đấy.”
Cố Sơ cũng chỉ còn cách bấm bụng nếm thử. Từ nhỏ tới lớn, cô nào đã từng ăn một món mà ‘hình thức’ tệ đến thế này? Kể cả những ngày tháng cô ở Quỳnh Châu, cô cũng tuyệt đối không làm mấy thứ khó coi kiểu này để hãm hại cái miệng của mình.
Lăng Song thấy cô đã ăn bèn ngừng đũa lại, vội vàng hỏi: “Sao?”
Cố Sơ vốn định nhận xét là cái quái quỷ gì thế này, vừa vào miệng là chỉ toàn thấy mỡ, ngán tận răng, mùi vị cực kỳ tệ hại. Nhưng nuốt xuống thì mùi vị lại thay đổi, dù vẫn ngấy như thế nhưng mùi vị đã thấm vào từng thớ thịt, tinh tế, còn có đôi phần quen thuộc.
Lăng Song ngồi đối diện cô, chống cằm quan sát biểu cảm của cô.
Một lát sau, Cố Sơ nếm thêm một miếng nhỏ nữa, càng nếm, cảm giác quen thuộc càng sâu đậm. Cô đặt đũa xuống, uống một ngụm nước lọc để xua đi cái mỡ màng: “Đúng là có một chút mùi vị của nhà hàng đó, nhưng bỏ quá nhiều dầu nên đã che lấp rất nhiều mùi vị nguyên gốc.”
“Cậu cứ nhận xét xem có giống mùi vị của món thịt chiên cậu ăn ở nhà hàng đó không?” Lăng Song hỏi.
Cố Sơ suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: “Giống.”
Lăng Song vừa nghe xong, lập tức đắc ý: “Thế nào, tôi là thiên tài đấy.”
“Không phải cậu ăn cắp phương thức bí truyền của người ta đấy chứ?” Cô chẳng tin Lăng Song tự ngộ ra được. Một người như Lăng Song vừa không biết nấu nướng vừa không thích nấu nướng. Một món ăn ngay cả cô còn thất bại liên tục, dám chắc Lăng Song càng không có bản lĩnh làm ra.
Nhưng Cố Sơ không thể không thừa nhận món ăn trước mắt tuy be bét nhưng mùi vị thì tuyệt đối giống với nhà hàng đó. Chỉ có điều ban nãy Lăng Song rán bằng dầu xà lách nên ăn vào sẽ ngấy, nếu đổi thành dầu ô liu thì sẽ có được vị ngon của nhà hàng đó một trăm phần trăm.
Cô dám khẳng định họ cũng dùng dầu ô liu để làm, vị thanh vừa nếm là cô có thể nhận ra ngay.
Lăng Song nghe cô nói xong bèn vỗ tay một cái: “Cậu đoán đúng rồi.”
Cố Sơ ngẩn người: “Không phải chứ?”
“Chuyện rất đơn giản. Nhà hàng đó muốn quảng bá, dĩ nhiên là phải nghĩ tới bọn tôi, vừa hay tôi thỏa thuận thành công với ông chủ nhà hàng, muốn quảng cáo cũng được thôi nhưng tôi muốn xin bí kíp của món thịt chiên.” Lăng Song tỏ ra thần bí.
“Thế là ông chủ cho cậu luôn?” Có chuyện dễ dàng vậy sao? Lúc trước cô cũng đã nghĩ đủ mọi cách để xin bí kíp, tiếc là không được như ý nguyện.
Lăng Song kiêu ngạo nhìn cô: “Dĩ nhiên rồi, tôi là ai nào. Vả lại, ông chủ nhà hàng có việc muốn nhờ vả tôi, lúc này tôi đưa ra yêu cầu gì, đối phương cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn.”
Cố Sơ nhìn cậu ta vẻ nghi hoặc: “Không giống tác phong của cậu, quyết tâm đòi được bí kíp?”
