Dọc đường đi vào trong bệnh viện, sau khi nhìn thấy cô, các y tá trực ban rất ngạc nhiên, dẫu sao năm nay bệnh viện đều chiếu cố các sinh viên thực tập, không sắp xếp công việc trực đêm giao thừa. Cố Sơ cũng không giải thích với họ quá nhiều, chỉ chào hỏi đơn giản rồi đi vào thang máy.
Khi được biết Tiếu Tiếu và Cố Khải Mân đang ở trong phòng phẫu thuật, cô lập tức đi vào. Cô thay quần áo vô trùng, đeo khẩu trang rồi rửa tay kỹ càng, cô y tá cầm tới một đôi găng tay y tế.
Lúc cô xin vào phòng, Tiếu Tiếu rõ ràng rất sửng sốt. Cậu ấy hoàn toàn không ngờ Cố Sơ lại vội về trong đêm giao thừa, ngay cả Cố Khải Mân cũng đờ ra vì ngạc nhiên. Sau khi vào phòng phẫu thuật, Cố Sơ hít sâu, khi lên tiếng giọng đã nhẹ nhàng mà kiên quyết, nhìn về phía tất cả các nhân viên. “Em tới rồi.”
Bệnh nhân nằm trên bàn mổ, bác sỹ mổ chính là Cố Khải Mân, Tiếu Tiếu làm trợ lý, ngày 30 Tết đột xuất gọi các nhân viên y tá tới là một vấn đề, nhưng đây cũng là chuyện ngoài dự liệu, ai mà ngờ được người nhà lại đưa bệnh nhân trở về? Trước khi vào phòng mổ, Cố Sơ đã nghe y tá kể ca mổ đã kéo dài được hai tiếng, trong khoảng thời gian này, có hai lần tim bệnh nhân ngừng đập đột ngột, huyết áp liên tục giảm, biến chứng đã rất nghiêm trọng rồi, nói gì tới việc mở hộp sọ loại trừ ổ bệnh.
Sau khi gặp Cố Khải Mân và Tiếu Tiếu, Cố Sơ mới biết tình hình hóc búa ra sao, các chỉ số của bệnh nhân trên máy kiểm soát đều tới giới hạn. Hai người họ biểu cảm rất nặng nề, bầu không khí trong phòng mổ tĩnh mịch, chết chóc.
Đây không phải lần đầu tiên cô theo ca mổ, càng không phải lần đầu hợp tác với Cố Khải Mân. Người bên ngoài nhìn vào có lẽ không khí trong phòng mổ luôn nghiêm túc nặng nề, nhưng hoàn toàn ngược lại. Rất nhiều lúc để giảm bớt áp lực, mọi người lại nói những chuyện tầm phào trong lúc mổ. Cố Khải Mân nổi tiếng là người hay kể chuyện cười trong quá trình phẫu thuật, các trợ lý, y tá gây mê làm việc với anh cũng cực kỳ thoải mái.
Tính tình Tiếu Tiếu cũng dễ gần, thân thiện với mọi người trong phòng mổ, thế nên có lúc cũng kể mấy chuyện vui để bớt căng thẳng.
Nhưng hôm nay hai người họ không ai đùa giỡn, sắc mặt nghiêm nghị. Trán Cố Khải Mân lấm tấm mồ hôi. Anh lau đi rồi nó lại túa ra, có thể thấy áp lực của ca mổ này không nhỏ.
“Đúng lúc lắm, qua đây giúp đi.” Cố Khải Mân không nói nhiều, lập tức ra lệnh.
Cố Sơ gật đầu, bước lên.
Khoảng thời gian này cô vào phòng mổ đã không còn vấn đề gì, giúp mấy việc vặt cũng vô tư, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những công việc đưa dụng cụ, quan sát tình hình và ca mổ của bệnh nhân ở khoảng cách gần nhất, chứ chưa bao giờ cầm dao mổ. Thế nên sau khi tới bên cạnh Tiếu Tiếu, cô tự nhiên nhận lấy mấy công việc vặt vãnh, thuần thục đưa dụng cụ cho cậu ấy.
Trong lúc ấy, không ai nói thêm một câu nào.
Điều khiến lòng cô dạt dào cảm xúc là Cố Khải Mân không gạt cô. Ca phẫu thuật này quả nhiên sử dụng phương án của cô, thế nên mỗi bước đi không còn ai hiểu thông suốt, triệt để hơn cô.
