Tiểu Ngưng lại trốn ở trong phòng, cô thực sự không biết làm thế nào để đối mặt với Tào quản gia, béo a di , lại còn cả. . . . . . hắn nữa !
-”Thật sự là xấu hổ , như thế nào lại đái dầm ? Đã thế lại còn những ba lần liền. Trách không được ngày đó , mọi người cầm thiệt nhiều chăn mền phơi trên ban công , Ai, . . . . . .” Tiểu Ngưng lại buồn bã lấy hai tay che lỗ tai, miệng dán tại đầu gối hô to .
Trời ạ, coi như là bảy tuổi đái dầm cũng đã là chuyện dọa người khác, huống chi cô đã mười bảy tuổi rồi! Tình huống này. . . . . . Cái chuyện mất mặt này… bây giờ thì tốt rồi, hết dám nhìn mặt ai luôn !
Đường Hạo nhẹ chân đi tới gian phòng, khi thấy giọng nói xấu hổ của cô vang lên thì bình thản đi đến bên cạnh cô, dùng sức vỗ mạnh xuống người cô .
‘ pằng ’ một tiếng kêu rơi xuống, vừa vặn khiến cô nhíu mày ngẩng lên .“ Tào quản gia đã bảo em xuống dùng cơm ba lượt rồi, như thế nào còn không đi hả !”
Đường Hạo hào phóng ngồi ở bên cạnh cô , dịu dàng nắm lấy tay cô .
-”Em không đói bụng, anh xuống dưới ăn đi !”. Tiểu Ngưng lại vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn, phát ra giọng nói buồn buồn.
Ọp ọp ——
Một tiếng động thật to từ trong bụng của cô truyền tới, cực kì không nể mặt chút nào , chọc thủng lời nói dối của cô .
-”Bụng biểu tình lớn tiếng như vậy, còn nói không đói bụng? Buổi trưa cô cũng có ăn gì đâu, nhanh lên một chút!”. Đường Hạo ra mệnh lệnh.
-”Em không. . . . . .”
-”Cái gì không, cái đồ ngu ngốc này, đi ăn cơm ngay cho tôi , nhanh lên một chút!”. Từ trước đến nay hắn nào có nhịn ai ,liền dùng sức lôi kéo thân thể cô.
Tiểu Ngưng lúc này chẳng khác gì con búp bê vải bị hắn lôi dậy,cô bướng bỉnh chống cự đến cùng .“Em không đói bụng nha, em không cần phải đi ra ngoài, không cần phải!”
-”Đừng dài dòng!“. Đường Hạo hoàn toàn không thèm để ý lời nói của cô, mạnh mẽ kéo thân thể cô, đi về phía cửa.
-”Không cần phải đi , em không cần phải xuống dưới! Em mắc cỡ muốn chết ,mọi người nhất định ở sau lưng chê cười em, nước tiểu em làm ướt nhiều chăn mền như vậy !”. Tiểu Ngưng lại túm lấy cái tay cầm cửa, tiếng nói càng ngày càng thấp.
Đường Hạo đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức không nhịn được cười to ra tiếng.“Ha ha. . . . . .”
Nhìn xem bộ dáng của hắn , cười đến hai vai kịch liệt run run , Tiểu Ngưng lại càng cảm thấy khó xử, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em biết mà, anh còn cười em như thế, Tào quản gia cùng cô Béo nhất định cũng sẽ cười em!”
Cười cho đã đời , mãi sau hắn mới tạm ngừng được tiếng cười. Kéo cao thân thể cô, làm cho cô tựa trước lồng ngực của mình.Lại xoa xoa đầu cô , ngữ khí cực kì dịu dàng nói ra: “Không ai chê cười em đâu, em đừng quá đa tâm . Nếu như không phải tôi treo em bên ngoài, em cũng sẽ không sợ hãi như thế !”
Tiểu Ngưng im lặng lắng nghe, lời nói đạo lý này, nhưng là cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ .“. . . . . . Nhưng em vẫn không muốn đi ra ngoài cũng!”. Lần này giọng nói của cô rất nhỏ, không kiên trì giống như trước nữa.
Đường Hạo khẽ nhếch khóe miệng, búng nhẹ trán cô .“Kỳ thật em đã rất dũng cảm rồi , nếu như đổi lại là tôi bị treo lơ lửng như thế, có lẽ tôi sẽ để nước tiểu chảy ra giường một tuần lễ ấy chứ, em chỉ có đái một đêm. . . . . .”
-”Không cho nói. . . . . .”. Tiểu Ngưng thoáng cái đã ngăn chặn miệng của hắn, bị cụm từ ‘ đái một đêm ’ kích thích đến hô to ra tiếng .
Hai tròng mắt của hắn không có tiêu cự, nhưng vẫn thấy phảng phất sự yêu chiều.
Ánh mắt của hắn làm cho Tiểu Ngưng giống như bị điện giật, đỏ mặt cuống quít thu tay lại. “Em. . . . . . Anh không nên nói lung tung !”
Đường Hạo không được tự nhiên , ho nhẹ một tiếng , đáng chết, hắn lại bởi vì vừa mới tiếp xúc mà ý loạn tình mê, hận không thể hôn ngay lên môi cô .
Trong đầu hắn hiện tại chỉ toàn nghĩ đến thân thể cô , còn có cảm giác bị cô bao quanh nữa.
Shit, cô mới mười bảy tuổi, còn chưa có tốt nghiệp cấp ba , hắn. . . . . . Cũng không muốn biến thành một cái tên … khốn nạn ! Đường Hạo không nghĩ sẽ cùng con thỏ trắng ngu ngốc tranh luận vấn đề ‘ một đêm ba lượt ’ nữa , hắn nắm chặt hai vai của cô , đột nhiên hỏi.”Nói cho tôi biết,, em có bạn trai ở trường học chứ ?”
