Rốt cuộc Cố Sơ vẫn không thể nói chuyện tỉ mỉ với Lục Bắc Thâm. Cả một bụng câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn, sau khi gặp anh ấy đều tan thành mây khói. Chủ đề được dời tới Lăng Song, cô nhạy cảm phát hiện ra nét mặt Lục Bắc Thâm ẩn chứa chút cảm xúc. Cô không đọc được ý nghĩa của những cảm xúc phía sau, chỉ luôn cảm thấy giữa anh ấy và Lăng Song có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Trò chuyện vài câu, Cố Sơ đưa ra lời mời: “Đợi anh trai anh từ Bắc Kinh trở về, anh tới nhà ăn bữa cơm đi”.
Lục Bắc Thâm đã mất tích nhiều năm, bây giờ trở về như vậy, Cố Sơ tin rằng, nếu không vì Bắc Thần, có thể cả đời này Lục Bắc Thâm cũng sẽ không gặp mặt cô. Giống như khoảng thời gian này anh ấy đều không chủ động lộ mặt vậy, có thể nhận ra anh ấy không muốn tạo ra rắc rối cho cô và Bắc Thần.
Khi trở về, anh ấy có dự định gì, cô không rõ. Có lẽ Bắc Thần biết, dẫu gì hai người cũng là anh em, Bắc Thâm có chuyện gì ắt sẽ kể cho Bắc Thần nghe. Thế nên sau khi đưa ra lời mời này cô mới cảm thấy có chút kỳ lạ. Lạ chính ở giọng điệu của cô, giống như giọng của một bà chị dâu vậy.
Lục Bắc Thâm không nói gì, chỉ nhìn cô mỉm cười, biểu cảm yên bình, gương mặt tuấn tú. Cố Sơ liếm môi, nhẹ nhàng giải thích: “Dù sao cũng là người một nhà, ăn một bữa cơm không có gì phải ngại”.
Anh ấy mỉm cười, “Được”.
Rời khỏi tiểu khu, Cố Sơ cứ cảm thấy là lạ, có thể vì sự nhầm lẫn năm đó khiến cô và Lục Bắc Thâm nói chuyện ít nhiều cảm thấy ngượng ngập; hoặc vì lý do thân phận của Lục Bắc Thâm, rõ ràng anh ấy rất đau khổ, vì sao phải tỏ ra không có chuyện gì?
Anh ấy bị bệnh gì? Có ẩn tình gì?
Cố Sơ cảm thấy cực kỳ khó lý giải, lại không thể phán đoán được liệu Lục Bắc Thần có biết tình trạng hiện tại của Lục Bắc Thâm hay không.
Đang mải nghĩ thì phía sau có người lên tiếng gọi tên cô.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Hà Nại.
Anh ta bước tới, tươi cười hỏi cô: “Cùng ăn bữa cơm nhé”.
…
Ấn tượng của Cố Sơ với Hà Nại vẫn còn là một Cố Tứ ở trong thư viện. Có lẽ, tiềm thức của cô cho rằng Cố Tứ là một người đơn thuần, không liên quan gì tới Lục Môn. Không giống Hà Nại trước mắt, về sau cô mới biết địa vị của anh ta lớn nhường nào, có thể trở thành một trong bốn trợ lý đặc biệt của Lục Môn, chứng tỏ người này không đơn giản.
Từ trước tới nay cô vẫn không hy vọng tiếp xúc quá nhiều với người của Lục Môn. Ích kỷ hơn nữa mà nói, cô chỉ hy vọng có một tình yêu đơn giản với Lục Bắc Thần, xây dựng một gia đình bình thường như bao mái ấm khác. Chẳng ai thích những tháng ngày sóng to gió lớn, cô cũng vậy thôi.
Nhưng Lục Bắc Thần là người của Lục Môn, dù cô có không tình nguyện thì cũng chắc chắn phải tiếp xúc với họ.
Ăn cơm chỉ là cái cớ của Hà Nại, Cố Sơ tin chắc như vậy.
Nhưng anh ta vẫn chở cô tới một nhà hàng rất tao nhã, nằm ở khu vực bến Thượng Hải đang vào giữa hạ, để hưởng thụ những món ăn ngon từ trên đầu lưỡi. Hà Nại vẫn ga lăng và phong độ như trước đây, nói những câu chuyện thoải mái, nhưng Cố Sơ lại nói rất ít. Anh ta nói gì cô cũng chỉ đáp qua loa lấy lệ. Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
“Anh còn tưởng chúng ta đã là bạn.” Hà Nại rót cho cô một cốc nước hoa quả, cười tươi rói.
Cố Sơ ngước mắt nhìn anh ta, có chút nghi hoặc.
“Giữa bạn bè chẳng phải nên tâm sự hết mọi điều ư? Nhưng bây giờ cô lại có chút đề phòng tôi.” Hà Nại cười khẽ.