“Chẳng phải là vì cậu sao. Mấy hôm trước cậu cứng rắn nói tôi đắc tội với cậu, dĩ nhiên tôi phải chuộc tội rồi.” Lăng Song lườm cô.
Cố Sơ nhìn cậu ta chằm chằm: “Tôi cứ cảm thấy cậu không có tốt đẹp như vậy.”
“Thật là không biết phân biệt đúng sai. Để có được bí kíp này, tôi đã phải lấy ít đi rất nhiều phí quảng cáo đấy. Cậu cũng hiểu tạp chí của bọn tôi rồi đấy, quảng cáo trước nay là không giảm giá đâu.” Đôi mắt to tròn xinh xắn của Lăng Song trợn tròn, gào lên với cô.
Cố Sơ cũng chẳng thèm tranh cãi với cậu ta nữa, cô giơ tay về phía cậu ta: “Thế bí kíp đâu? Không phải cậu định làm một đĩa loạn cào cào thế này rồi bắt tôi đoán cho vui chứ hả?”
“Đồ vô lương tâm, biết ngay là cậu sẽ chẳng cảm động phát khóc đâu.” Lăng Song rút một chiếc lọ nhỏ từ trong túi xách ra, đưa cho cô: “Này, bí kíp đây.”
Cố Sơ đón lấy, đó là một lọ thủy tinh cao khoảng 10cm, bên trong đựng một dung dịch vàng rực. Cô lắc lắc, tỉ mỉ nhìn thứ dung dịch ấy, trông giống như mỡ nhưng lại dính vào thành, không kết dính như mỡ, giống một loại nước gì đó hơn.
Cô nhẹ nhàng bật nút gỗ ra, ngửi thử. Một mùi hương rất nhẹ nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Đây là mùi vị của thịt chiên.
“Đây là thứ gì vậy?” Cố Sơ kinh ngạc.
“Đây là bí kíp làm món thịt chiên đấy.” Lăng Song tươi cười giải thích: “Người ta mở nhà hàng để làm ăn, chắc chắn sẽ không nói ra cách pha chế đâu. Ông chủ cho tôi một bình đựng bí kíp đã được pha chế sẵn, chẳng phải tôi lập tức mang tới cho cậu sao?” Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Cố Sơ bừng tỉnh ngộ, ngửi lại lần nữa rồi cau mày: “Kỳ lạ thật, cứ cho là đã có bí kíp trong tay tôi vẫn không thể ngửi ra nó được pha chế kiểu gì.”
“Biết là mũi cậu thính rồi nhưng món tủ của người ta là thịt chiên, chắc chắn sẽ không dễ dàng để người phá vỡ bí kíp đâu.” Lăng Song chỉ vào bình thủy tinh rồi nói: “Cậu đừng có tưởng một bình bí kíp này không là gì. Ông chủ nói rồi, lúc làm thịt chiên chỉ cần bỏ một chút vào là ok, một bình nhỏ thế này nhưng có thể làm được mấy chục đĩa thịt chiên ấy chứ.”
Cố Sơ lại nhìn một lúc lâu rồi quay về phía Lăng Song: “Lần này cậu tới thật sự để tặng bí kíp?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lăng Song nhìn thẳng vào mắt cô, nhướng mày: “Cố Sơ, tôi một lòng muốn làm hòa với cậu, cậu đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Cậu không làm chuyện tiểu nhân trước, người khác sẽ coi cậu là tiểu nhân hay sao?”
“Được rồi, được rồi, cậu thích tin hay không thì tùy.” Lăng Song giơ tay về phía cô: “Đưa bí kíp đây cho tôi, coi như tôi chưa đến.”
“Đồ đã tặng rồi mà còn định đòi lại ư, đừng hòng.” Cố Sơ cất bí kíp đi, nghĩ bụng khi nào Lục Bắc Thần về, cô nhất định sẽ làm cho anh ăn.
