Một bức hình ghép giống y như đúc. Đôi mắt ấy toát ra âm khí, qua mặt giấy thổi vào tận lòng người. Thịnh Thiên Vỹ cầm chặt bức hình để xem. La Trì đang quan sát rất kỹ biểu cảm của anh ấy. Rất lâu sau, Thịnh Thiên Vỹ mới trả lại cho La Trì bức hình và nói: “Không quen.”
“Anh nhớ kỹ lại một chút đi.” La Trì hỏi: “Có khi nào anh đã gặp nhưng quên mất không?”
Thịnh Thiên Vỹ nhìn anh rất bình tĩnh: “Tôi rất chắc chắn rằng chưa gặp.”
La Trì nhìn anh ấy rất lâu, không nói thêm gì.
…
Sự việc Bàng Thành và Thẩm Cường bị sát hại dường như chỉ còn cách một lớp cửa sổ giấy, rõ ràng đã biết chỉ cần chọc nhẹ một cái là có thể nhìn thấy chân tướng nhưng ngón tay không sao chọc xuống được. Động cơ để Thẩm Cường giết Bàng Thành không rõ ràng, người phụ nữ ở cùng với Bàng Thành và Thẩm Cường còn đang điều tra, kẻ bắt cóc Tiêu Tiếu Tiếu là ai? Người cứu Tiêu Tiếu Tiếu lại là ai? Hai bóng đen vì sao một kẻ lại muốn giết kẻ kia…
Ngoại Than Hối và thẩm mỹ viện vi phạm pháp luật, Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều đã đưa cho cảnh sát tài liệu có chữ ký của Thịnh Thiên Vỹ, nhưng cho dù là vậy cũng chỉ có thể khởi tố họ tội vi phạm pháp luật, còn việc giết người hình như không liên hệ được. Còn Thịnh Thiên Vỹ vẫn giữ nguyên lời khai trước sau của mình đối với việc mất tích của ba người trợ lý. Anh ấy thừa nhận với cảnh sát ba người họ không phải đều lấy chồng, Tiffany bị Thẩm Cường dọa thành điên nhưng tung tích thì anh ấy hoàn toàn không biết rõ.
Lại là một đêm không ngủ, trong phòng họp khói thuốc vòng quanh. Vụ án hành hạ con người, các thành viên của tổ chuyên án không một ai dám buông lỏng. Còn sắp tới cuối năm, để vụ án lưu cữu qua năm không may mắn chút nào.
“Hôm nay chuyên gia chữ ký đã gia nhập.” La Trì một tay cầm tài liệu, một tay dập mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn, nhả ra làn khói cuối cùng: “Chúng tôi đã cầm một văn bản có chữ ký bình thường của Thịnh Thiên Vỹ tiến hành đối chiếu với văn bản Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều cung cấp. Chuyên gia tiến hành giám định dựa vào độ thuần thục của nét bút, ngòi bút, mức độ nhịp nhàng hài hòa giữa các nét mực, quy luật động tác… có được kết luận: Nét bút được so sánh mặc dù độ nghiêng không đều, tốc độ viết có chỗ không thống nhất nhưng động tác có một hệ thống nhất định, có thể là do các nguyên nhân khách quan hoặc các nhân tố chủ quan ngoài việc giả mạo ra làm ảnh hưởng tới sự thay đổi của nét bút. Chữ ký trên tài liệu của Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều có tính thống nhất lên tới 95%, cũng tức là Thịnh Thiên Vỹ rất có khả năng đã ký những văn bản này.”
Giám định nét chữ là một khâu quan trọng trong trình tự tư pháp, các vụ án có liên quan tới việc kiểm định nét chữ đều cực kỳ thận trọng vì xã hội hiện nay người bắt chước nét chữ ở đâu cũng có, thế nên bắt buộc phải thông qua chuyên gia so sánh nhiều lần. Nếu như độ thuần thục của nét bút không thống nhất, động tác không thành hệ thống, nét bút cong gập đứt đoạn bất thường thì có thể phán đoán được ra giả mạo nét chữ.
