Đánh răng rửa mặt xong, Cố Sơ một lần nữa quay trở lại phòng khách, Lục Bắc Thần đã thay đất xong, nhưng vẫn còn đang nói chuyện điện thoại. Anh dựa vào gờ sofa, mặt hướng về phía ánh nắng ngoài vườn hoa, bóng lưng rộng dài chói lóa tới nỗi mắt cô bỏng rát. Lần này anh nói chuyện điện thoại với La Trì, chủ đề đại khái là nhắc anh ấy chú ý tới tập tục của thôn Tần, còn nói cả suy đoán tối qua của cô. Cô ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, cõi lòng hừng hực, không ngờ anh đã thật sự lưu tâm những gì cô nói.
Cảm giác có thể giúp được anh thật tuyệt.
Cô không kìm được lòng mình, tiến sát lại gần anh, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh từ phía sau. Mặt cô áp lên tấm lưng anh, giọng nói trầm thấp lọt vào tai cực kỳ dễ nghe.
Lục Bắc Thần đang nghe điện thoại, thấy cô dịu dàng ôm lấy anh, trái tim khẽ xao xuyến. Anh bỏ một tay xuống, phủ lên mu bàn tay của cô, đầu kia đã gọi xong với La Trì. Anh định xoay người thì cô vẫn ôm rất chặt. Anh hơi ngạc nhiên lại cười hỏi: “Sao vậy?”
“Em chẳng muốn đến bệnh viện đâu.” Cô dính sát vào lưng anh, nhẹ nhàng cọ cọ mặt. Phải ở bệnh viện cả một ngày trời, nghĩ là thấy phiền. Trước đây cô không như vậy, bây giờ anh trở về, cô lại không nỡ rời xa anh nửa bước.
Lục Bắc Thần hiểu tâm tư của cô, cười khẽ: “Em yên tâm thực tập ở bệnh viện đi, hôm nay anh không đi.”
Cố Sơ vừa nghe xong, cõi lòng chợt sáng rực, bèn ngó đầu ra: “Thật sao?”
Lục Bắc Thần quay người lại, kéo cô vào lòng: “Đúng vậy, ban ngày anh qua phòng thực nghiệm một chuyến, tan làm đợi anh, anh đến đón em.”
“Ừm.” Cố Sơ vui lắm.
“Ăn sáng đi, ăn xong anh đưa em qua bệnh viện.”
Cố Sơ gật đầu thật mạnh, sau đó lại khẽ thở dài: “Giá mà ngày nào cũng được thế này thì tốt biết bao.”
“Thế nào?”
“Thì em đi làm, anh ở nhà.”
Lục Bắc Thần sửng sốt: “Nói cái gì thế hả?”
“Anh cảm thấy em không nuôi nổi anh sao?” Cố Sơ cứng cổ.
Lục Bắc Thần nghĩ kỹ thấy thật sự sợ hãi: “Đừng có đùa.”
“Để anh ở nhà là chuyện khủng khiếp lắm sao?”
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Lục Bắc Thần cười, đặt hai tay lên vai cô: “Tặng em bốn chữ.”
“Gì vậy?”
“Đừng có nằm mơ!”
Cố Sơ gạt tay anh ra: “Này Lục Bắc Thần, em phát hiện ra anh có khuynh hướng kỳ thị phái nữ rất rõ ràng nhé.”
“Anh lại cho rằng có những việc chỉ thích hợp để đàn ông làm.” Lục Bắc Thần chân thành nói: “Ví dụ như nuôi gia đình.”
Cố Sơ khụt khịt mũi: “Nhưng mà em ghét gặp ít xa nhiều.”
“Tại vụ án này đặc biệt thôi.” Lục Bắc Thần dỗ dành cô: “Anh bảo đảm, phần lớn thời gian sau này sẽ dành cho em.”
“Nhưng anh lại sắp phải đi, đúng không?” Cô không muốn trở thành người càn quấy nhưng vượt qua những tháng ngày sống trong nhung nhớ kiểu này cô thật sự rất khổ sở.
Lục Bắc Thần nhẹ nhàng kéo cô lại, dịu giọng: “Chuyến bay tối mai.”
Cố Sơ im lặng cắn môi.
“Vụ án sắp kết thúc rồi.”
“Nhanh cỡ nào?” Cô ít nhiều bướng bỉnh, kỳ thực vì còn lòng riêng. Một là cô không muốn cứ phải chia xa với anh. Hai là mặc dù Tiếu Tiếu và Lăng Song đã được gạt ra khỏi vụ án nhưng Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ vẫn còn nằm trong tầm ngắm của cảnh sát. Cô chỉ mong sao sớm kết thúc, trả lại sự trong sạch cho hai người họ.
Lục Bắc Thần không phiền vì lời truy hỏi của cô, mỉm cười an ủi: “Rất nhanh thôi.”
