“Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, đây là tình thân, nhưng Mục Thanh Liên chỉ dành phần tình thân này cho Mục Thanh Đăng, chứ không phải Thịnh Thiên Vỹ. Cô ta tự tay hoàn thành rối gỗ cho Mục Thanh Đăng, cắt xương sọ của Thẩm Cường và tứ chi của Bàng Thành, nghiền vụn cho vào rối gỗ. Như vậy, đã hoàn thiện xong con rối gỗ. Cô ta bỏ một chiếc đèn xanh cùng con rối gỗ này vào trong phần mộ của Mục Thanh Đăng, chiểu theo phong tục của thôn Tần, con rối gỗ đó sẽ thay thế Mục Thanh Đăng mê hoặc Diêm Vương. Kiếp sau, Thanh Đăng có thể đầu thai làm con trai.
Mục Thanh Tuyết chứng kiến tất cả mọi chuyện, từng lên tiếng khuyên can nhưng Mục Thanh Liên nghiễm nhiên đã ‘tẩu hỏa nhập ma’. Cô ta cũng từng có suy nghĩ tìm bác sỹ tâm lý nhưng lại sợ bí mật Mục Thanh Liên giết người bị lộ ra. Ngày qua tháng lại, Mục Thanh Liên biết được suy nghĩ của cô ta, hai người xảy ra tranh cãi, Mục Thanh Liên cho rằng mình không sai, rằng cô ta chỉ nhổ những cái gai có thể uy hiếp tới sự an nguy của họ.
“Giết được Bàng Thành và Thẩm Cường, họ những tưởng mọi chuyện đã chấm dứt. Không ngờ, đèn xanh rối gỗ lại xuất hiện một lần nữa.” Lục Bắc Thần từ tốn nói.
Da đầu Cố Sơ căng ra: “Chính là con rối gỗ Hứa Đồng nhận được?”
Lục Bắc Thần gật đầu.
Chuyện Hứa Đồng nhận được rối gỗ cực kỳ bí mật, chí ít thì chị ấy không báo cảnh sát, người ngoài cũng không biết. Thế mà lại có người chụp trộm cảnh Hứa Đồng xách đèn xanh, gửi tới cho Mục Thanh Tuyết.
Điều khiến Mục Thanh Tuyết thảng thốt hơn cả là con rối gỗ mà Hứa Đồng nhận được chính là con lúc trước đã mai táng cho Mục Thanh Đăng. Cô ta vội vội vàng vàng tới ngôi mộ, đột ngột phát hiện có dấu vết bị kẻ khác động vào, kiểm tra kỹ mới bàng hoàng nhận ra con rối chứa Thanh Đăng, Thẩm Cường và Bàng Thành cũng biến mất.
Hứa Đồng ba lần bốn lượt bị hù dọa, thủ đoạn này cực kỳ giống Thẩm Cường, Mục Thanh Tuyết cũng từng mê tín nghĩ rằng không biết có phải hồn vía Thẩm Cường gây rối hay không, nhưng sau đó lý trí phân tích, cô ta tin tưởng do người làm hơn. Có một người đang bắt chước cách thức gây án của Thẩm Cường, nhưng mục đích của kẻ này rốt cuộc là gì thì cô ta không hiểu.
Thịnh Thiên Vỹ lén lút tới địa chỉ cũ của Thẩm Cường, Hứa Đồng theo đuôi, còn Mục Thanh Tuyết thì bám theo Hứa Đồng. Lần đó không có kết quả, có thể nhận ra Thịnh Thiên Vỹ chỉ muốn tìm ra Thẩm Cường, hỏi cho rõ ràng. Lần Hứa Đồng một mình tới nhà cũ của Thẩm Cường, Mục Thanh Tuyết một lần nữa bám đuôi. Cô ta muốn tìm ra kẻ hù dọa từ chính Hứa Đồng, ai ngờ Hứa Đồng bị dọa, bỏ chạy mất.
Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Mục Thanh Tuyết không biết Hứa Đồng nhìn thấy gì, sau khi Hứa Đồng đi khỏi, cô ta cũng bước vào trong căn nhà đối diện, vừa nhìn đã giật mình, mẹ cô ta đang ngồi trên ghế mây, ăn mặc kỳ quái. Thì ra Mục Thanh Tuyết luôn để mẹ ở trong bệnh viện điều dưỡng, không biết ai đã đưa bà tới đây, miệng còn lẩm bẩm ‘có ma’ gì đó. Cô ta không dám lần lữa quá lâu, vội đưa mẹ đi, rồi sợ Hứa Đồng nghi ngờ, thẳng thừng làm cho chuyện ma quỷ lên tới cực điểm, ngụy tạo một linh vị trong căn nhà hoang đó.
“Người hù dọa Hứa Đồng là Tiffany.” Lục Bắc Thần nói: “Cô ta vô tình bị cuốn vào ân oán của nhà họ Thịnh, rồi hết lần này tới lần khác bị Thẩm Cường dọa tới suýt mất mạng. Tất cả mọi việc cô ta làm sau đó đều chỉ với mục đích muốn tìm ra chân tướng, có điều, cô ta lại trở thành một Mục Thanh Liên thứ hai, mọi thủ đoạn đều vô cùng cực đoan.”
Nếu bạn bước vào một bệnh viện tâm thần, phải làm sao để chứng minh bạn không điên? Cách thông minh nhất là đừng làm gì cả, hãy cứ ăn uống sinh hoạt một cách bình thường. Thế nhưng đại đa số mọi người lại lựa chọn cách liều mạng chứng minh rằng mình không điên, vì vậy ngược lại càng khiến người ta cảm thấy bạn điên, Tiffany nằm trong đại đa số ấy. Trò giả ma giả quỷ của Thẩm Cường khiến trạng thái tinh thần Tiffany lúc thì ngẩn ngơ, bực bội, ủ dột, có lúc lại hoang tưởng. Cô ta bị đưa vào bệnh viện, ngày ngày sống cùng một đám người điên, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa. Cô ta dốc sức chứng minh mình là một người bình thường nhưng lại bị coi là nhân vật nguy hiểm, được quản lý riêng biệt. Lâu dần cô ta biết mình không ra ngoài được nữa vì Thịnh Thiên Vỹ không thể thả cô ta ra, một khi cô ta thoát ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của tập đoàn Viễn Thăng.
Một người cơ trí thông minh cỡ nào quanh năm sống trong bệnh viện tâm thần cũng sẽ suy sụp, trong quá trình khai báo, Tiffany nhiều lần nói rằng “đó không phải nơi cho người ở”. Không sai, cảm giác cô độc và tuyệt vọng ấy không phải ai cũng thấu hiểu được. Dần dần, cô ta bắt đầu suy nghĩ về ngọn nguồn của mọi chuyện, cứ cảm thấy chuyện hai người trợ lý trước lấy chồng là không đơn giản. Lại về sau, cô ta nghe ngóng được tin tức của Viễn Thăng, nói rằng người trợ lý thứ ba cũng lấy chồng. Cô ta hận, rõ ràng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần mà nói đi lấy chồng? Cô ta cảm thấy tiền đồ cả đời đã bị hủy hoại, thậm chí nghi ngờ Thịnh Thiên Vỹ chắc chắn có liên quan đến việc hai người trợ lý tiền nhiệm lấy chồng.
Có lẽ ông trời thật sự muốn giúp Tiffany, cô ta lại ‘quen’ được Quách Hương Vân trong bệnh viện. Thì ra, Mục Thanh Tuyết sợ người khác tìm được Quách Hương Vân, đã đưa bà ta tới một bệnh viện tâm thần gần như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Mới đầu Tiffany chưa nhận ra Quách Hương Vân, sau đó cảm thấy quen mắt, hồi tưởng lại mới nhớ ra Thịnh Thiên Vỹ có một bức ảnh chụp chung với bà ta. Cứ như vậy, Tiffany giả vờ điên trước mặt mọi người, bắt đầu âm thầm điều tra quá trình cả câu chuyện.