“Nói vậy là Thịnh Thiên Vỹ đang nói dối?” Thành viên A nói một cách nghiêm túc.
“Vị chuyên gia này là người bao năm nay vẫn hợp tác với chúng ta, lời của ông ấy có thể tin tưởng.” Thành viên B nói.
Những người khác cũng phát biểu ý kiến.
Chỉ có Lục Bắc Thần là giữ im lặng, ánh mắt anh từ đầu tới cuối vẫn dừng lại trên chữ ký của Thịnh Thiên Vỹ. La Trì ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi một câu: “Cậu thấy kết luận này thế nào?”
Lục Bắc Thần không đáp, cũng chẳng ngước mắt lên.
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
La Trì thấy vậy mới nghĩ cậu ấy đang suy tư, không dám quấy rầy, chỉ ở bên yên lặng đợi cậu ấy lên tiếng. Theo lý mà nói Lục Bắc Thần có thể về khách sạn nghỉ ngơi rồi, giống như cậu ấy nói: Tìm chứng cứ từ thi thể là công việc của tôi, từ chứng cứ đó làm sao để lần ra sự thật là việc của cảnh sát các anh. Thế nên cậu ấy không những đang bận rộn việc của anh ấy mà sau khi tới đây còn không bỏ một buổi họp nào, điều này quả thực khiến La Trì cảm động.
Ban đầu quen biết Lục Bắc Thần, La Trì luôn cảm thấy cậu ấy không thân thiện, nhưng làm việc cùng nhau lâu dần, anh ấy phát hiện ra Lục Bắc Thần là điển hình cho kiểu người mạnh miệng yếu lòng, ngoài mặt thì tỏ ra cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý, thực chất đã sớm thu hết mọi thứ vào mắt rồi.
Mấy người khác tranh luận sôi nổi. Trong lúc mọi người còn đang ồn ào, chỉ thấy Lục Bắc Thần đặt tài liệu lên mặt bàn, khẽ lên tiếng: “Có lẽ cũng không đơn giản như vậy.”
Bình thường lúc họp Lục Bắc Thần ít nói nhất. Một là anh không muốn can dự vào chuyện phá án của cảnh sát. Hai là lắng nghe có lợi cho việc suy nghĩ của anh. Nhưng chỉ cần anh lên tiếng là sẽ đưa ra những ý kiến trọng tâm và những suy nghĩ uy tín, thế nên cho dù không khí có ồn ào cỡ nào, mọi người chỉ cần nghe thấy tiếng anh là đồng loạt im lặng, không cần bảo nhau. Vì mọi người đều biết người càng trầm mặc mới càng có quyền phát ngôn.
“Từng có hai anh em sinh đôi.” Lục Bắc Thần uống một ngụm nước rồi từ tốn nói: “Từ khi bọn họ còn rất nhỏ đã thích nghịch ngợm, đổi quần áo cho nhau để lừa người lớn, vì bọn họ quá nhau giống nhau, có lúc ngay cả mẹ ruột của họ cũng nhận nhầm. Sau nay họ đi học, người anh có thành tích tốt hay bắt chước chữ của người em trai học hành bình thường, thế nên từ trước tới giờ thành tích học tập của cậu em đều rất xuất sắc. Về sau, người anh đã bắt chước được tới một mức độ mà chuyên gia cũng không thể nhận ra sơ hở, thế nên cho dù người anh có thay người em ký vào những tài liệu hay hợp đồng quan trọng cũng không thể phân biệt được thật giả.”
Mọi người sững sờ.
“Đây là một vụ án có thật tôi từng giải quyết.” Lục Bắc Thần bình tĩnh nhìn mọi người: “Ở đây tôi chỉ muốn nói trên đời này cũng có thể xuất hiện những nét chữ giống nhau y như đúc. Cứ lấy ví dụ như vụ án của Thịnh Thiên Vỹ, nếu anh ta quyết không nhận là do mình ký, vậy có khi nào tồn tại một người có thể bắt chước nét chữ của anh ta mà độ giống lên tới 95% không?”
