Nhà hàng xoay nằm ở vị trí ‘tấc đất tấc vàng’ trong trung tâm thành phố Quỳnh Châu, tầm nhìn xoay tròn 360 độ cùng với ý tưởng thiết kế vườn hoa trên không đã khiến nơi đây trở thành một nhà hàng có giá đồ ăn đắt nhất nhưng cũng có view đẹp nhất Quỳnh Châu. Nhà hàng không thiết kế bàn riêng, ghế ngồi phân thành hai loại là VIP và thương vụ, lớn nhỏ khác nhau. Mà thiết kế của ghế ngồi cũng không theo cách truyền thống, đều sử dụng thiết kế tạo hình thủy tinh không trong suốt hoàn toàn, nhưng giữa chỗ này với chỗ kia cũng có một khoảng cách nhất định, lại đặt hoa tươi cây xanh để trang trí, bảo đảm tính riêng tư. Tới đây đa phần là những người không giàu có thì cũng cao quý vì ở đây chỉ nhận khách đặt bàn trước, mà đối với thân phận của những người đặt bàn, nhà hàng này cũng tiến hành chọn lọc.
Chưa bao giờ nhìn thấy một nhà hàng tráng lệ đến vậy, thế nên Cố Sơ cũng chưa từng tới đây. Nhưng hôm nay, vì quan hệ với Kiều Vân Tiêu, cuối cùng cô cũng được trải nghiệm thế nào gọi là cao cấp.
Phục vụ chu đáo.
Các món ăn đều rất tươi ngon.
Trên thực đơn còn không đề giá.
Cố Tư rất phấn khích, vừa ăn vừa nói sung sướng quá đỗi. ‘Đại bản doanh’ của Kiều Vân Tiêu nằm ở Thượng Hải, thi thoảng còn chạy qua chạy lại nước ngoài, kể ra thì Cố Tư cũng đã mấy năm rồi không gặp Kiều Vân Tiêu. Tuy rằng thường xuyên nói chuyện điện thoại nhưng khi gặp mặt rồi vẫn có không ít chuyện để nói. Thật ra Cố Sơ rất phản đối tới một nơi đắt đỏ như thế này ăn cơm nhưng Kiều Vân Tiêu suy nghĩ chu toàn, anh cảm thấy chí ít những nhà hàng này sẽ có không có phóng viên bén mảng. Cố Sơ nghĩ cũng phải nên cũng không nói nhiều nữa. Mặc dù Cố Tư không cẩn thận như Cố Sơ nhưng dẫu sao cũng là con nhà quyền quý, cũng đã được mở mang tầm mắt ít nhiều, việc đầu tiên chính là xúi bẩy Kiều Vân Tiêu, tới mấy nơi như thế này nhất định phải gọi loại rượu ngon nhất.
Kết quả Kiều Vân Tiêu nghe lời thật, gọi một bình rượu vang đắt nhất ở đây. Cố Sơ ngao ngán nhìn Cố Tư. Cố Tư thì bày ra cái vẻ đại tiểu thư nhưng vẫn cười rất gian xảo. Cứ như vậy, họ vừa ăn vừa uống tới hơn chín giờ tối. Cố Sơ sợ hôm sau Cố Tư không dậy nổi lại muộn giờ học bèn giục con bé nhanh về trường học. Kiều Vân Tiêu cũng sợ con bé gặp nguy hiểm nên đã gọi một bác tài đáng tin cậy để đích thân đưa nó về trường.
“Em biết chỉ có anh Vân Tiêu thương em nhất, muaz.” Cố Tư cười hì hì ôm chặt lấy cổ Kiều Vân Tiêu, hôn mạnh lên má anh một cái.
Đau tới nỗi Kiều Vân Tiêu nhe hết cả răng ra: “Tư Tư, em phải hận anh nhiều đến mức nào hả, mặt sắp thủng ra rồi.”
“Tốt nhất là phải đánh dấu lên mặt anh, như vậy anh sẽ không dám tìm cô gái khác mới một lòng một dạ với chị em.” Cố Tư lại giơ tay chọc chọc vào má anh.