Máy giám sát vẫn còn đang kêu tít tít, cô nghe mà thấy phiền nhưng cũng không còn bài xích như trước.
Tình hình trong sọ bệnh nhân được phóng to, những dây thần kinh mảnh và chằng chịt, cho dù chỉ có một chút sơ suất cũng sẽ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng. Ai cũng nói ngoại khoa thần kinh là một công việc tỉ mẩn, cũng là công việc cần sự kiên nhẫn và phức tạp nhất. Cố Sơ không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào con dao phẫu thuật trong tay Cố Khải Mân, không dám chớp mắt.
Đừng nói là cô, các nhân viên y tá khác tim cũng như vọt lên tận cổ họng.
Năm mới, không ai muốn một mạng người ra đi trong tay mình. Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
Cố Sơ hiểu rõ nhất tình trạng của bệnh nhân này, không mổ thì tính mạng đáng lo ngại, mổ thì nguy hiểm trùng trùng. Nói trắng ra, lúc đó khi làm phương án phẫu thuật này Cố Sơ cũng có phần đánh bạc, vì cô cho rằng đây là cách làm duy nhất có thể. Cô hiểu suy nghĩ của lãnh đạo bệnh viện. Một, cô chỉ là sinh viên thực tập, kinh nghiệm lâm sàng cực kỳ ít ỏi. Hai, ngay cả dao mổ cô cũng không dám cầm, làm sao có thể phán đoán chuẩn xác cảm giác khi dao chạm vào dây thần kinh? Nhưng sở dĩ cô có được sự ủng hộ của Cố Khải Mân, cuối cùng được toàn bệnh viện thông qua nguyên nhân thực sự là vì cô đã xem quá nhiều án lệ ở nước ngoài rồi tổng kết ra. Việc này cũng phải nhờ tới chỗ tài liệu Lục Bắc Thần từng đưa cho cô.
Sau này cô đã kiểm tra, những tài liệu đó đích thực là bệnh án và án lệ phẫu thuật của các bác sỹ nổi tiếng thế giới, đa phần không công bố ra ngoài, trong đó bác sỹ Smith có tới hơn ba mươi phương án phẫu thuật, cực kỳ có giá trị. Tài liệu không công khai không phải chuyện hiếm gặp, nếu không đã chẳng có những học trò kín. Rất nhiều lúc, trao đổi y học cũng cần phải suy nghĩ, càng là chuyên gia thì cách làm càng đặc biệt, thế nên không phải họ ích kỷ không công khai, chỉ sợ chuốc phiền phức mà thôi. Dẫu sao thì không phải tất cả mọi người đều tán đồng cùng một phương án và lý luận trị liệu.
Tất cả đối với Cố Sơ đều là báu vật. Cô ứng dụng vào thực tế, rồi chăm chỉ nghiền ngẫm, thế nên được Cố Khải Mân tin tưởng cũng là chuyện rất bình thường.
Cứ như vậy, ca mỗ yên lặng trôi qua.
Bệnh nhân không được gây mê hoàn toàn. Trong ca mổ này bắt buộc phải để ông ấy tỉnh táo hợp tác. Thế nên rất nhiều lúc Cố Sơ phải vòng qua bên cạnh xem mắt của bệnh nhân, phải xác định xem phản ứng của ông ấy có bình thường hay không.
Ca mổ lại trôi qua nửa tiếng nữa, đúng vào lúc tinh thần của Cố Khải Mân thả lỏng đôi chút, thì bỗng nhiên, máy giám sát vang lên những tiếng gấp gáp. Tiếng tít tít trở nên sắc bén hơn, đôi mắt bệnh nhân rời rạc dần, tay chân bắt đầu co giật.
“Chết rồi!” Tiếu Tiếu chau mày, nói vội: “Mau, kìm cầm máu, băng gạc!”
Chưa đợi Tiếu Tiếu nói xong, bên này Cố Sơ đã đưa ngay.
Sắc mặt Cố Khải Mân cũng trở nên khó coi, mặc dù quá nửa gương mặt bị khẩu trang che khuất nhưng vẫn nhận ra vẻ căng thẳng của anh.
“Bác sỹ Cố, huyết áp của bệnh nhân giảm mạnh!”
“Không cầm được máu!”