“Trả lời qua quýt.” Cố Sơ vờ như không vui nhưng vẫn bám chặt lấy anh như con rái cá…
***
Khoảng thời gian này Thịnh Thiên Vỹ khá nhàn nhã, không tới công ty, cũng không màng công việc. Ngày nào anh cũng cuộn tròn trong nhà xem phim hoạt hình, cả trong nước lẫn quốc tế, xem không hề ít. Đợt này Tưởng Lăng đã tới Bắc Kinh, một là để hợp tác điều tra, hai là để gặp Hứa Đồng. Bà từng gặp Hứa Đồng hai lần, một lần vì công việc, bà có ý muốn giữ Hứa Đồng bên cạnh làm trợ lý, nhưng ý của Hứa Đồng là bây giờ cô cũng chịu nhiều tai tiếng, nếu quá nổi bật trong công ty ngược lại sẽ khiến người ta dị nghị, ảnh hưởng tới danh tiếng của công ty, chi bằng tạm thời cứ giữ nguyên như cũ; Lần thứ hai vì đứa con trai, tình cảm của Thịnh Thiên Vỹ với Hứa Đồng trước nay vẫn không giấu giếm giữ kẽ, mặc dù cả hai chưa công khai nhưng Thịnh Thiên Vỹ chẳng giấu suy nghĩ với ai bao giờ, chuyện này đã lọt vào tai Tưởng Lăng.
Thế nên lần thứ hai gặp mặt ít nhiều có vẻ giống như con dâu gặp mặt mẹ chồng.
Tưởng Lăng có sự khác biệt với các quý phu nhân giàu có khác, sẽ không ra sức nhấn mạnh vấn đề môn đăng hộ đối. Nhưng như vậy không có nghĩa là bà không điều tra Hứa Đồng, thậm chí còn tra ra Sầm Vân có thói cờ bạc. Sau khi gặp Hứa Đồng, câu đầu tiên Tưởng Lăng nói chính là: Đối với cháu, cô chưa bao giờ lo lắng, nhưng còn mẹ cháu thì cô không tin tưởng được.
Câu trả lời của Hứa Đồng là: Cháu xin lỗi, cháu không sửa được ham mê của mẹ, nhưng cháu có thể bảo đảm rằng tiền cháu kiếm được đủ cho mẹ cháu thoải mái.
Một câu nói đã giành được thiện cảm của Tưởng Lăng.
Bà nói: “Cô chưa bao giờ có quan niệm môn đăng hộ đối, chỉ cần hai đứa chân thành yêu thương nhau. Nhưng bây giờ Thiên Vỹ dính vào vòng lao lý, chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời nó, cháu không lo sao?”
Hứa Đồng đáp: “Nếu cháu đã quyết định ở bên cạnh anh ấy thì không cần quan tâm anh ấy sẽ ra sao.”
Tưởng Lăng cười: “Cháu biết rõ nó là con trai cô, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa.”
Hứa Đồng cũng cười, khiêm nhường nói: “Tổng giám đốc Tưởng, cô cũng nên biết rõ bao năm nay có không ít người có quá nhiều quyền thế theo đuổi cháu. Ở Trung Quốc, từ thương trường tới chính trị, nếu cháu muốn nhắm vào quyền thế tìm một người đàn ông thì hoàn toàn có người phù hợp hơn Thịnh Thiên Vỹ.”
Tưởng Lăng rất hài lòng về sự tự tin của cô nhưng đồng thời cũng nhắc nhở cô phụ nữ càng thông minh càng mệt mỏi, khi chưa cưới nó là vốn để hấp dẫn đàn ông, nhưng có gia đình rồi nhất định phải giấu kỹ sự đáo để này. Lần đó, hai người trò chuyện từ buổi trưa tới tận khi trời nhá nhem tối, có rất nhiều điều phải nói, không đơn thuần chỉ xoay quanh Thịnh Thiên Vỹ. Càng ngày Hứa Đồng càng quý Tưởng Lăng, bao năm rồi cô rất hiếm khi ngưỡng mộ một người đồng giới nhưng Tưởng Lăng là người cô thật lòng cảm phục. Người phụ nữ này bên ngoài mềm yếu thực chất lại sắc bén. Bà cũng thực tế nhưng thực tế có lý lẽ, có căn cứ. Dĩ nhiên Tưởng Lăng cũng ưng ý Hứa Đồng, có điều bà dặn dò nhiều thêm một chút, cuối cùng nói một câu: “Cháu cũng là viên ngọc trong tay mẹ, thế nên cô không bắt ép cháu phải nhẫn nhịn tủi nhục làm một cô con dâu quyền quý, chỉ mong cháu luôn tâm niệm, yêu một người là chấp nhận tất cả những gì thuộc về người đó, dù cái tốt hay cái xấu, không chia không lìa.”
Hứa Đồng nhận lời.
“Có điều…” Lát sau cô lại ngập ngừng: “Sợ là bây giờ trong lòng anh ấy tích tụ oán khí, cả ngày ở lỳ trong nhà xem phim hoạt hình, không bước ra ngoài nửa bước.”
