Khi Cố Sơ bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trời đã sáng rõ.
Bên cạnh không có ai.
Lục Bắc Thần đi từ khi nào cô hoàn toàn không hay biết.
Chuyến bay sớm nhất tới Bắc Kinh, nhà Tây lại cách sân bay khá xa, có lẽ anh dậy rất sớm.
Ánh sáng trong phòng ngủ khá tối, Cố Sơ bước chân trần xuống giường, mở rèm cửa ra. Ngàn vạn tia nắng mùa thu chen nhau rọi vào, làm ấm cả gò má. Cô đứng lặng trước cửa sổ rất lâu, nét mặt mơ màng.
Cơn ác mộng tối qua máu me be bét.
Là Tiếu Tiếu đang cầu cứu cô. Khắp người cậu ấy toàn là máu. Cậu ấy khó nhọc bò tới, giơ tay lên hét to với cô: Cố Sơ, cứu tớ với… Cứu tớ…
Gió thổi qua, lá ngô đồng đung đưa, có những gân lá úa vàng rõ ràng đang trong thời kỳ thay lá. Có mấy chú chim vỗ cánh bay, đậu trên bậu cửa sổ, ríu rít kêu rất vui vẻ. Lúc ấy sự chú ý của Cố Sơ mới được kéo lại. Cô nhìn giờ mới chợt nhận ra đã sắp trưa.
Trên đầu giường có mảnh giấy nhớ của Lục Bắc Thần để lại.
Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: Trời tối đừng ra khỏi nhà, có việc gì thì gọi cho anh.
Giọng điệu hệt như phụ huynh.
Cố Sơ cất mấu giấy đi rồi lại gọi điện thoại nói buổi trưa thím Từ không cần đến. Cô làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi ăn đại món gì đó cho no bụng. Qua trưa, cô liền ra khỏi nhà.
Trước khi đi, ý của Lục Bắc Thần là sau khi Chloe hạ cánh sẽ trực tiếp tới tìm cô. Nhưng cô cảm thấy đối phương đang giúp mình, không tới tận sân bay đón rõ ràng không có thành ý.
Ra khỏi nhà, gió thu hơi se lạnh, không khí lạnh di chuyển vòng quanh Thượng Hải mấy ngày. Mặc dù ánh nắng vẫn rực rỡ nhưng gặp gió vẫn nên mặc ấm một chút là hơn.
Cô kéo khít áo khoác len trên người lại. Vừa bước ra khỏi cửa lớn, một chiếc xe thương vụ màu đen như một bóng ma từ từ dừng lại bên cạnh cô. Cố Sơ ngẩn người, vừa định nhắc chủ xe chỗ này là nhà riêng, không được đỗ xe thì thấy cửa xe mở ra, có người bước xuống.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, sơ mi trắng và bộ vest đen, cùng một màu sắc, cùng một kiểu dáng mặc trên những người khác nhau cũng tạo ra những hiệu quả khác nhau. Khi khoác lên người Lục Bắc Thần thì tuyệt đẹp, mặc lên người ông chú này lại chẳng toát lên được vẻ uy nghiêm, tuấn tú, có lẽ vì đối phương hơi lộ bụng bia?
Nhưng không liên quan tới cô, cô không quen ông ta.
“Cô Cố, cô định đi đâu ạ?”
“Chú quen tôi?” Cố Sơ kinh ngạc.
“Tôi là tài xế được anh Lục phái tới. Khoảng thời gian anh Lục không có ở Thượng Hải, mọi hành trình của cô đều do tôi phụ trách.” Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Cố Sơ sửng sốt, lát sau mới xua tay: “Không cần đâu, tôi bắt xe tiện lắm mà.” Cô liếc mắt nhìn. Nữ thần, biểu tượng của Rolls-Roice chói lóa dưới nắng. Cô có cần phải nổi bật như vậy không?
“Thật xin lỗi cô Cố, đây là việc anh Lục đã dặn dò.”
Kỳ lạ thật.
“Anh Lục chưa nói với tôi chuyện này, làm sao tôi biết ông là thật hay lừa đảo?”
Người tài xế phá lên cười, lập tức rút di động ra: “Cô có thể gọi điện cho anh Lục.”
Cố Sơ xua tay có vẻ bực bội. Tối qua trước khi thiếp đi, Lục Bắc Thần có nói như vậy, ý rằng lúc anh không ở Thượng Hải cần có người bảo đảm an toàn của cô, nhưng lúc đó cô buồn ngủ quá, về sau anh lại nói gì nữa thì cô chẳng nghe được.
“Tôi muốn tới sân bay.” Cô nhìn giờ.
“Dạ được, cô đợi một lát.” Bác tài xế nói xong cũng không lên xe theo lời dặn của cô mà gọi một cuộc điện thoại.
Cố Sơ chẳng hiểu chuyện gì.