“Bệnh nhân co rút mạnh quá!”
“Tim! Càng ngày càng yếu rồi…”
Những tiếng nói gấp rút lúc cao lúc thấp vang lên trong phòng mổ, hô hấp của Cố Sơ trở nên dồn dập, tiếng kêu của máy giám sát kích thích thần kinh của cô. Cô nắm chặt khay khử trùng, trong đầu toàn là hình ảnh bố mẹ bị đẩy vào phòng cấp cứu năm xưa. Ngày đó các bác sỹ đi đi lại lại, cô nhìn thấy máu trên chiếc áo blouse trắng của họ, một vệt máu lớn…
“Tiểu Sơ, băng gạc!” Tiếu Tiếu quát.
Cố Sơ lập tức tỉnh lại, đưa cho cậu ấy băng gạc. Rồi lại nghe thấy Tiếu Tiếu kêu thất thanh: “Anh muốn tiến hành cắt ngang dây thần kinh?”
Câu này nói với Cố Khải Mân.
“Đúng vậy, nếu lúc này không lập tức cắt ngang dây thần kinh thì bệnh nhân có thể sẽ bị sốc và rơi vào tình trạng hôn mê trường kỳ, thậm chí sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
“Nhưng một khi cắt ngang sẽ làm tổn thương tới thần kinh tủy sống, việc này rất nguy hiểm.”
“Chí ít có thể giữ mạng sống.” Dù sao Cố Khải Mân cũng là người có uy tín trong ngành, gặp những tình huống khẩn cấp, anh sẽ dứt khoát quyết định. “Nguy hiểm trong phẫu thuật ai cũng có thể dự liệu được. Việc chúng ta phải làm là hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Nhưng đối mặt với tình huống này, chúng ta chỉ còn cách chọn tổn hại nhẹ hơn.”
Tiêu Tiếu Tiếu không nói nữa. Lúc này, cậu ấy thường sẽ nghe theo quyết định của Cố Khải Mân.
Nhưng Cố Sơ nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Em không đồng ý cắt ngang.”
Tiếu Tiếu và Cố Khải Mân đều quay đầu nhìn cô. Tình hình của cô không ổn lắm, trán cũng đầm đìa mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt. Tiếu Tiếu giật mình, bước tới: “Cậu sao vậy?”
“Không thể vòng qua dây thần kinh ròng rọc, phải hạ ống dẫn xuống bên cạnh dây thần kinh ròng rọc, sau đó mổ.” Cô không để tâm tới sự quan tâm của Tiếu Tiếu, tập trung hết sức vào việc điều chỉnh phương án.
“Sao cơ?” Cố Khải Mân sững người, nói ngay: “Em đùa sao! Em cũng biết dây thần kinh ròng rọc mảnh cỡ nào, sao có thể hạ ống dẫn ở khu vực xung quanh?”
“Nếu không làm vậy bệnh nhân dù có khỏe cũng tàn phế.”
“Nhưng em biết rõ một khi không né tránh sự nguy hiểm của dây thần kinh ròng rọc, bây giờ bệnh nhân đã chảy máu không dừng, bản thân dây thần kinh ròng rọc vốn không đáng sợ, đáng sợ là ông ấy có biến chứng. Nếu xuất hiện một chút vị trí sai lệch sẽ khiến cho các dây thần kinh khác và huyết quản nứt vỡ, bệnh nhân sẽ đối mặt với nguy hiểm chết não.”
Tiếu Tiếu bước lên khuyên Cố Sơ: “Nghe theo bác sỹ Cố đi, bây giờ mặc dù tình hình nguy cấp nhưng anh ấy có kinh nghiệm.”
“Không thể sử dụng phương án của bác sỹ Cố.” Cố Sơ thở gấp: “Hạ ống dẫn sau đó phẫu thuật tuy có nguy hiểm nhưng nhất định làm được.”
“Cố Sơ, em phải hiểu rằng trong y học không có cái gọi là nhất định được!” Cố Khải Mân cũng sốt ruột, quát lên.
“Nhưng bác sỹ Cố à, lẽ nào thầy không cho rằng cách của em mới là cách duy nhất có thể sao?” Cố Sơ bướng bỉnh.
Tiêu Tiếu Tiếu ở bên cạnh khuyên ai cũng không được.