Tưởng Lăng bật cười: “Con trai cô, cô hiểu chứ. Nó mà oán trách thì đã xông thẳng tới công ty chứ không ở yên trong nhà đâu. Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Vừa hay để nó rèn luyện việc nhà việc cửa. Nó ấy à, từ nhỏ tới lớn bị đám người làm chiều hư rồi, mười đầu ngón tay lúc nào cũng sạch bong.”
“Ý của cô là… cháu bắt anh ấy làm việc nhà?” Hứa Đồng đổ mồ hôi.
“Sao? Giờ nó bị cô tước chức vụ, cắt lương, chẳng lẽ còn tiền thuê người giúp việc?” Tưởng Lăng nói chuyện rất nhã nhặn, nhưng thái độ thì rắn rỏi kiên quyết: “Nếu như vậy thì cái tính cậu chủ của nó thật sự phải chỉnh đốn.”
“Thật ra anh ấy cũng có làm việc nhà, nhưng mà…” Hứa Đồng nói được một nửa. Nhưng mà cô cứ cảm thấy đàn ông làm mấy việc này quả thực kỳ lạ.
Tưởng Lăng là ai chứ, lập tức nhìn thấu tâm tư của cô, chân thành khuyên nhủ: “Ngoại trừ sinh con đẻ cái ra, những việc phụ nữ làm được vì sao đàn ông không làm được? Đừng có nuông chiều nó, phải hiểu rằng một khi kết hôn nó sẽ là chồng cháu, từ trong nhà ra ngoài ngõ đều phải biết gánh vác mới được. Thiên Vỹ được cô chiều chuộng từ bé, nên để nó rèn luyện thì tốt hơn.”
Hứa Đồng ‘ồ’ một tiếng.
“Về việc nó không chịu ra khỏi nhà…” Tưởng Lăng ngẫm nghĩ, lát sau nói: “Có thể cho nó con chó, cháu đi làm không có thời gian, nó ở nhà rảnh rang kiểu gì cũng phải ra ngoài dắt chó đi dạo chứ?”
Ợ…
Hứa Đồng thầm đổ mồ hôi, nói: “Dạ vâng.”
***
Sau khi đưa Cố Sơ đi làm, Lục Bắc Thần về thẳng phòng thực nghiệm. Khi hoàng hôn sắp buông anh mới đi ra. Sau khi lên xe, di động vang lên.
Lúc nhận máy, sắc mặt anh hơi nặng nề.
Ngữ khí đầu kia di động càng bực dọc hơn.
“Tôi đã đợi cậu một ngày rồi, tôi cho cậu thêm một tiếng nữa, lập tức xuất hiện trước mặt tôi.”
Lục Bắc Thần thở dài: “Không cần đâu ạ, trong vòng mười lăm phút chú có thể nhìn thấy con.”
Mười lăm phút sau, Lục Bắc Thần lái xe vào trong một biệt thự, không quá xa phòng thực nghiệm nhưng gần trung tâm thành phố hơn. Biệt thự không lớn lắm, vừa nhìn là biết một nơi cung cấp cho người ta du lịch. Trong biệt thự không có người giúp việc, sau khi thông qua máy giám sát, cửa tự động bật mở.
Đỗ xe xong, Lục Bắc Thần bước xuống, vào trong nhà.
Vừa vào cửa chính đã nghe thấy có tiếng nói vọng qua loa phóng thanh: “Tôi ở trong phòng sách.”
Lục Bắc Thần ngoan ngoãn đi lên tầng hai.
Phòng sách không khó tìm. Anh biết phòng sách của người này còn rộng hơn cả phòng ngủ, là căn phòng dễ nhận ra nhất tầng hai. Anh đẩy cửa đi vào, mùi café trong phòng sách thơm nồng, gần đó có một ông lão đứng quay lưng về phía anh, tỉ mỉ pha café, bên kia nước đang bốc khói, sôi sùng sục. Ông lão ấy ăn mặc kiểu Anh quốc phục cổ, sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc gi lê vàng tối, bên dưới là chiếc quần dài màu xám đậm, một đôi giày được đánh bóng loáng. Bên cạnh sofa có một giá treo mũ, bên trên treo mấy chiếc mũ lông kiểu quý tộc.
Sau khi thấy Lục Bắc Thần bước vào, ông lão hừ một tiếng, ngữ khí rất không thân thiện: “Tôi còn tưởng đợi tôi chết rồi, cậu sẽ tới thẳng mộ viếng!”
“Đừng nói vậy, chẳng phải con tới gặp chú rồi sao?” Lục Bắc Thần cười.
Ông lão bỏ bột café vào bình café, từ từ đun rồi quay người lại. Ông lão tuy già mà vẫn đầy sinh khí, quắc thước, đường nét trên gương mặt sắc nét, có một đôi mắt xanh sâu như đại dương, nhưng ánh mắt rõ ràng không vui, thậm chí hơi phẫn nộ. Lục Bắc Thần thấy vậy vội vã giơ tay đầu hàng: “Được được được, bác sỹ Smith, con sai, con xin lỗi chú.” Dứt lời, anh đứng dậy, nho nhã cúi người trước ông lão…