Cố Sơ vội giải thích: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi không đề phòng anh”.
“Còn nhớ khi trước chúng ta cũng từng ngồi ăn cơm cùng nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, em đâu có bó buộc như vậy”.
Cố Sơ cắn môi, khẽ thở dài, “Hôm đó tôi còn chưa biết anh là người của Lục Môn”.
Cô chỉ coi anh ta như một người có duyên gặp gỡ lại có thể chuyện trò. Lúc đó anh ta cho cô một cảm giác rất thân thiết, mặc dù không quá gần gũi nhưng lại khiến người ta chỉ tiếc gặp nhau quá muộn. Anh ta rất có học thức, gần như có thể gọi là “trên thông thiên văn, dưới tường địa lý”. Hôm đó nói chuyện với anh ta, cô cảm thấy rất vui, dường như không hề có chút phòng bị nào.
Nhưng hôm nay, anh ta đội trên đầu một danh hiệu rực rỡ, ngồi đối diện cô, nhất thời, một bức tường vô hình chặn đứng mọi cảm giác thân thuộc của nhau đã được dựng lên.
“Anh chỉ làm việc cho Lục Môn.” Nghe xong, Hà Nại cười, “Giống như công việc em làm tại bệnh viện vậy. Anh cần việc làm, cần phải nuôi sống bản thân”.
Cố Sơ gượng cười, cố gắng để bản thân trông tự nhiên một chút.
Trong hơn một năm nay, rất nhiều chuyện và rất nhiều người đều thay đổi một cách chóng mặt, lật mở mọi sự thật, cô mới hiểu những thứ mình từng hiểu hóa ra chỉ là trăng dưới nước.
Giống như một Lục Bắc Thâm cô vẫn luôn thương yêu mong nhớ, hóa ra chính là Lục Bắc Thần;
Chàng trai cô từng nghĩ ngày ngày phải dựa vào việc làm thêm để sống qua ngày, hóa ra lại là cậu chủ của Lục Môn;
Cô những tưởng Lục Bắc Thâm đã chết, nhưng anh ấy lại xuất hiện;
Một người phụ nữ cao quý thanh tao như Tần Tô lại không phải mẹ ruột của hai anh em Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thần;
Cả con người trước mặt, cô vẫn luôn cho rằng chỉ là một người bạn trượng nghĩa vô tình kết giao, cuối cùng vòng vèo qua lại bỗng liên quan tới Lục Môn.
Ngay cả Lăng Song, người luôn đối đầu với cô cũng có một quan hệ dây mơ rễ má với Lục Bắc Thâm.
Dường như chỉ trong một thời gian ngắn, cô bỗng chìm vào một mối quan hệ không thể dứt bỏ, rối rắm nhằng nhịt cùng Lục Môn.
“Thật ra anh có chuyện muốn nói với tôi phải không.” Rất lâu sau, Cố Sơ mới nói khẽ.
Hà Nại hơi nhướng mày, “Lẽ nào không thể tâm sự?”.
Cố Sơ nhìn anh ta, cười mà như không cười, “Mặc dù đôi mắt của tôi không tinh ranh như mấy người làm kinh doanh các anh nhưng không nghĩa là tôi ngốc”.
Hà Nại cười, “Đường đường là thiên kim nhà họ Cố, anh chưa bao giờ dám coi thường”.
“Giờ đây, cái mác đó đã không còn thích hợp với tôi nữa.” Cố Sơ giơ tay ra, nhẹ nhàng cọ vào chiếc ly.
Hà Nại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại anh ta nói: “Có những người thích hợp quên đi quá khứ, có những người cần phải nhặt lại quá khứ. Anh nghĩ, em là mẫu người thứ hai”.
“Xem ra anh chẳng hiểu gì về tôi cả.” Cô lắc đầu.
“Chuyện của nhà họ Cố năm đó ít nhiều anh cũng có chút hiểu biết. Lẽ nào em không muốn trả lại danh tiếng thực sự cho bố mình?” Hà Nại thăm dò.
“Danh tiếng thực sự?” Cố Sơ nhìn anh ta, khó hiểu.
Người phục vụ bưng đủ tới món cuối cùng lên. Hà Nại ra hiệu cho cô động đũa, nhưng tâm tư của cô chỉ dừng lại trên câu nói của anh ta. Hà Nại nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Năm xưa tập đoàn Kiến Khoa sản xuất loại thuốc mới dẫn đến chết người, chuyện này đã trở thành mồi lửa khiến giá cổ phiếu nhà họ Cố rớt nghiêm trọng, chuỗi cung ứng tiền tệ đứt gãy, hai vợ chồng họ Cố bị điều tra, mãi về sau tử vong trên đường bỏ chạy. Lẽ nào, trong chuyện này em không nghi ngờ gì sao?”.