Lăng Song mím môi cười: “Vừa nhìn là biết ngay nghĩ tới giáo sư Lục nhà cậu, con gái lớn rồi.”
“Nghĩ tới anh ấy thì sao? Không được à?”
“Đó là người đàn ông của cậu, người khác quản được sao?” Lăng Song uể oải nói rồi ngước mắt lên nhìn cô: “Nhưng mà này, có một chuyện tôi phải nhắc nhở cậu.”
“Nói đi.”
“Cậu phải đề phòng Lâm Gia Duyệt đấy.” Lăng Song nói thẳng thừng.
Cố Sơ hơi nhíu mày: “Cô ta làm sao?”
Muốn hoàn toàn từ bỏ một người không phải là chuyện dễ dàng, từ hai lần sau đó Lâm Gia Duyệt tới tìm Lục Bắc Thần là có thể nhận ra. Trước đó mặc dù hai người họ đã nói chuyện với nhau nhưng rõ ràng cô ta vẫn chưa dứt khoát. Cố Sơ cũng không muốn quá quan tâm tới người phụ nữ này, dù sao thì thái độ của Lục Bắc Thần đã quá rõ ràng rồi, cô cũng chẳng thể ngăn cản suy nghĩ của Lâm Gia Duyệt.
“Quỹ tài chính của Lục Bắc Thần nhà cậu đã đổi chủ, đây hoàn toàn là một lần quyết liệt giữa hai nhà Lục Lâm. Về lý mà nói, mọi người đều phải trở mặt, quyết không qua lại mới phải? Vì sao Lâm Gia Duyệt vẫn còn ở Thượng Hải? Cậu không cảm thấy kỳ lạ à?” Lăng Song nói.
Cố Sơ không nói gì.
Đây là tự do của Lâm Gia Duyệt. Đúng là cô không muốn cô ta ở lại Thượng Hải nhưng cô làm được không?
“Tôi cảm thấy chắc chắn cô ta chưa từ bỏ Lục Bắc Thần đâu, hoặc là đang có một âm mưu to lớn hơn.”
Cố Sơ không hiểu: “Thế là ý gì?”
“Cậu nghĩ mà xem, bố của Lâm Gia Duyệt, Lâm Tưởng, vì sao lại rút vốn khỏi quỹ tài chính? Chẳng phải đó chính là một đòn dằn mặt Lục Bắc Thần ư? Thậm chí có thể nói rằng, ông ta muốn dằn mặt nhà họ Lục. Nghe nói thế lực của nhà họ Lâm không hề thua kém Lục Môn. Người đàn ông mà con gái người ta ngày đêm nhung nhớ bị cậu cướp mất, nhà họ Lâm sao có thể nuốt có thể nuốt cục tức này xuống được? Vốn dĩ tưởng rằng có thể ép được Lục Bắc Thần vào khuôn khổ, ai ngờ bị Lục Bắc Thần giăng bẫy, tương kế tựu kế đá nhà họ Lâm khỏi cuộc chơi. Theo tôi thấy, Lâm Gia Duyệt vẫn còn ở Thượng Hải, nguyên nhân lớn chính là muốn lấy lại thể diện cho gia đình. Nghe nói sau chuyện quỹ tài chính, Lâm Tưởng tức giận tới nỗi nhập viện luôn rồi.”
Đáy lòng Cố Sơ âm u. Lời Lăng Song nói không phải không có lý. Mấy năm nay, nhà họ Lâm phát triển thế lực rất lớn, mọi sản nghiệp họ động chạm vào nghe nói cũng trùng hợp với Lục Môn. Mặc dù cô không nắm rõ bây giờ Lục Môn rốt cuộc có thế lực gì nhưng từ việc Lục Bắc Thần không thể thoát khỏi Lâm Gia Duyệt, có thể thấy thế lực của nhà họ Lâm tuy chưa thể vượt qua Lục Môn nhưng chắc chắn có thể đối kháng. Vậy thì, sau khi chịu một thiệt thòi lớn như vậy, Lâm Tưởng chắc chắn cũng không thể chịu để yên.