Kiều Vân Tiêu bật cười, nét mặt rất thoải mái: “Làm anh hết hồn, anh còn tưởng em định lấy anh chứ.”
“Xì!” Cố Tư làm bộ khinh thường: “Ở đó mơ giấc mơ ngàn thu của anh đi!”
Cố Sơ ngồi ngồi diện, khẽ mỉm cười.
“Nhìn thấy chưa, con gái lớn không giữ được nữa rồi. Chẳng biết ngày xưa đứa nào có bám sau lưng anh như con sâu ấy, động một tý là khóc nhè. Anh đi nhanh quá cũng khóc, không cho em kẹo cũng khóc. Anh chưa thấy cô gái nào phiền phức như em đâu.” Kiều Vân Tiêu lảm nhảm.
“Ô hay, trước mặt chị em mà dám nói em thế hả? Anh toi rồi, chị em thương em nhất, anh mà nói vậy có phải muốn chết không?” Cố Tư một lần nữa lôi Cố Sơ ra.
Kiều Vân Tiêu lập tức giơ tay đầu hàng: “Được được được, bà cô, anh nói không lại em, thôi thì trốn em vậy, được chưa?”
“Nói mấy câu dễ nghe một chút nếu không á, em không đi, cứ ngồi đây làm bóng đèn của hai người.” Cố Tư ương bướng.
“Em xinh nhất, em là đại mỹ nhân.” Đọc tiếp tại ghientruyenchu.com nhé !
“Khen chẳng có tý sáng tạo nào.” Cố Tư không hài lòng, khoác tay lên vai anh: “Vậy em hỏi anh trả lời.”
Kiều Vân Tiêu tươi cười gật đầu.
“Em đẹp hay chị em đẹp?”
Kiều Vân Tiêu ngước mắt ngó Cố Sơ. Cố Sơ nhịn cười, không hùa theo.
“Đều đẹp, đều đẹp.”
“Coi như anh còn biết ăn nói.” Cố Tư cười toe toét.
Rồi con bé lại ghé sát vào anh: “Thế em đáng yêu hay chị em đáng yêu.”
“Đều đáng yêu cả.”
Cố Tư nhướng mày, cố tình hỏi: “Thế anh yêu chị em hay yêu em?”
Câu hỏi này khiến Kiều Vân Tiêu ngẩn người giây lát, vô thức ngước nhìn Cố Sơ. Cố Sơ né tránh, cúi đầu ăn. Kiều Vân Tiêu thu ánh mắt lại, ngay sau đó Cố Tư cốc vào đầu anh một cái: “Mau nói đi!”
“Yêu em, yêu em, được chưa hả?” Kiều Vân Tiêu khó xử.
Cố Tư phì cười, nhìn Kiều Vân Tiêu như một bệnh nhân đã hết thuốc chữa: “Anh Vân Tiêu! Anh cũng chỉ đến thế mà thôi, haiz…” Nói rồi, con bé nhấc túi xách lên, đứng dậy vẫy tay: “Được rồi, em đi đây.”
“Em đi đường cẩn thận đấy.” Cố Sơ dặn dò.
“Em biết rồi!”
Cố Tư đi rồi, chỗ ngồi mới yên tĩnh trở lại. Cố Sơ day day thái dương, lắc đầu: “Cứ gặp anh là nó lại phát điên.”
“Mấy năm không gặp, Tư Tư vẫn hoạt bát như vậy, cao lên rồi, cũng xinh hơn nữa.”
Cố Sơ mỉm cười, có thể nhận ra nghe được câu này cô rất vui. Cô mím môi khẽ nhấp một ngụm rượu vang, hơi chua: “Khi nào thì anh đưa chú Kiều ra nước ngoài làm phẫu thuật?”
“Phẫu thuật sẽ làm ở trong nước.” Kiều Vân Tiêu nâng ly rượu lên, lắc nhẹ rồi nói. Thấy nét mặt kinh ngạc của cô, anh lại giải thích: “Dù sao ông cũng đã có tuổi rồi, làm gì còn sức ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nữa. Mấy hôm nữa, vị chuyên gia anh tìm được sẽ bay qua Thượng Hải, đích thân tiếp nhận ca phẫu thuật này.”
