Khi anh ta rút ra tờ khăn giấy thứ 25, lau mặt bàn tới lần thứ 55, cô quyết định đi vào để giải cứu cái bàn đó. Trước khi đi vào, cô có ngang qua một sạp hàng bàn giày. Cô mua một đôi dép lê, cởi đôi giày đang đi ra, bọc cẩn thận rồi nhét vào trong túi xách. Sau khi thay dép lê, cô đi vào trong quán café.
Người đàn ông trông có vẻ rất tốt, cô thề mình không muốn trêu chọc anh ta.
Cô dựa người vào ghế, gác hai chân lên bàn. Cố Sơ đã thành công nhìn thấy anh chàng bác sỹ phụ kia ngẩn người ra giây lát.
“À…” Chàng trai nhìn ngó xung quanh một lúc, thấy mọi người xung quanh nhìn cả về phía này, trông anh ta có vẻ rất ngượng ngập bèn chỉ vào chân Cố Sơ: “Ở nơi công cộng, làm vậy là không hay.”
“Bà đây ảnh hưởng tới ai rồi?” Cố Sơ mặc kệ.
Người đàn ông lại nghẹn lời.
“Này, anh cũng đừng suốt ngày lấy cái gì mà ‘Hồng lâu mộng’ rồi bốn tác giả vĩ đại ra để khoe văn hóa với bà đây được không?” Cố Sơ ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng gần đó, rồi nói tiếp: “Anh ra vẻ với bà đây là học nhiều biết rộng à?”
“Không phải, tôi không có ý này.” Người đàn ông vội vàng phủ nhận: “Tôi nghe dì nói trước nay cô học hành vốn rất khá, thế nên…”
“Dì? Tôi không biết dì anh là ai cả.” Cố Sơ nhướng mày, uể oải khoanh hai tay trước ngực.
Người phục vụ bước tới, thấy hành vi của Cố Sơ, có thể nhận thấy là muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế. Cố Sơ lại không ít đồ rồi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông: “Anh yên tâm, mấy món này bà đây giả tiền.”
“Không không không, để tôi trả.” Người đàn ông nhanh chóng rút ví ra.
Cố Sơ cười khanh khách: “Gấp cái gì? Ăn xong rồi trả!”
Người đàn ông lại được một phen ngượng ngập.
“Ban nãy không phải tôi nói dì tôi, mà là dì cô.” Anh ta hắng giọng: “Là dì ấy nói với tôi, khi còn đi học cô cực kỳ thông minh, thành tích cũng rất tốt, thế nên…”
“Lớp tôi tổng cộng có 36 người, mỗi người đều bị tôi cóp bài một lần, anh bảo thành tích của bà đây không cao được sao?”
Người đàn ông: “…”
“Còn nữa, ban nãy anh nên nói rõ ràng là dì tôi, gọi thẳng là ‘dì’ là có ý gì?” Cố Sơ nhăn nhó: “Bà đây ghét nhất là loại xun xoe bợ đỡ.”
“Tôi không cố ý đâu…”
“Này, sao anh cứ như trái hồng nát thế hả? Trông bà đáng sợ lắm sao?” Cố Sơ nhướng mày nhìn anh ta, hỏi.
Người đàn ông xua tay, nhưng lại lập tức lau mồ hôi.
Cố Sơ muốn cười nhưng vẫn cố nhịn. Thức ăn cô gọi nhanh chóng được bê lên, sandwich được cắt thành mấy miếng, xiên lại bằng tăm. Cố Sơ tiện tay cầm một miếng lên, giơ cao, sandwich theo tăm trượt xuống. Chê phiền phức, cô bỏ thẳng tăm ra, cằm luôn bằng tay.
“Ấy…” Người đàn ông đối diện định nói gì đó.
“Chuyện gì?” Cố Sơ lườm anh ta. Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Người đàn ông nuốt nước bọt, chỉ vào miếng sandwich trên tay cô: “Trên tay có nhiều vi khuẩn lắm, không thể bốc tay ăn vậy được.”
“Bà đây tự ăn, anh tưởng tôi đút cho anh ăn à?”
Người đàn ông hơi ngừng lại: “Tôi cảm thấy… con gái vẫn nên nhã nhặn, lịch sự một chút là hơn.”
“Anh thấy bà đây không nhã nhặn, lịch sự?”
“Mọi người xung quanh đang nhìn cô cả đấy…”
“Đứa nào nhìn bà? Đứa nào dám nhìn bà, bà móc mắt nó ra!” Cố Sơ cố tình ngồi thẳng dậy, nhìn ngó xung quanh.
Sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, được ánh nắng bao trùm, đang đẩy cửa đi vào. Cô quay đầu lại, vừa hay anh cũng ngẩng đầu nhìn sang bên này, ánh mắt hai người chạm nhau qua không khí.
Cố Sơ sững người trong giây lát.