Là cô con gái duy nhất của Lâm Tưởng, Lâm Gia Duyệt liệu có lương thiện không?
Chưa chắc.
“Tóm lại là cậu cẩn thận một chút.” Lăng Song nhìn cô, thở dài: “Đắc tội với nhà họ Lâm là không yên lành gì đâu, cộng thêm việc Lục Bắc Thần làm nghề này vốn dĩ đã đắc tội với nhiều người, chưa biết chừng một ngày nào đó có thể chuốc phiền phức tới cho cậu, lại còn thêm Lâm Gia Duyệt, tôi thấy cũng đủ hành xác cậu rồi. Quan trọng hơn là, bây giờ cậu lại chưa được người nhà họ Lục thừa nhận.”
Cố Sơ nghe mà buồn phiền: “Sao cậu nói cứ như tôi đang tìm một cái ô che cho mình vậy?”
“Riêng một mình Lục Bắc Thần có thể bảo vệ được cho cậu sao? Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu mới nói những lời này. Trừ phi cậu kết hôn với Lục Bắc Thần, quang minh chính đại trở thành con dâu của Lục Môn, vậy thì nhà họ Lâm có thể sẽ ngừng lại. Vấn đề là bây giờ cậu và Lục Bắc Thần cứ không rõ ràng như vậy, tới lúc đó thứ cậu phải đối mặt không chỉ có một mình nhà họ Lâm, còn cả một Lục Môn, một cô gái nhỏ bé như cậu có thể đồng thời đối phó với hai con hổ dữ ư? Đừng có nằm mơ nữa.” Lăng Song phân tích rõ ràng, rành mạch.
“Lăng Song, đây là chuyện của tôi.”
“Đúng là chuyện của cậu. Tôi cũng biết hôm nay tôi nói hơi nhiều, nhưng xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè, tôi vẫn phải nói thêm vài câu. Chẳng phải vì sợ cậu chịu thiệt sao? Nói trắng ra, cậu cũng không hiểu Lục Bắc Thần chứ gì.”
“Ai nói tôi không hiểu anh ấy?”
Lăng Song cười khẩy: “Cậu hiểu anh ta? Vậy được, tôi hỏi cậu, anh ta đã cầu hôn cậu chưa? Hoặc là đã có dấu hiệu nào muốn lấy cậu hay chưa?”
Anh không có.
Cố Sơ biết rõ trong lòng, Lục Bắc Thần chưa từng đề cập chuyện kết hôn với cô, thậm chí gần như chưa từng cùng cô vẽ ra viễn cảnh tương lai.
Thấy cô trầm mặc, Lăng Song cũng hiểu ra, thở dài nặng nề: “Thế mới nói, cậu vốn không hiểu suy nghĩ của anh ta. Anh ta chẳng nhắc gì chuyện kết hôn, cậu không thể nào cứ ậm ờ với anh ta như thế này mãi được? Không phải là cách đâu, đúng không?”
“Cậu thật sự rất phiền đấy.” Cố Sơ có phần bực bội: “Được rồi, lời nhắc nhở của cậu, tôi đã nghe rồi, cậu nên về rồi đấy. Chẳng phải cậu hiếm thời gian lắm sao?”
Lăng Song tỏ ra không vui: “Tôi có lòng tốt vì cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy à? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ kể cả là đàn ông có vợ cũng vẫn bị người ta cuỗm mất, huống chi một người đàn ông độc thân như Lục Bắc Thần, muốn Lâm Gia Duyệt tuyệt vọng, cách tốt nhất chính là hai người mau chóng kết hôn. Nếu anh ta hoàn toàn không muốn kết hôn thì cậu hãy rời xa anh ta luôn đi. Đừng để anh ta làm lỡ dở tuổi xuân, phụ nữ có mấy cái tuổi 25 chứ.”