La Trì ngẫm nghĩ rồi nói: “Điều này rất khó, án lệ mà cậu ví dụ vì là anh em sinh đôi, chúng ta tạm thời có thể nghĩ rằng đó là thần giao cách cảm. Nhưng Thịnh Thiên Vỹ đâu có anh em sinh đôi, làm sao có thể đạt đến mức độ thống nhất với nét bút của anh ta?”
“Trừ phi là một người đã theo anh ta rất lâu, nhiều năm rồi vẫn luôn có sở trường bắt chước anh ta.” Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại.
“Chuyện này có thể không?” La Trì nghi hoặc.
Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, như cười như không: “Tôi chỉ cung cấp phương hướng, có khả năng hay không phải dựa vào việc điều tra của các anh.”
La Trì ngượng ngập xoa xoa mũi.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh chất vấn: “Giáo sư Lục, anh cảm thấy Thịnh Thiên Vỹ trong sạch ư?”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần rất nhạt: “Chỉ là đang nhắc nhở mọi người, mọi chuyện đừng kết luận nóng vội.”
La Trì trầm mặc một lúc rồi nói: “Như vậy sẽ có một hướng điều tra mới. Chúng ta có thể làm thế này, một mặt tiếp tục âm thầm theo dõi Thịnh Thiên Vỹ, mặt khác chúng ta điều tra ngược về phía trước, nếu thật sự tồn tại một người như vậy thì phải điều tra những người đã ở bên cạnh anh ta nhiều năm về trước.”
“Đối với việc nhà hàng và thẩm mỹ viện làm ăn phi pháp, chúng ta có thể khởi tố Thịnh Thiên Vỹ rồi.”
“Tội danh này có chứng cứ rành rành, anh ta không thoát được. Cho dù chữ ký không phải của anh ta thì là người chịu trách nhiệm chính, anh ta cũng phải gánh chịu tránh nhiệm pháp luật.”
La Trì đặt tài liệu xuống: “Ngoài ra, hôm nay sau khi nhìn thấy bức ảnh ghép, biểu cảm của Thịnh Thiên Vỹ không được tự nhiên.” Thịnh Thiên Vỹ bình thản nhưng anh ấy quan sát rất tỉ mỉ, khi nói ‘không quen’, ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ có hơi do dự, rất nhanh.
Lục Bắc Thần dựa vào lưng ghế, nói: “Nhìn từ góc của tôi, tôi cho rằng một trăm phần trăm đang nói dối.” Nói rồi, anh gõ ngón tay gầy lên bức hình, tiếp tục nói từng câu từng chữ: “Bà lão này, anh ta nhất định có biết.”
…
Kiều Vân Tiêu trở thành nhân viên bảo vệ toàn thời gian, mấy lần tới bệnh viện thăm Tiêu Tiếu Tiếu, Cố Sơ đều có thể nhìn thấy bóng dáng Kiều Vân Tiêu. Có lần vào một buổi chiều, trong vườn hoa, Cố Sơ đã hỏi Kiều Vân Tiêu: Bây giờ đối với Tiếu Tiếu, anh có cảm giác gì? Kiều Vân Tiêu nói: Anh đang chuộc tội. Cố Sơ rất không thích câu trả lời này, cô nói: Tiếu Tiếu vẫn luôn yêu thầm anh, đừng nói là anh không biết. Kiều Vân Tiêu ngước mắt lên nhìn cô, nói rất chân thành: Xin em hãy tin anh, nếu Tiếu Tiếu có chuyện gì, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Từ đầu tới cuối, anh không nói thích Tiêu Tiếu Tiếu, có lẽ vì thật sự không thích, hoặc có thể bản thân anh cũng không hiểu rõ tâm tư của mình chăng? Cố Sơ rất khó suy đoán suy nghĩ của Kiều Vân Tiêu. Trước mắt cô chỉ hy vọng chuyện bắt cóc lần này không để lại ám ảnh tâm lý quá nghiêm trọng đối với Tiếu Tiếu. Nhưng Tiếu Tiếu cũng ra viện rất nhanh, một thân một mình. Lúc ấy cô và Kiều Vân Tiêu còn tưởng cậu ấy lại bị bắt cóc, nhất là Kiều Vân Tiêu, mặt mũi tái xanh cả.
