Đường Hạo tuy không thoải mái nhưng tùy ý cô lau nước mắt cùng nước mũi sờ trên lồng ngực của hắn, dở khóc dở cười dỗ dành cô: ” Không phải sợ, không có việc gì . . . . . .” – Muốn chết cô lại đem hắn trở thành ‘ mẹ ’, ngu ngốc quả là ngu ngốc, ngực của hắn làm sao giống như ‘ mẹ ’ của cô rồi!
”Nha. . . . . . Đau nhức, đau quá. . . . . .” – Nhắm mắt lại nàng đột nhiên thật to ngược lại co lại một ngụm lãnh khí, lại bắt đầu nhíu lại cái mũi khóc: “ Đau quá a. . . . . .”
Nương theo cô từng tiếng tiếng gào, toàn thân nàng căng cứng , hai tay cùng hai chân đều duy trì tại một tư thế thượng.
Tuy nhiên nhìn không tới cô, nhưng là động tác tứ chi cứng ngắc.
Thời gian dài bị treo ở bên ngoài, cánh tay và cơ đùi nhất định sẽ đau nhức. Đường Hạo nhẹ nhàng xoa lên cánh tay của cô, sau đó từ từ nâng một tay của cô lên.
“A. . . . . .” – Tiểu Ngưng bất ngờ phát ra một tiếng thét chói tai: “ Ô, đau ….”
”Đau, giờ cô mới biết đau? Ai bảo người ngu ngốc như cô cũng rất dũng cảm a, hừ, bây giờ dũng khí như thế nào lại không có ?” – Đường Hạo bên cạnh châm chọc nói nhưng nhẹ ngàng giúp cô hoạt động cánh tay.
Hắn luyện qua quyền đạo, Judo, hơn nữa lúc trước khi học cao trung cũng là tuyển thủ của đội bóng rỗ, đương nhiên hiểu được cơ bị thương nên nên xử lý như thế nào.
Nếu như hiện tại không hoạt động, sáng sớm ngày mai toàn thân của cô sẽ càng đau nhức, không cách nào nhúc nhích được!
Xác thực khi Đường Hạo trợ giúp vận động, tiếng kêu đau của cô càng ngày càng nhỏ lại lộ ra một cái mỉm cười thoải mái.
Đường Hạo hoạt động hết hai cánh tay của cô, sau đó hướng phía hai chân cô tiến công.
Chân nếu so với cánh tay thì hữu lực hơn, đồng thời cơ trên đùi bị thương, cũng sẽ so với trên cánh tay nặng hơn.
Đương Hạo nâng lên chân trái của cô thì toàn thân Tiểu Ngưng cũng bắt đầu ra sức giãy dụa. Trong hôn mê cô thẳng lên nửa người trên, ngồi xuống, đau tê tâm liệt phế lớn tiếng khóc hô:
“Ta ngã từ trên lầu xuống rồi, ngã chết rồi…”
Đường Hạo không để ý tới cô la khóc kiên trì kéo duỗi vận động: “Không có té xuống, cô rất an toàn. . . . . .”
Đường Hạo vì khống chế thân thể của hắn, đem đại thủ chuyển qua chân của cô căn chỗ nhi, ngón tay vừa vặn chống đỡ tại nơi tư mật của cô.
Tuy cách bằng một lớp áo nhưng là hắn tinh tường cảm giác được cô ôn nhu, cùng nhiệt độ của cô.
Là nam nữ trẻ tuổi, toàn thân dịch không bị khống chế hướng phía, dũng mãnh lao tới. Hắn chỉ có thể liều mạng đặt trên đùi của nàng, mới miễn cưỡng khắc chế xúc động của mình.
“ Buông ra, buông ta ra, ta không muốn bị treo ngược lên. . . . . .”
“Chớ lộn xộn. . . . . .” – Đường Hạo đè nén tiếng hô, ngăn cản động tác của cô.
Chính là một tiếng này như ác ma gầm nhẹ, làm cho nguyên bản dọa cô sợ hãi, nhận lấy thương tổn càng lớn.
“A. . . . . .” – Nương theo một hồi tiếng thét chói tai, một đạo nhiệt lưu từ nơi tư mật chảy ra. . . . . .
Vài giây đồng hồ thấm ướt quần áo ngủ của cô, tay người con trai ướt đẫn, dần dần cái chăn dưới người cô cũng xuất hiện dấu vết. . . . . .
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
“Cái con nha đầu này lại. . . . . . lại đái dầm rồi!”
Đường Hạo nhíu mũi lại, nâng bàn tay dính đầy chất lỏng mà nói không nên lời, vừa tức lại vừa lo lắng. Hội mất, nhất định là bởi vì bị sợ quá mức!
“Ô ô. . . . . .”. Lại còn khóc khóc, gáy gáy, lẩm bẩm gì nữa chứ. Hình như cô không cảm giác được thân dưới đang ẩm ướt nên vẫn tiếp tục giãy giụa qua lại.
Đường Hạo lau khô chỗ giường bị bẩn, ôm lấy cả thân thể cô. “Nhờ thứ cô ban tặng mà cái giường này không thể nằm được nữa rồi!”