Quách Hương Vân đã điên thực sự nhưng lời của kẻ điên cũng vẫn có manh mối để lần theo. Tiffany sống lâu với đám người điên này, tự nhiên có thể phân biệt được lời nói nào có trọng lượng, dần dà cô ta đã thật sự điều tra ra được không ít chuyện.
Bệnh viện tâm thần nằm ở nơi khuất nẻo thế nên vốn không lo bệnh nhân bỏ trốn, điều này đã cho Tiffany một cơ hội rất lớn. Cô ta âm thầm theo dõi Mục Thanh Tuyết, Mục Thanh Liên, quả thật phát hiện Mục Thanh Đăng đã chết. Cô ta ăn cắp đèn xanh cùng rối gỗ rồi bắt chước thủ đoạn của Thẩm Cường để hù dọa Hứa Đồng.
“Tiffany không biết về bí mật trong rối gỗ, cô ta cũng coi như vô tình cung cấp cho cảnh sát một manh mối quan trọng về sau để phá án.” Lục Bắc Thần nói: “Vốn dĩ cô ta định lợi dụng cách này để thu hút sự chú ý của cảnh sát. Không ngờ Hứa Đồng lại không báo cảnh sát, khiến kế hoạch của cô ta tan vỡ. Trong tình thế cấp bách, cô ta làm cho mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn, ví dụ như hạ độc Hứa Đồng để khiến cô ấy sinh ảo giác rồi mua chuộc nhân viên kỹ thuật để cài virut vào máy tính Hứa Đồng.”
“Tiffany không biết bí mật trong rối gỗ, thế còn bài đồng dao thì sao?” Cố Sơ không hiểu.
“So với Tiffany ở trong bóng tối, Mục Thanh Liên và Mục Thanh Tuyết ở ngoài ánh sáng. Bí mật của thẩm mỹ viện và Ngoại Than Hối bị Tiffany phát hiện, nguyên nhân là vì cô ta vô tình đi vào tầng hầm của thẩm mỹ viện. Đồng dao do Tiffany tìm người ghi lại rồi lắp công tắc trên người rối gỗ. Dĩ nhiên, cô ta chỉ muốn lợi dụng bài đồng dao để nhắc nhở bí mật của thẩm mỹ viện và Ngoại Than Hối chứ chưa bao giờ nghĩ rằng họ ăn thịt người thật.”
Cố Sơ càng nghĩ càng khó hiểu: “Anh nói Tiffany tìm người? Cứ cho là cô ta chỉ giả điên giả khùng, cô ta chạy ra ngoài một là không có tiền hai không có người thân, làm sao tìm người? Rồi có ai làm việc thay cô ta?”
“Tiffany vẫn luôn tham gia đội leo núi, có một nhóm người hay trò chuyện, trong đó đội trưởng của câu lạc bộ vẫn luôn theo đuổi Tiffany. Sau khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, Tiffany liền liên lạc với người đội trưởng đó. Nhà họ Thịnh nhiều tiền nhiều thế không thể công khai đắc tội, suy đi tính lại, người đội trưởng đó đã trở thành chân chạy cho Tiffany.”
Cố Sơ sững người giây lát, lẩm bẩm: “Chân chạy…” Rồi cô đột nhiên hốt hoảng: “Lẽ nào người muốn giết bọn em ở Thượng Hải, còn cả người vứt xác cũng chính là vị đội trưởng đó?”