Tiếu Tiếu nói mình không sao nữa rồi. Cậu ấy muốn đi làm, Kiều Vân Tiêu liền làm tài xế mặc dù Tiếu Tiếu hoàn toàn không muốn để anh đưa đi đón về. Có một lần Cố Sơ tới bệnh viện tìm Tiếu Tiếu, phát hiện vị bác sỹ Cố Khải Mân đó vẫn cực kỳ nhiệt tình với Tiếu Tiếu, lòng cô chợt nghẹn lại. Thật ra cô mong Tiếu Tiếu và Kiều Vân Tiêu đến với nhau hơn. Tiêu Tiếu Tiếu là một người không thích làm phiền người khác, lại được biết cô sắp đối mặt với kỳ thi nên dặn đi dặn lại cô phải tập trung ôn luyện, còn cười đùa nếu gặp đề bài nào khó lúc nào cũng có thể hỏi cậu ấy.
Nghe thấy tiếng cười của Tiếu Tiếu, Cố Sơ lại đau lòng.
Chớp mắt ngày 25 đã sắp tới.
Kỳ thi và cả sinh nhật của Lục Bắc Thần.
Khoảng thời gian này ngày nào thím Từ cũng hầm canh, chỉ còn thiếu nước đeo cho cô khẩu hiệu ‘cố gắng tất thắng’ lên đầu nữa thôi. Ban ngày thi ôn thi choáng váng mặt mũi, buổi tối lại nghe giọng của Lục Bắc Thần để đi ngủ. Cô không hỏi vụ án nhưng có thể đoán ra được nó rất khó khăn qua chất giọng có vẻ mỏi mệt của anh. Cứ như vậy, một ngày trước kỳ thi.
Hôm ấy nắng rất đẹp, cả một khoảng nắng vàng ruộm đung đưa hắt lên lớp cửa thủy tinh. Cố Sơ nằm bò ra bàn học, một tay cầm bút, một tay cầm sách. Một lúc sau, cô giơ cao chiếc bút trong tay lên, ngắm nghía nó dưới lắng hồi lâu. Sau đó như nhớ ra chuyện gì, cô thả ‘bộp’ một cái xuống bàn rồi vớ lấy di động.
Điện thoại vang lên một hồi chuông thì bị đối phương ngắt máy. Cô bĩu môi, thầm đếm trong lòng: 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3…
Khi đếm tới giây thứ ba thì di động vang lên, Cố Sơ lập tức nhận điện thoại.
“Lục Bắc Thần!”
“Ừ?”
“Ngày mai em thi rồi!”
“Anh biết.”
“Vậy anh có về không?”
Đầu kia trầm mặc giây lát: “Sơ Sơ, bên này anh…”
“Biết là anh không về được rồi, có thể mượn cây bút của anh không?”
“Hử?”
“Chính là cây bút Montblanc tuyệt đẹp của anh đó. Nếu ngày mai anh không về được thì dùng bút của anh trợ giúp em chắc được chứ hả?” Cố Sơ ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Cây bút đó của Lâm Gia Duyệt tặng, anh cứ dùng nó lâu ngày khiến cô nhìn mà ức chế.
“Được.” Lục Bắc Thần khẽ cười: “Muốn dùng cái gì thì cứ thoải mái lấy, ở trên bàn làm việc của anh.”
“Giờ em sẽ đi lấy.” Cố Sơ rất hài lòng về biểu hiện ‘chia cắt tình yêu’ của anh.
Khi sắp ngắt máy thì Lục Bắc Thần gọi cô.
“Sao thế? Đổi ý rồi à?”
“Quỷ nhỏ mọn.” Lục Bắc Thần cười thầm: “Ngày mai thi cử thuận lợi nhé.”
Ngọt ngào chợt dâng tràn trong lòng Cố Sơ…