“Được rồi, được rồi. Tôi biết rồi.” Cố Sơ lắc lắc bình bí kíp trong tay: “Tóm lại, giá trị lớn nhất của cậu hôm nay là tặng bí kíp, mọi lời khác đều là thừa thãi, chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực.”
Lăng Song tỏ ra bó tay…
***
Khi sắp tới giờ tan ca thì Lục Bắc Thần nhận được điện thoại của Cố Sơ.
“Tối nay anh có về ăn cơm không?” Thanh âm của Cố Sơ trong trẻo, êm ru.
Lục Bắc Thần gập báo cáo trong tay lại, dựa vào ghế, nét mặt trở nên ung dung: “Có về.”
“Ừm, em biết rồi.” Bên kia rất vui vẻ.
Lục Bắc Thần cười khẽ: “Anh còn tưởng em sẽ tới đón anh chứ.”
“Đây là chuyện đàn ông nên làm.” Cố Sơ ngụy biện.
Nụ cười của Lục Bắc Thần càng thêm lớn: “Câu này nghe giống lên án hơn.”
“Hết cách thôi, ai bảo chúng ta làm việc cùng một nơi. Em muốn hưởng thụ cảm giác được người ta đón cũng chẳng có cơ hội.” Cố Sơ thở dài.
Lục Bắc Thần còn muốn huyên thuyên với cô thêm mấy câu thì Ngư Khương gõ cửa đi vào, trong tay ôm một xấp tài liệu dày. Anh ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống rồi lại nói với đầu kia điện thoại: “Tan ca anh sẽ về ngay. Bên này có chút việc, anh cúp máy đã.”
“Được.”
Kết thúc cuộc điện thoại, thấy sắc mặt Ngư Khương không tốt lắm. Sau khi đón lấy tài liệu, Lục Bắc Thần hỏi: “Không nghi ngơi cho khỏe sao?”
Ngư Khương đứng dậy, không đáp mà hỏi: “Vic, có một chuyện anh nhất định phải thành thật trả lời tôi.”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy nét mặt cô ấy rất nghiêm túc bèn khẽ cười: “Chuyện gì vậy?”
“Bao lâu nữa anh mới chia tay với cô ta?” Ngư Khương bất thình lình hỏi.
Anh hơi ngẩn người, nụ cười nơi khóe môi tắt ngấm: “Cô nói gì?”
“Với Cố Sơ, phải tới khi nào anh mới có thể chia tay?” Ngư Khương nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng câu từng chữ.
Lục Bắc Thần gập tài liệu lại, dựa ra sau ghế, khi cất tiếng, thanh âm có chút lạnh: “Vì sao tôi phải chia tay với cô ấy?”
Ngư Khương ngập ngừng.
“Ra ngoài làm việc đi, sau này tôi không muốn nghe mấy lời như vậy nữa.” Lục Bắc Thần khẽ ra lệnh.
“Anh có biết bây giờ anh thay đổi nhiều lắm không?” Ngư Khương không vui: “Trước đây anh không như vậy, từ khi có Cố Sơ, anh không còn là mình nữa.”
Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt bình thản: “Cô có hiểu lầm với Cố Sơ?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô ta không xứng với anh.”
“Đủ rồi đấy.” Lục Bắc Thần hơi nhấn mạnh: “Xuống nhà làm việc.”
Ngư Khương cắn môi rất mạnh: “Nếu không phải là Cố Sơ, đổi lại là ai cũng được, cho dù là cô họ Lâm đó, tôi cũng sẽ không quản chuyện của anh.”
“Vì sao cô phải nhằm vào Cố Sơ như vậy?” Lục Bắc Thần không hiểu.
“Vì cô ta sẽ hại chết anh!” Ngư Khương kích động.