“Rốt cuộc anh định nói gì?” Cố Sơ bình tĩnh hỏi.
“Thật ra cũng không có gì, anh chỉ cảm thấy chuyện nhà họ Cố phá sản rất kỳ lạ.”
Cố Sơ khẽ thở dài, trầm ngâm giây lát, “Mấy năm trước tôi cũng từng nghĩ như vậy, thậm chí một lòng muốn điều tra ra nguyên nhân thực sự khiến gia đình tôi gặp nạn”.
Cô tin tưởng bố, càng tin tưởng mẹ. Bố yêu bà như vậy, trong ngành họ lại được mọi người kính nể, sao có thể nghiên cứu ra một loại thuốc khiến người ta tử vong?
Sau khi nghe xong, Hà Nại hơi nheo mắt lại, “Ý của em là bây giờ em đã biết nguyên nhân rồi?”.
Cố Sơ gật đầu, nói thản nhiên, “Là lỗi của nhà họ Cố, gia đình tôi phải chịu”.
Hà Nại hơi sững người, “Nếu nhà họ Cố không hề sai thì sao?”.
Cố Sơ nhìn anh ta.
“Ý của anh là nếu bố em bị oan thì sao?” Hà Nại hỏi thăm dò, “Ví dụ như có người cố tình hãm hại ông ấy?”.
“Anh biết được gì phải không?” Cố Sơ không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta.
“Anh?” Hà Nại suy nghĩ rồi cười khẽ, “Anh ít nhiều cũng từng nghe tới những việc làm của bố em. Xưa nay ông ấy luôn được vinh danh là có lương tâm nghề nghiệp, thế nên anh cảm thấy ông ấy không thể làm vậy”.
Cố Sơ khẽ lắc đầu, “Bố tôi dĩ nhiên sẽ không vì lợi ích mà làm những chuyện táng tận lương tâm. Điều chế thuốc mới gây ra chết người cũng không phải kết quả ông mong muốn. Nhưng thực tế là, dù có là chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Cố chúng tôi cũng đều có trách nhiệm”.
Hà Nại nhìn cô, trầm tư rất lâu.
Cố Sơ không nói nhiều về chuyện năm đó. Một là Hà Nại cũng không thân với nhà họ Cố, hai là gia đình cô sai, bây giờ mọi huy hoàng đã mất, nhưng cô vẫn muốn giữ vững tôn nghiêm của gia tộc.
Đúng như ban nãy cô nói, mấy năm sau khi gia đình gặp nạn, cô đã điều tra như phát điên. Cô hoàn toàn không tin bố lại làm chuyện đó, thế nên một mực cho rằng là người cùng ngành hãm hại hoặc một nguyên nhân nào khác. Đúng vào lúc ấy, dì đã đưa cho cô một quyển nhật ký bố để lại.
Đó là cuốn nhật ký chưa từng có ai đọc, ngay cả Cố Tư.
Chính bố đã dặn dò dì, sau này một khi xảy ra chuyện thì nó sẽ rơi vào tay cô.
Cô đọc cuốn nhật ký, là nét chữ của bố, cô không thể quen thuộc hơn nữa. Trong nhật ký, bố đã ghi chép quá trình Kiến Khoa đầu tư nghiên cứu điều chế thuốc mới trong phòng thực nghiệm, đến nỗi sau này có người tử vong. Trong nhật ký còn ghi chép dự định của bố là ở nước ngoài mua cho cô một mảnh đất. Cố Sơ đọc tới đây thì đã hiểu ý nghĩa đằng sau hành động này, bố mẹ định chạy trốn.
Ngày xảy ra tai nạn, cô còn nhớ rất rõ, bố mẹ âm thầm dặn cô ra sân bay. Lúc đó trợ lý của bố đưa cho cô một chiếc vé máy bay, nói cả gia đình cô sẽ ra nước ngoài ở một thời gian. Nhưng chính vào lúc cô đang ngồi đợi họ thì nhận được tin họ gặp tai nạn.
Khi đọc được cuốn nhật ký đó thì cô đã hiểu, đó đâu phải lúc đi du lịch? Chẳng qua họ chạy ra nước ngoài mà thôi.
Thuốc mới xảy ra vấn đề trước bố mới bỏ ra cả một khoản tiền lớn với mong muốn bỏ trốn. Cố Sơ rất muốn tin rằng thật ra tất cả đều do có người hãm hại, thậm chí tin rằng cuốn nhật ký ấy được ngụy tạo. Nhưng cô hiểu, thật ra nhà họ Cố năm xưa đúng là đã làm chuyện không hay.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu bớt sự nặng nề trong lòng, rồi nhìn Hà Nại: “Tôi thấy lạ quá. Sao anh lại đột nhiên có hứng thú với chuyện gia đình của nhà họ Cố chúng tôi vậy?”.
~Hết~