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tài xế lịch sự nói chuyện: “Chào anh Lục, cô Cố bây giờ muốn ra ngoài, muốn tới sân bay.”
Cố Sơ đứng bên này kinh ngạc há hốc miệng, có cần phải cẩn trọng tới mức này không? Cô còn chưa gọi điện chất vấn Lục Bắc Thần đây, ông ta đã chuyện gì cũng báo cáo, thế này có khác gì hạn chế tự do của người ta?
Cô lại nghe tài xế nói hai tiếng ‘Vâng’ rồi đưa di động cho Cố Sơ: “Là điện thoại của anh Lục ạ.”
Cố Sơ đón lấy di động, tâm trạng có vẻ không vui: “Lục Bắc Thần, anh làm gì vậy? Sau này em ra ngoài đều phải báo cáo với anh sao? Tài xế là sao chứ?”
Đầu kia cười khẽ: “Ra sân bay làm gì?”
“Em muốn đích thân tới đón Chloe. Dù sao anh ấy cũng là bạn của anh, lại giúp đỡ chuyện của Tiếu Tiếu, chí ít em cũng phải tỏ thiện chí của chủ nhà chứ, đây là phép lịch sự tối thiểu.” Cố Sơ nói ra lý do của mình. Quan trọng hơn là bây giờ đã biết khả năng cao Tiếu Tiếu đã bị bắt cóc, cô càng đứng ngồi không yên, chẳng bằng sớm gặp mặt Chloe sớm nói rõ tình hình.
Có lẽ Lục Bắc Thần cũng hiểu tâm trạng của cô. Anh không ngăn cô tới sân bay, chỉ im lặng giây lát rồi nói: “Sơ Sơ, là anh lo chuyện của Tiếu Tiếu sẽ liên lụy tới em, thế nên một số phòng bị an toàn cũng phải làm. Em có thể ra sân bay nhưng nhất định phải ngồi xe của chú Tề.”
“Quá đột ngột, em giật hết cả mình.” Ngữ khí của Cố Sơ nhẹ nhàng hơn. Anh suy nghĩ cho an toàn của cô, cô càng không nên giận dỗi.
Lục Bắc Thần cười: “Tối qua anh đã nói với em rồi, chứng tỏ cái đồ mơ ngủ này coi lời anh nói như gió thoảng qua tai.”
Thôi được rồi, là cô vô tâm vô tính.
Trả lại di động cho chú tài xế, Lục Bắc Thần lại dặn dò chú ấy thêm vài câu. Cố Sơ đứng gần nghe đại ý là chú ý an toàn gì đó. Cô thầm nghĩ Lục Bắc Thần đúng là cẩn thận quá mức.
“Chú Tề phải không ạ?” Sau khi lên xe, Cố Sơ nhìn giờ: “Cháu phải đón một người bạn, sau khi tới sân bay chú đợi cháu ở bãi đậu xe là được rồi.”
“Dạ vâng, thưa cô Cố.”
Dễ thương lượng như vậy ngược lại khiến Cố Sơ có chút bất ngờ, cô còn tưởng chú ấy sẽ bám theo nữa chứ. Nhưng chẳng mấy chốc Cố Sơ đã hiểu vì sao chú Tề đồng ý thoải mái như vậy. Xe vừa lái đi, phía sau lập tức có một chiếc xe khác bám theo.
Đó là một chiếc xe thương vụ rất bình thường, người ngoài sẽ không mấy chú ý.
Nhưng Cố Sơ có ấn tượng với biển số xe, đó là chiếc xe thường xuyên theo sau xe của Lục Bắc Thần.
Cố Sơ ngã ngửa ra sau ghế, thở dài. Lục Bắc Thần có cần làm quá lên vậy không? Lại còn giữ lại vệ sỹ cho cô nữa.
…
Đúng ba giờ, chuyến bay quốc tế hạ cánh.
Cố Sơ chưa từng gặp Chloe, vì thế đã chuẩn bị biển để đón ở sân bay, đánh tên của Chloe, rồi sợ đối phương ra khỏi cửa thì đi thẳng ra ngoài, cô bèn mua một quả bóng bay treo trên biển, cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
Làm xong những chuyện ấy, cô ôm một cốc Starbuck to tướng ngồi đợi.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút, những người trên chuyến bay của Chloe đã lục tục đi ra. Mặc dù Cố Sơ đã nhảy lên nhưng vẫn rất thấp bé, bị mấy người đàn ông to cao trước sau chen lấn đẩy đi. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì tầm mắt đã bị che chặt.
Cố Sơ sốt ruột, chỉ sợ để lỡ mất Chloe bèn liều mạng len vào trong, khiến cho mọi người trách móc. Cô cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy, hét lớn: “Tránh đường nào, tránh đường nào, đổ café là không chịu trách nhiệm nhé.”