Tiểu Ngưng bị hắn hỏi vấn đề này thì không hiểu ra sao, ngây ngốc hồi đáp: ”Đương nhiên!” Ở trường học, chuyện học sinh thích nhau đâu có hiếm, đương nhiên là cũng có chàng trai thích cô nha!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
”Dù đó là một chàng trai tốt cũng phải bỏ qua hắn?” – Hắn không đầu không đuôi hô to một câu, sau đó dắt lấy cô đi xuống dưới lầu!
“Uy , anh nói cái gì?” – Tiểu Ngưng ngày càng thấy mơ hồ, thân thể bị động đi theo hắn: “Sao anh lại đột nhiên tức giận chứ?” – Thật sự không thể giải thích được.
“Tôi nói tiếng nước ngoài sao? Đừng để tôi nói lần thứ hai, nhớ kỹ lời tôi nói đấy!” – Đường Hạo dùng sức hô, lời nói khó nghe bao nhiêu thì sắc mặt trở nên khó coi bấy nhiêu.
Tiểu Ngưng bị hắn rống rụt rụt bả vai, tất cả nghi vấn đều nuốt vào trong bụng, ngoan ngoãn đi theo hắn xuống lầu.
Thiệt là cô hiện tại sẽ nghĩ được đến cái gì khác a, trong đầu, trong nội tâm của cô đã sớm bị hắn chiếm hết không còn chỗ trống nào.
Thực tế hắn bây giờ đối với cô càng ngày càng tốt, đến nỗi làm cho cô thật sự không nghĩ sẽ rời xa hắn. . . . . .
****************************
”Ừ. . . . . .” – Tiểu Ngưng vòng cánh tay mảnh khảnh của mình quanh cổ hắn
Một đôi bàn tay lớn dọc theo thân thể tuối trẻ qua lại xoa nắn.
Khi hắn nhiệt tình, Tiểu Ngưng lại càng thêm không khống chế nổi xao động trong cơ thể, thân thể giống như rắn vặn vẹo muốn được nhiều hơn.
Thân thể của cô làm như hòa tan thành một vũng nước, chặt chẽ liếm thân thể của hắn.
“Ngại. . . . . .” Đường Hạo đột nhiên thô cát thân ngâm một tiếng, lập tức đẩy thân thể của cô ra : ” Không. . . . . .”
Muốn chết, hắn như thế nào không nhớ khi nào hai người hôn đến lại cùng một chỗ? Hơn nữa hôn đến hừng hực khí thế, hắn thiếu chút nữa khống chế không được muốn cô?
Tiểu Ngưng bị đẩy ngã không kịp thở, cả người hô hấp hỗn loạn. Sự mờ mịt trong ánh mắt cũng có thể thấy được cô còn tỉnh táo sau sự kích thích vừa rồi. “Sao lại đẩy ra … Em … ”
Cô run rẩy hỏi, trong giọng nói nghẹn ngào ủy khuất.
Vì cái gì hắn một mực đều cự tuyệt cô? Không phải hắn rất muốn giữ lấy cô sao. Mà là nếu như hắn yêu mến cô, không phải rất tự nhiên sẽ muốn cô sao?
Dù sao, bọn họ đã sớm ở cùng một chỗ!
“Tôi mệt, muốn ngủ, cô đi ra ngoài!” – Ngắn ngủn vài giây đồng hồ, Đường Hạo trở nên lạnh lùng.
Tiểu Ngưng sắc mặt trắng bệch, cứng đờ tại chỗ đó nhìn hắn, cô không biết mình sai ở đâu, vì cái gì hắn muốn đẩy cô ra?
Chẳng lẽ hắn thật sự không thích cô, đã chán ghét cô sao?
Trong lòng dâng lên nỗi chua xót, thẳng bức tràn lan đến cổ họng của cô.
Có lẽ hắn sẽ hôn cô, bất quá chỉ là muốn trêu chọc cô chơi? Căn bản cùng yêu mến không hề quan hệ.
Người hắn thích hẳn là cô gái tên gọi ‘ Phỉ Na ’, có mấy lần trong lúc lơ đãng hắn cũng gọi ra tên ‘ Phỉ Na ’.
Cô không rời đi, ngược lại, cô bật khóc khiến Đường Hạo trong lòng bối rối : “Cô khóc cái gì a? Chẳng lẽ ta chạm vào cô, cô mới có thể cao hứng sao?”
Tiểu Ngưng thật không ngờ hắn sẽ đem mình nghĩ như thế, tiếng khóc trở nên càng lúc càng lớn : “Không, ta không có. . . . . .”
“Vậy cô còn không mau đi khỏi đây, trở lại trong phòng của mình đi!” – Tiếng hắn càng lúc hung hăng, mà hoàn toàn là bởi vì tiếng khóc ủy khuất của cô.
”Ừ. . . . . .” – Tiểu Ngưng cắn chặc cánh môi nhưng ngăn không được tiếng nức nở.
Lau nước mắt, theo lời Đường Hạo từ trong phòng chạy ra ngoài.
Cô thật sự cảm giác mình thật là mất mặt, cô đã chủ động nhưng không ngờ hắn lại đẩy ra.
Đường Hạo kiềm chế sự vọng động của cô, sau đó đem mình ngã vào giường lớn.
Sht! Hắn hoàn toàn không có ý sẽ hung dữ với cô, mà là hắn thật sự không muốn đụng vào một cô bé 17 tuổi, cô thật là quá nhỏ.