Lục Bắc Thần gật đầu: “Tiffany có thần thông quảng đại cách mấy cũng không thể chạy ra khỏi Bắc Kinh, chỉ còn cách nhờ vả vị đội trưởng đó. Lần ở Thượng Hải không phải là muốn giết hai người, anh ta chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở Hứa Đồng, nhân tiện thu hút sự chú ý của cảnh sát. Còn Mục Thanh Liên sau khi làm vụn xác của Thẩm Cường và Bàng Thành, miếng xác được đặt trong tủ đông lạnh dưới hầm Ngoại Than Hối ở Thượng Hải. Nói theo lời của Mục Thanh Liên thì cô ta phải đợi sau khi Mục Thanh Đăng đầu thai chuyển kiếp rồi mới có thể xử lý cái xác. Có điều cô ta không ngờ được là vị đội trưởng kia đã mua chuộc người phục vụ trong Ngoại Than Hối trà trộn xuống tầng hầm lén lút chuyển xác vụn đi, thẳng thừng công khai với mọi người. Thế nên cũng giải thích được vì sao Mục Thanh Liên suýt nữa bị bắn chết. Người phục vụ đó có quan hệ khá tốt với Thẩm Cường, có lẽ người đội trưởng kia đã nói Thẩm Cường bị sát hại khiến cậu ta nảy sinh ý định giết người.”
“Thế nào gọi là đợi Mục Thanh Đăng đầu thai chuyển kiếp?”
“Một sự mê tín địa phương mà thôi.” Lục Bắc Thần cười nói: “Ý của Mục Thanh Liên là theo quy tắc của thôn Tần rối gỗ nứt vỡ có nghĩa là đầu thai thành công. Có thể cô ta muốn đợi mãi tới khi rối gỗ nứt vỡ, chỉ không ngờ rối gỗ đã bị ăn trộm.”
Cố Sơ không nhịn được, nổi da gà: “Vậy Tiếu Tiếu là một sự nhầm lẫn phải không?”
“Tiếu Tiếu là người vô tội nhất.” Lục Bắc Thần thở dài. “Tiffany hoàn toàn không biết cảnh sát đã bí mật theo dõi vụ án này, lúc Tiếu Tiếu xông vào tầng hầm thì vô tình đụng phải Tiffany, cô ta bèn bắt cóc ngay. Vì cô ta biết Tiếu Tiếu thân thiết với em, một khi cô ấy xảy ra chuyện, em chắc chắn sẽ biết.”
Cố Sơ rùng mình: “Thế là… ý gì? Sao lại liên quan tới em?”
“Vì em ở cùng với anh.” Phía trước có nhiều xe đi ra khỏi thành phố, Lục Bắc Thần cho xe đi chậm lại. “Xác vụn xuất hiện ở Thượng Hải, cô ta lại bắt cóc bạn của em, mục đích chính là muốn anh chú ý tới vụ án này.”
“Vì sao?”
Lục Bắc Thần cười: “Rất đơn giản, vì Tiffany biết anh vẫn luôn điều tra Thịnh Thiên Vỹ.”
Cố Sơ sửng sốt: “Cô ta cũng thần thông quảng đại thật.”
“Một người một lòng trả thù, trí thông minh sẽ cao hơn trước. Có lẽ đã bị cô ta biết được một số manh mối, nhưng ở trong mắt cô ta, một chút cũng đủ rồi.”
“Người bắt cóc Tiếu Tiếu là Tiffany, thông qua những việc Tiếu Tiếu gặp phải có thể nhận ra tâm lý của Tiffany cũng rất biến thái, vậy… tối đó bóng đen còn lại là ai?” Cố Sơ suy nghĩ rồi hỏi.
“Là Mục Thanh Tuyết, cũng tức là Tề Tuyết.” Lục Bắc Thần nói: “Hàng loạt việc làm của Tiffany đã khiến Mục Thanh Tuyết cảnh giác. Bắt cóc người dưới tầng hầm của thẩm mỹ viện có nghĩa là Tiffany muốn lợi dụng vụ bắt cóc để cảnh sát điều tra ra bí mật của thẩm mỹ viện. Mục Thanh Tuyết di chuyển chứng cứ rồi đợi cho Tiffany tự chui đầu vào lưới, không ngờ tối đó lại đợi được mọi người, vì cấp bách Mục Thanh Tuyết mới lộ chân tướng.