Ai ai cũng sợ vấy bẩn quần áo, vì thế mà hời cho Cố Sơ. Nhưng cũng có những thành phần không ga lăng chút nào, quyết không nhường đường cho cô. Cố Sơ lo lắng đầu túa mồ hôi, quả bóng bay lắc la lắc lư trong đám đông.
Cho tới khi, có một bàn tay lớn từ giữa đám đông thò ra, kéo cô lại rất mạnh.
Cốc café trong tay cũng bay ra ngoài theo. Cố Sơ giương mắt nhìn café từ trong cốc bắn ra, ‘dịu dàng’ hắt lên chiếc sơ mi trắng của đối phương.
Tiêu rồi…
Nhìn kỹ lại thì đó là một người cao hơn cô cả cái đầu… ờ, soái ca quốc tế? Từ tướng mạo, cô nhất thời chưa thể nhận ra anh ta là người nước nào. Có lẽ anh ấy không ngờ sẽ bị hắt café, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngó xuống cả một mảng café trước ngực rồi lại nhìn lên Cố Sơ, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống áo sơ mi của mình.
Cố Sơ vẫn còn ôm tấm biển trong tay, cả người ngốc luôn.
“Cái này gọi là ở hiền không gặp lành ư?” Người đàn ông lên tiếng, hóa ra lại nói tiếng Trung rất lưu loát, mặc dù nghe kỹ có thể nhận ra tông giọng của người nước ngoài nhưng phát âm chuẩn hơn rất nhiều người nước ngoài ở Trung Quốc rồi.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi anh.” Cố Sơ liên tục xin lỗi, nhưng rồi lập tức tỉnh ra, nhíu mày với anh ta: “Chuyện này cũng không thể trách tôi được, ban nãy chính anh túm lấy tôi phải không? Anh kéo tôi lại làm gì?”
Người đàn ông nhún vai, chỉ lên đỉnh đầu: “Tôi nhìn thấy có một con thỏ lắc lư trên không, muốn xem cho kỹ, ai ngờ lại kéo lại cả một người?”
Cố Sơ nhìn lên theo ngón tay anh ta. Quả bóng bay cô mua chính là con thỏ trong tay anh ta, màu hồng nhạt, trong lòng ôm một củ cà rốt. Cô vò đầu, nói: “Nói gì thì nói tôi cũng đã làm bẩn quần áo của anh. Anh yên tâm, tiền giặt ủi sẽ do tôi bỏ ra, nếu giặt không sạch tôi đền anh cái khác.”
Người đàn ông cười ha ha, không tỏ ý kiến.
“Nhưng bây giờ tôi phải đi đón người, anh cứ ra giá luôn đi.” Cô sợ Chloe đi mất.
Người đàn ông đánh mất nhìn lên tấm biển, tươi cười rồi lập tức rút tấm biển đi, thuần thục tháo quả bóng bay ra, ném tấm biển vào trong thùng rác.
“Này!” Cố Sơ bước lên ngăn cản: “Anh hơi quá đáng rồi đấy? Đâu phải tôi không đền quần áo cho anh?”
“Tôi!” Người đàn ông chỉ vào mũi mình, rồi lại chỉ vào tấm biển trong thùng rác.
Cố Sơ ngẩn người: “Chloe?”
Người đàn ông chào cô bằng một nghi thức rất cung đình phương Tây: “Chính là tôi.”
Cố Sơ thật chỉ muốn đào hố chui xuống ngay lập tức. Cô đang định xin lỗi để gây ấn tượng tốt cho đối phương thì đã thấy mấy cô gái xung quanh đang nháy mắt với anh ta. Anh ta huýt sáo đáp trả.
Cô lườm nguýt, khi lên tiếng giọng nói đã lạnh đạm: “Vậy thưa anh Chloe, chúng ta đi thôi.”
“Giờ tôi thế này làm sao ra ngoài được?” Chloe chìa chiếc áo sơ mi trên người ra.
“Có xe mà, sẽ không bắt anh len tàu điện ngầm hoặc xe buýt đâu. Thế nên người khác sẽ không nhìn thấy diện mạo thê thảm của anh.”
“Ra ngoài hình tượng rất quan trọng.” Nói rồi, Chloe quay người đi về phía cửa hàng quần áo bên cạnh, một tay kéo hành lý, một tay vẫn còn cầm quả bóng bay thỏ hồng.
Chloe mang một vẻ đẹp trai của con lai, cộng thêm một chiều cao như người mẫu, dọc đường đi anh ta khiến ông ít cô gái đảo điên. Cố Sơ vẫn còn canh cánh chuyện của Tiêu Tiếu, bèn rảo bước lên trước, nói: “Anh Chloe, lẽ nào anh không mang theo quần áo để thay ư?”
“Có mang nhưng bỏ ra bất tiện lắm.” Chloe đã đi vào trong cửa hàng.
Nhân viên rất nhiệt tình, chẳng biết vì chiếc đồng hồ và chiếc vali hàng hiệu trên tay anh ta hay vì diện mạo của anh ta nữa…