“Bác sỹ Cố, tình hình của bệnh nhân càng lúc càng tệ rồi, hãy mau quyết định đi.” Y tá sốt sắng nói.
Cố Khải Mân nhìn Cố Sơ không rời mắt. Ánh mắt Cố Sơ cương quyết, không hề nhượng bộ. Cố Khải Mân cũng biết rõ không thể lần lữa thêm, hít sâu một hơi rồi ra lệnh: “Hạ ống dẫn!”
Tiếu Tiếu kinh ngạc, bàng hoàng nhìn Cố Khải Mân.
Đây là một đánh cược hoàn toàn mới, Cố Khải Mân đã quyết định hạ ống dẫn tức là anh muốn cùng với Cố Sơ giật lại bệnh nhân từ tay thần Chết. Cố Sơ không kịp kích động và cảm kích, lập tức chuẩn bị ống dẫn. Thần kinh ròng rọc là đôi dây thần kinh thứ tư trong não bộ, thần kinh vận động, ký hiệu là IV, là dây thần kinh mảnh nhất trong các dây thần kinh não bộ. Hạ ống dẫn là phải né tránh tổ hợp thần kinh mỏng mảnh này, đây vốn là công việc tốn sức nhất, nói chi tới phải mổ bên cạnh.
Cố Sơ đưa ống dẫn cho Cố Khải Mân. Nhưng anh không nhận mà quát một tiếng thô lỗ: “Tự tay em hạ ống dẫn!”
“Gì ạ?” Cố Sơ kinh hoàng, không kịp suy nghĩ: “Không được, em không làm được…”
“Em!” Cố Khải Mân tức giận nhìn cô chằm chằm.
Tiếu Tiếu lập tức hiểu ra, bước lên nói với Cố Sơ: “Cậu làm được!”
“Tớ… thật sự không làm được.”
“Phí lời làm gì? Em còn chần chừ thêm mấy giây bệnh nhân sẽ qua đời đấy!” Cố Khải Mân thật sự gấp, cả những lời như vậy cũng nói ra được.
Không còn cách nào khác, Cố Sơ đành bấm bụng làm theo.
Đây là một hạng mục công việc cần sự phối hợp. Tiêu Tiếu Tiếu chủ yếu phụ trách công việc cầm máu, Cố Khải Mân phải liên tục quan sát những nguy hiểm có thể xuất hiện, Cố Sơ tay cầm ống dẫn, nhìn chằm chằm vào máy giám sát, hít sâu một hơi sau đó từ từ đưa ống dẫn vào sâu trong hộp sọ của bệnh nhân.
Máu thấm đầy vào găng tay cô, ngón tay vừa chạm tới tổ chức hộp sọ, dạ dày bỗng cuộn lên.
Nhưng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn nôn, không ngừng cảnh cáo bản thân: Tập trung! Tập trung! Cuối cùng, ống dẫn đã được đưa vào trong, chiếc ống mảnh nhỏ hệt như một sợi dây thần kinh, xuyên qua màng não mỏng, có máu rướm ra, ngón tay cô bỗng khựng lại nhưng nghe thấy Cố Khải Mân trầm giọng ra lệnh: “Tiếp tục, đừng dừng lại!”
Cố Sơ dĩ nhiên không dám dừng, không phải vì Cố Khải Mân mà vì phải cứu sống bệnh nhân. Cô một lần nữa hít sâu rồi từ từ thở ra, tiếp tục luồn ống dẫn. Cố Khải Mân nhìn trân trân tình hình hộp sọ, ánh mắt căng thẳng thận trọng. Cố Sơ không nhìn được biểu cảm của anh, tập trung hết sức để né tránh dây thần kinh ròng rọc. Chỉ nghe thấy y tá nói một câu: “Huyết áp của bệnh nhân không tụt nữa rồi!”
Cuối cùng cô cũng thở phào, ống dẫn đã được đưa vào an toàn.
Nhưng công việc tiếp theo còn khó khăn hơn, mặc dù chỉ có một dao nhưng dao này nếu có bất kỳ sự lệch lạc nào sẽ dẫn đến việc phát sinh tình huống nguy hiểm hơn. Cố Sơ đang định giao cho Tiếu Tiếu, lại nghe thấy Cố Khải Mân nói: “Ống dẫn cho em hạ xuống, em nắm rõ khoảng cách dây thần kinh nhất, em mổ đi!”