“Như vậy thì tốt quá rồi, nếu không sức khỏe của chú Kiều đúng là không chịu được thật.” Lúc ấy Cố Sơ mới yên tâm.
Kiều Vân Tiêu uống một ngụm rượu, ngước nhìn cô: “Tới giờ mà em vẫn còn quan tâm tới ông ấy như vậy.”
“Chính vì đã tới nước này, em mới quan tâm.”
Kiều Vân Tiêu buông một tiếng thở dài.
“Anh làm sao thế, dù gì chú ấy cũng là bề trên.”
“Nếu năm xưa không vì ông ấy, anh và em sớm đã…” Nói tới đây Kiều Vân Tiêu lại trầm mặc, siết chặt ly rượu, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Cố Sơ nhìn anh, đợi anh đặt ly rượu xuống mới nói một câu: “Mọi chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì nữa?”
Kiều Vân Tiêu hít sâu một hơi rồi lại rót một ít rượu: “Là nhà họ Kiều có lỗi với em.”
“Đừng nói vậy.”
“Cố Sơ, để anh làm chuyện gì đó vì em đi.” Kiều Vân Tiêu đặt chai rượu xuống, chân thành nói: “Theo anh về Thượng Hải đi.”
Cố Sơ khẽ cười: “Đừng đùa nữa, sao em tới Thượng Hải được?”
“Anh không đùa.” Kiều Vân Tiêu nhìn cô xót xa: “Bây giờ cả công việc của em trong bệnh viện cũng không còn nữa, cơ hội tìm việc ở Quỳnh Châu lại ít, vì sao em không cùng anh về Thượng Hải chứ? Với lại, hộ khẩu của em đã chuyển tới Thượng Hải từ lâu rồi, đó cũng là quê hương thứ hai của em. Nếu em đã quên hết mọi chuyện quá khứ thì vì sao không quay về đó phát triển? Lùi một bước mà nói, cho dù tới đó em thật sự không kiếm được việc thì còn có anh, anh nuôi em.”
Cổ họng Cố Sơ chợt thắt lại: “Cảm ơn anh, nhưng trước mắt em thực sự không quay về được, Tư Tư còn ở đây.”
“Nó đã lớn rồi, em không cần phải cả ngày trông nom nó như bà cô già vậy.” Kiều Vân Tiêu không thể hiểu nổi: “Vậy được, nếu em thật sự không yên tâm về nó thì cùng đưa nó tới Thượng Hải.”
“Anh say rồi.”
“Anh rất tỉnh táo.” Kiều Vân Tiêu nhíu mày: “Bây giờ anh cần em nói một câu thật lòng, em không đi cùng anh vì em không muốn hay vì cậu ta?”
Bàn tay đang đặt trên ly rượu của Cố Sơ chợt khựng lại, cô vội cụp mắt xuống với vẻ gượng gạo: “Cậu ta nào? Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Lục-Bắc-Thần.” Kiều Vân Tiêu nhấn mạnh từng từ.
Ánh mắt Cố Sơ chợt chấn động, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh hiểu lầm rồi.”
“Cậu ta tiếp cận em là có mục đích. Cố Sơ, em đừng có nghĩ cậu ta là Lục Bắc Thâm.”
“Em biết, anh ấy không phải Bắc Thâm.”
“Em biết?” Kiều Vân Tiêu cảm thấy ngỡ ngàng, rồi cũng lại bực bội rất nhanh: “Em đã biết cậu ta không phải Lục Bắc Thâm rồi vì sao còn ở cùng cậu ta? Em điên à?”
Cố Sơ không biết nên trả lời thế nào.
“Anh cho em hay, gã Lục Bắc Thần đó tuyệt đối không đơn giản. Anh đã nói chuyện điện thoại với cậu ta, cậu ta biết rất nhiều chuyện, em không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Anh ấy biết tất cả mọi chuyện của Bắc Thâm.”
“Em tin sao? Cố Sơ, trước giờ em vẫn rất thông minh, rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì? Cho dù hai người họ có là anh em sinh đôi, cho dù họ thân thiết với nhau như một, Lục Bắc Thần cũng không thể nào biết tất cả mọi chuyện của Lục Bắc Thâm.”