Tiểu Ngưng lại vùi đầu vào lồng ngực hắn và bắt đầu nức nở!
“Ha ha, đái dầm nên xấu hổ quá mà khóc đấy sao?” – Đường Hạo đi lên cầu thang lầu hai, mỉm cười hỏi.
Có lẽ nước tiểu đã được đào thải khỏi cơ thể nên sự sợ hãi cũng giảm bớt, Tiểu Ngưng bình tĩnh lại rất nhiều, hô hấp đều hơn.
Đường Hạo đưa cô lên phòng ngủ lầu hai, Tiểu Ngưng yên tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Đường Hạo tự nhủ mình không cần phải suy nghĩ lung tung, tay sờ lên lưng quần của cô, kéo rất nhanh cái quần ẩm ướt của cô ra.
Sau đó hắn lấy chăn từ phần eo phía dưới đắp lên cho cô, ngón tay cách chăn tại nơi mảnh khảnh trên đùi của cô xoa qua lại, hi vọng lúc cô tỉnh lai sẽ không quá đau nhức.
Chân cô cực kỳ mảnh khảnh rất cân xứng, hắn cảm nhận điều đó rất rõ ràng!
Nghĩ đến cảm giác hai chân của cô kẹp ở bên hông, khiến hắn không khỏi hưng phấn!
Ha ha, hắn sao có thể có cảm hứng với một cô bé đái dầm cơ chứ? Đây quả là kỳ quái!
Đường Hạo trong lòng tự châm chọc chính mình, bỏ qua những xao động trong cơ thể.
Sau nửa giờ xoa bóp, Đường Hạo mới tiến vào trong chăn rất tự nhiên nằm bên cạnh của cô, cánh tay khoát lên trên thân thể của cô.
Hình như Tiểu Ngưng cảm giác sự ấm áp từ thân thể hắn, cô lại chậm rãi nằm gần hắn hơn, còn nâng chân trái lên gác trên người hắn.
“Ngại. . . . . .” – Người đàn ông kia thật muốn chống lại sự hưng phấn. Cánh tay của hắn đang muốn dời đi vừa vặn đụng phải chỗ rộng mở giữa hai chân của cô, thậm chí còn có thể cảm giác được một mảnh ướt át kia.
Tiểu Ngưng giống như không tìm được vị trí thích hợp, vặn vẹo khiến tay hắn càng dán chặt.
Đường Hạo cảm giác trên trán mình lập tức xuất hiện vài đạo hắc tuyến. Thượng Đế ơi, hiện tại tay hắn, cánh tay đang động chạm vào cánh hoa chảy ra nhiều chất lỏng tươi mới . . .
Quả đào chín mọng vỡ ra từ khe hở, chảy ra chất lỏng ngọt ngào, vừa vặn chảy đến trên cánh tay của hắn.
Đường Hạo cảm giác máu trong thân thể lần lượt bắt đầu khởi động, miệng đắng lưỡi khô chỉ có thể một ngụm lại một ngụm nuốt nước miếng xuống.
Hắn cắn chặt răng, cứng rắn như xác ướp không dám nhúc nhích.
Hắn không ngừng ảo tưởng bộ dáng của cô, nghĩ mặt của cô, ánh mắt của cô, cái mũi của cô, miệng của cô, còn có khóc biểu lộ.
Tựa hồ gặp ma, hắn nâng tay khoát lên trên người cô, tiến đến gò má trơn mềm của cô. Dọc theo thân thể mượt mà của cô chậm rã đi xuống.
Mặt của cô thật nhỏ, hắn đặt bàn tay tại trên mặt của cô khoa tay múa chân , quả nhiên còn không lớn bằng bàn tay của hắn : “Cũng không tệ lắm, ít nhất cô còn có đương mỹ nữ trụ cột!” – Hắn nhẹ giọng nói, trên mặt khơi gợi lên một cái mỉm cười.
Hình như là tìm được rồi việc hay, hắn tiếp tục sờ đến ánh mắt của cô. Lúc trước hắn thường chú ý đến thân thể cô, còn khuôn mặt cô thì chưa từng chạm qua.
Ở giữa khoảng cách hai mắt của cô cũng là tiêu chuẩn phi thường, con mắt rất sâu, ngẫm lại cô hẳn là người có đôi mắt rất to.
Cái mũi của cô nhỏ có chút hơi vểnh, như vậy lúc khóc lên cái mũi nhất định sẽ thêm vểnh, nhất định là có!
Miệng không lớn không nhỏ, không dày cũng không mỏng, ha ha, như vậy mới đúng là loại hắn thích, hôn đứng nhất định rất thoải mái!
Đường Hạo ngửa mặt lên, chậm rãi dựa vào cô, cặp môi mỏng của hắn dán lên gương mặt của cô, chậm rãi bắt đầu ở môi của cô.
Sợ quấy nhiễu làm cô tỉnh giấc, động tác của hắn rất nhẹ, một hôn môi một chút, cẩn thận cảm nhận cánh môi mềm mại của cô.
Cảm giác được một cái hôn đã không cách nào thỏa mãn hắn thì hắn mới đình chỉ phần này trong đêm khuya ngọt. . . . . .
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!