Lục Bắc Thần sững người, một lát sau mới khẽ cười: “Cô nói linh tinh gì vậy?”
Ngư Khương mím môi, bước lên, đối mặt với anh: “Vì anh đã đọc được tin tức đó, tôi cũng đã đọc được.”
“Tin tức?”
Hơi thở của Ngư Khương dồn dập, cô ấy nhấn mạnh: “Năm năm trước, lúc ở bệnh viện.”
Ánh mắt Lục Bắc Thần khựng lại.
“Anh còn thấy cô ta hại anh chưa đủ sao?” Ngư Khương ghé sát gần anh, cuối cùng, giọng điệu gần như cầu xin: “Anh còn ở bên cạnh cô ta, cô ta sẽ hại anh chết, nhất định thế. Vic, anh hiểu tôi mà, bao nhiêu năm nay tôi chưa từng xin anh điều gì, bây giờ tôi xin anh hãy rời xa cô ta. Anh tùy tiện ở bên bất kỳ người con gái nào cũng được, đừng là cô ta, được không? Anh sẽ chết đấy.”
Đầu mày Lục Bắc Thần từ từ dãn ra. So với sự gấp gáp của cô ấy, trông anh rất bình thản. Anh cười khẽ: “Thì ra là vì chuyện đó cô mới gây khó dễ cho Cố Sơ. Ngư Khương, cô không cần làm vậy.”
“Tôi muốn tốt cho anh, cô ta không xứng để anh hy sinh như vậy.” Đáy mắt Ngư Khương ngập đầy bi thương.
“Không rời xa được nữa.”
“Gì cơ?”
Lục Bắc Thần ngước mắt lên, tận sâu nơi đáy mắt đã lắng lại một vẻ nặng nề. Anh lẩm bẩm: “Vì tôi yêu cô ấy, thế nên, không thể xa cách được nữa.”
Cả người Ngư Khương run lên, lát sau cô ấy lẩm bẩm: “Anh điên rồi phải không?”
“Có lẽ vậy.”
“Anh…”
“Làm việc đi, tối nay tôi không muốn phải tăng ca.” Lục Bắc Thần ra lệnh, cầm tài liệu, lật ra.
Ngư Khương biết anh không muốn nói về chuyện này nữa, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn đành thôi, chỉ còn cách rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, Lục Bắc Thần đặt tài liệu xuống, mở ngăn kéo bên cạnh, rút từ trong ra một tấm ảnh. Chính là bức ảnh kẹp trong ví tiền, chỉ là sau này, khi anh quyết định sẽ ở bên cạnh cô, anh đã rút nó ra, để vào trong tủ.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve lên bức ảnh, lên gương mặt cô, lên nụ cười thoải mái của cô.
Khóe môi anh chợt rướn lên.
Phải, không rời xa được nữa…
Nếu ông trời định sẵn đây là một kiếp nạn, anh cũng sẽ vui vẻ đón nhận.
Khi La Trì gõ cửa, đúng lúc Lục Bắc Thần đang ngắm bức ảnh. Thấy anh ngắm đến thất thần, anh ấy bèn rón ra rón rén bước lên, đang định giơ tay ra giật, ai ngờ động tác của Lục Bắc Thần nhanh hơn. Anh rút tay về, La Trì vồ hụt, khi nhìn lại thì anh đã đút tấm ảnh vào ngăn kéo.
“Xem ra nên hủy tư cách kiểm chứng vân tay của cậu rồi, để cậu nếm thử hệ thống phòng vệ tia hồng ngoại trong vườn.” Lục Bắc Thần ngồi nghiêm chỉnh, giọng điệu bình thản.
Tâm tư La Trì đặt cả vào bức ảnh, kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Này, ảnh ai đấy?”
“Có chuyện tìm tôi?” Anh không định thỏa mãn tính hóng hớt của La Trì.