Cố Sơ ngước lên: “Anh từng điều tra anh ấy sao?”
“Phải.” Kiều Vân Tiêu không hề giấu giếm: “Lục Chấn Dương đúng là có hai đứa con trai sinh đôi.” Nói tới đây, anh thấy nét mặt Cố Sơ khó hiểu bèn giải thích: “Lục Chấn Dương là bố của Lục Bắc Thần, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lục Môn nhưng bây giờ ông ta rất ít quản lý chuyện công ty, tất cả mọi việc kinh doanh từ trên xuống dưới của Lục Môn hiện giờ thực tế đều do Lục Đông Thâm thao túng, cũng tức là anh cả của Lục Bắc Thần.”
Cố Sơ bừng tỉnh. Tập đoàn Lục Môn quá thần bí, người nhà họ Lục lại cực kỳ kín tiếng. Cái tên Lục Chấn Dương đối với một người ngoài ngành như cô mà nói quả thực là xa lạ, nhưng cô lại có chút ấn tượng với cái tên Lục Đông Thâm này. Một là trong tên anh ta cũng có một chữ ‘Thâm’. Hai là, trước đây cô từng điều tra tư liệu về tập đoàn Lục Môn, trên tài liệu có cái tên này nhưng chỉ có tên thôi, không có bất kỳ giới thiệu tường tận nào, bao gồm các thành viên khác trong nhà họ Lục.
“Thông tin về Lục Bắc Thâm cực kỳ hiếm hoi, thậm chí muốn tra cái tên này trên một số công cụ tìm kiếm cũng khó. Nhưng Lục Bắc Thần thì có một chút tư liệu, có một bài báo về cậu ta.” Kiều Vân Tiêu như ngẫm nghĩ chuyện gì: “Cậu ta được coi như cậu con lạc loài nhất nhà họ Lục vì theo ngành pháp y. Anh không biết em hiểu về cậu ta bao nhiêu. Trên tài liệu tuy rằng có giới thiệu về cậu ta nhưng rất đơn giản, hầu như không có những chuyện hồi nhỏ, chỉ có lý lịch từ lúc ra nước ngoài du học và làm việc.”
Cố Sơ gật đầu, thật ra cô cũng chỉ đọc được có tưng ấy mà thôi.
“Vậy thì xuất hiện vấn đề rồi đây, vì sao nhà họ Lục không nhắc một chữ nào tới cái tên Lục Bắc Thâm? Bây giờ nói tới những nhân tài của nhà họ Lục người ta cũng chỉ biết tới ‘Lục Môn tam kiệt’*, vì sao Lục Bắc Thâm không được tính? Với địa vị của Lục Môn trong giới kinh doanh, Lục Chấn Dương sao lại cho phép con trai mình đi theo ngành pháp y? Quan trọng hơn là, mấy năm trước Lục Chấn Dương đã thành lập ‘quỹ Bắc Thần’, hơn nữa còn là người ủng hộ đầu tiên với số tiền 2.5 tỷ đô la Mỹ, phải nhớ rằng, ông ta quyên góp với thân phận người ủng hộ chứ không phải nhà đầu tư. Cũng tức là, quỹ Bắc Thần phát triển lớn mạnh như bây giờ mà Lục Chấn Dương lại không có một chút cổ phần nào, người có sở hữu lớn nhất trong quỹ chỉ có một, đó chính là Lục Bắc Thần. Anh đã điều tra, thời gian quỹ Bắc Thần thành lập cũng chính là năm Lục Bắc Thâm rời khỏi Thượng Hải.”
*Lục Môn tam kiệt: Ba nhân tài của Lục Môn. Chú thích cho ai chưa biết, ngoài việc đầu tư chứng khoán thì người ta còn có thể đầu tư vào một quỹ tài chính với tư cách một nhà đầu tư, cũng sẽ cổ phần như khi bạn đi mua chứng khoán. Nó chỉ khác nhau một số thủ tục về mặt pháp luật. Nhưng ở đây Lục Chấn Dương góp tiền vào với tư cách nhà tài trợ nên sẽ không có cổ phần.~