Nhưng người đàn ông coi như không thấy, đi thẳng tới một bàn bên cửa sổ, kéo ghế ngồi xuống. Ánh nắng lười biếng hắt lên chiếc sơ mi đen qua cửa sổ thủy tinh, lồng ngực rắn chắc và bờ vai rộng càng khiến chiếc áo sơ mi căng lên, cực kỳ có vóc dáng. Tia sáng rơi xuống mái tóc đen nhánh của anh, ánh lên một thứ màu như lông động vật, lại vì gương mặt tuấn tú của anh mà trở nên cao quý, xa cách.
Vị trí anh lựa chọn vừa hay đối diện nghiêng với Cố Sơ, cả hai chỉ cần hai ngước mắt lên là ánh mắt giao nhau. Bên này nói gì, bên phía anh càng nghe rất rõ ràng.
Sau khi ngồi xuống, anh mới ngẩng đầu nhìn qua.
Một lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, Cố Sơ vội vàng quay đi, tầm mắt dừng lại trên người đàn ông đối diện.
Trái tim cô như đang đánh trống, đôi chân vốn đang vắt vẻo trên mặt bàn cũng hạ xuống.
Sao anh lại tới đây?
“Cô Cố, cô xem, giờ chẳng phải dễ chịu hơn nhiều sao? Với lại, ngồi tư thế của cô vừa rồi ăn uống không tốt cho sức khỏe.” Người đàn ông tưởng cô đã nghĩ thông suốt, tươi cười nói.
Cố Sơ không thể tập trung được, mắt cứ liếc về phía bên cạnh. Chẳng mấy chốc, có một nữ nhân viên chủ động bước tới, giọng nói trong veo, vui vẻ như chim họa mi: “Thưa anh, anh muốn uống gì ạ?”
Ghét thật!
Đúng là trông mặt bắt hình dong, ban nãy chẳng thấy nhân viên nhiệt tình với cô như thế!
Chỉ nghe thấy anh nói: “Một ly café đen, cảm ơn.” Giọng nói trầm ấm, êm tai.
“Dạ vâng, thưa anh. Phiền anh đợi một lát.” Cô nhân viên đó lập tức đi kê khai.
Cố Sơ ôm cốc nước hoa quả, nhân lúc uống nước lại liếc nhìn thấy anh đang chọn một cuốn tạp chí ở giá bên cạnh, ung dung lật xem. Anh ngồi ngược sáng, giống như đang hòa nhập vào quầng sáng ấy nhưng cũng lại giống như chúng tỏa ra từ chính người anh, thoải mái tự nhiên, rõ ràng ở giữa nhân gian mà như đã thoát tục. Anh chậm rãi lật báo, một bàn một ghế, anh bỗng trở thành một thế giới riêng, khiến người ta không thể quay đi.
Chẳng mấy chốc, café đen đã được làm xong, khi bưng lên anh vẫn còn đang xem tạp chí, đầu cũng chẳng ngẩng lên chỉ khẽ nói một câu: “Để đó đi, cảm ơn.”
Trong mắt cô nhân viên kia rõ ràng có sự si mê với ‘mỹ nam’.
“Cô Cố?” Người đàn ông xem mặt hơi đổ người về phía trước, gọi cô.
Cố Sơ bất ngờ tỉnh lại. Cô lại nhìn anh đến ngây cả người, thật đúng là vô dụng!
Rồi ý thức được tiếng gọi này có lẽ Lục Bắc Thần cũng có thể nghe thấy, cô lại liếc anh cái nữa theo phản xạ, nhưng thấy anh đã nhìn về phía cô từ lâu, dường như cũng biết ban nãy cô thất thần, khóe môi hơi cong lên, rõ ràng là trêu chọc.
Đáng ghét!
Cô ngẩng lên, một lần nữa đối mặt người đàn ông kia: “Chuyện gì?”
Người đàn ông há hốc miệng, lát sau nói: “Thật ra chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Xem mặt chẳng phải là hướng tới chuyện kết hôn sao? Cô có thấy hài lòng về tôi không?”
Cố Sơ thật sự muốn đáp một câu ‘Shit’! Nhưng vẫn nhẫn nhịn. Ngẫm nghĩ một lát, cô cười nói: “Mỗi lần xem mặt anh đều nói chuyện với các cô gái như vậy à?”
Lục Bắc Thần, anh muốn nghe chứ gì? Được, em để anh nghe cho đã. Nếu anh đã theo tới tận đây, em không tin anh cứ bình thản thế mãi được!
Người đàn ông xem mặt liên tục xua tay: “Không phải đâu.”
“Oh~~” Cô cố tình kéo dài giọng: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò một chuyện. Nếu anh giải đáp được, vậy thì chúng ta có thể tiếp tục bàn chuyện cưới xin.”
“Cô cứ hỏi.”
Cố Sơ chỉ vào tay anh ta: “Anh còn cảm hứng với phụ nữ không?”
Người đàn ông sững sờ nhìn cô.
“Nói rõ ràng hơn một chút nhé.” Cố Sơ cười: “Bà đây dù có là cóp bài lừa đảo nhưng cũng biết một số kiến thức ngành y, chỉ nhìn mấy cái bệnh hiếm gặp ấy thôi là thấy ghê người. Anh xem, mà người nào người nấy đều là thực thể lâm sàng, nhìn nhiều mấy cái thứ ấy rồi liệu có ảnh hưởng tới khả năng ‘mặt đó’ của anh không?”
“Mặt nào cơ?”
Cố Sơ mệt mỏi nói: “Dĩ nhiên là chuyện giường chiếu rồi.”
Người đàn ông chợt đỏ mặt.
Cố Sơ nhìn thấy rất muốn cười. Không ngờ người đàn ông này ba mấy tuổi rồi mà vẫn còn đỏ mặt? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này đỏ mặt cũng dễ thương lắm.
Anh ta hắng giọng, lát sau mới ấp úng: “Không đâu, mặt này tôi không gặp trở ngại.”
“Oh~~” Cố Sơ lại dài giọng, cố tình nói: “Làm sao tôi biết anh không gặp trở ngại?”
Câu hỏi khiến người đàn ông á khẩu.
Cố Sơ không nhìn thấy Lục Bắc Thần ngồi bên kia khóe môi rướn lên, cười với vẻ bó tay, lắc đầu.
“Anh từng hẹn hò với mấy cô rồi?” Cô tò mò hỏi.
Người đàn ông vội lắc đầu: “Tôi chưa… chưa…”
“Không phải chứ? Lỡ mà thành bà đây chẳng hóa sẽ là tình đầu của anh hay sao? Quá đáng sợ rồi!” Cố Sơ lại khoanh tay trước ngực, cố tình ngồi nghiêng.
Người đàn ông thấy vậy bèn ngập ngừng hỏi: “Thế cô Cố đã từng hẹn hò với nhiều người đàn ông rồi sao?”
“Dĩ nhiên.” Cố Sơ xoa xoa mặt mình: “Bà đây xinh đẹp trẻ trung thế này cơ mà.”
Người đàn ông ánh mắt né tránh: “Nhưng tôi nghe dì cô nói cô chưa từng có bạn trai…”
“Dì đâu có sống ở trường.” Cố Sơ nhún vai: “Bà cũng lắm chỉ hẹn hò với vài anh thử xem sao, cũng phải biết đàn ông tốt xấu ra sao chứ.”
Nói xong những lời này, cô rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt sắc lẹm như dao từ bàn bên đánh qua.
Anh ta không ngờ cô lại nói vậy, vò vò đầu, cười cười: “Cô Cố xinh thật, nhiều đàn ông theo đuổi cũng là chuyện rất bình thường.”
Cố Sơ lườm nguýt.
“Vậy vì sao cô Cố lại chia tay với người bạn trai cũ?” Anh ta hỏi.
“Bạn trai cũ ấy hả…” Cố Sơ làm bộ đang ngẫm nghĩ, đánh mắt nhìn Lục Bắc Thần. Anh vẫn giả vờ điềm nhiên xem tạp chí, nhưng cô rất tinh mắt, cái trang tạp chí đó đọc mãi không thấy lật.
Cô thầm sung sướng trong lòng, đằng hắng, cố tình cao giọng: “Anh ấy à… Nói thế nào bây giờ? Anh ấy yếu sinh lý.”
“Hả?”
Người đàn ông kia sửng sốt còn Cố Sơ thì liếc thấy Lục Bắc Thần bưng cốc café lên uống một ngụm, khi đặt chiếc cốc xuống, nặng nề đến ‘choang’ một tiếng. Cô không nhịn được, muốn cười, nhưng khóe môi vẫn gắng gượng, cố tình ra vẻ thản nhiên.
“Haiz, thế thì đáng thương thật.” Người đàn ông xem mặt bỗng nhiên lại thông cảm cho ‘bạn trai cũ’ của cô, nói: “Đàn ông mắc loại bệnh này khổ không nói thành lời, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“31 thôi.”
“Thật ra là thời kỳ sức khỏe tốt đấy.”
“Thì có ai nói không phải đâu, tiếc là ông trời không cho anh ấy một cơ thể khỏe mạnh, haiz…” Cố Sơ cố tình thở dài.
Người đàn ông ngẫm nghĩ: “Anh ấy có ở Quỳnh Châu không? Nếu anh ấy ở đây có thể tới bệnh viện của chúng tôi xem xem, bệnh viện của chúng tôi rất có kinh nghiệm trong chữa trị các căn bệnh sinh lý và tâm lý của nam giới.” Người đàn ông cực kỳ nhiệt tình.
Cố Sơ ‘phụt’ một tiếng nhưng lập tức ngậm chặt miệng lại, tiếng cười to mới không bật ra. Sau khi kiềm chế, cô nói: “Được rồi, được rồi. Đợi sau này tôi gặp anh ấy, tôi sẽ bảo anh ấy một tiếng, để anh ấy tới tìm anh trước. Aiya, mặc dù anh ấy và tôi không thể làm người yêu nhưng ai nói không được làm bạn chứ. Nghĩ mà xem, tôi còn thấy tiếc cho anh ấy nữa là, trẻ trung thế mà, há chẳng phải đang lãng phí các cô gái sao?”
Bên kia, Lục Bắc Thần sắp vò nát tờ báo tới nơi. Anh thầm nghiến răng: Cố Sơ, em muốn chết rồi phải không?