La Trì xua tay: “Có cần phải thế không? Chúng ta là anh em với nhau cả, còn có chuyện giấu giếm tôi à?”
“Có chuyện thì nói, không chuyện mời đi.” Lục Bắc Thần không hề khách khí.
La Trì đầu hàng, bó tay nhìn Lục Bắc Thần, lấy ra hai phần tài liệu từ chiếc cặp sau lưng: “Vụ án có một phát hiện quan trọng, chỉ là cần hỏi ý kiến của cậu.”
“Phát hiện điều gì.”
La Trì mở một trong hai phần tài liệu ra, đưa cho Lục Bắc Thần: “Đây là danh sách những người mua nước hoa CC, qua việc phối hợp với hai tỉnh Thượng Hải, Bắc Kinh, chúng tôi đã nhắm vào một số mục tiêu, một trong số đó…” Anh ấy lật trang sau ra, chỉ vào bức ảnh bên trên: “Là cô ta.”
Lục Bắc Thần vào bức ảnh, chết sững.
“Quen phải không?”
“Quen.”
La Trì thở dài: “Còn nữa, về địa điểm làm việc của Thẩm Cường, cuối cùng đã xác định là một nhà hàng tên gọi “Ngoại Than Hối.” Anh ấy cầm lấy phần tài liệu kia, lật ra, bên trên là thông tin chi tiết về nhà hàng.
Lục Bắc Thần cầm lấy xem.
“Cậu tuyệt đối không thể ngờ ông chủ đứng sau nhà hàng này là ai đâu.” La Trì sắc mặt trầm trọng.
Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn anh ấy.
La Trì lật tới cuối cùng, bên trên hiện ra bức ảnh của một người đàn ông tuấn tú: “Là anh ta.”
Lục Bắc Thần nhìn bức ảnh, nét mặt lạnh ngắt.
“Nếu sự thật đúng là vậy thì trợ lý của anh ta cũng không thoát khỏi can dự, thế nên tôi bắt buộc phải hỏi ý kiến của cậu.” La Trì khẽ nói.
Lục Bắc Thần trầm ngâm giây lát, lần lượt gấp tài liệu vào và nói: “Tôi sẽ giải quyết.”
La Trì thở dài, rồi lại nhìn anh: “Cậu sẽ nói sao với cô ấy đây?”
“Không cần nói quá nhiều.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt đáp.
La Trì còn muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ bụng lại thôi. Lát sau, anh ấy nói: “Chúng ta còn cần tới nhà Bàng Thành một chuyến.”
Lục Bắc Thần suy nghĩ giây lát, đứng dậy, thay áo blouse rồi nói một câu: “Đi thôi.”
Xuống nhà, mấy người đám Ngữ Cảnh đang chuẩn bị tan ca. Lúc đi ngang qua họ, Lục Bắc Thần khẽ ra lệnh: “Ngữ Cảnh, tới hiện trường với tôi, lập tức.”
“Dạ, vâng.” Ngữ Cảnh ủ dột, kế hoạch về nhà tắm rửa đã đời rồi xem phim đã tan tành mây khói. Cậu ấy vội vàng thu dọn đồ nghề rồi hét lên hỏi Lục Bắc Thần: “Giáo sư Lục, có cần báo với Cố Sơ không ạ?”
“Không cần.”
Đợi tới lúc Ngữ Cảnh đi theo Lục Bắc Thần, La Trì cũng đi rồi, Phan An khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nghi hoặc: “Trước đây toàn là Cố Sơ phụ trách, sao giờ lại chỉ đưa theo Ngữ Cảnh?”
“Cố Sơ đâu phải pháp y chuyên nghiệp.” Ngư Khương hơi cong môi lên, sương mù trong lòng như tan biến hết.
Xem ra không phải lời nói của cô đều vô dụng cả. Cái đồ yêu tinh hại người như Cố Sơ, dĩ nhiên anh ấy tránh xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu…