Lọc Truyện

99 Ngày Làm Dâu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhiệt độ từ cốc nước thủy tinh cầm trong tay khiến cô ấm áp hơn.

Tô Nhiễm nhìn theo bóng lưng anh, dường như cốc nước ấm trên tay đã khiến nỗi trống vắng trong cô không còn.

Cốc nước này có nghĩa là anh quan tâm cô sao?

Đáy lòng cô tràn đầy vui sướng, nhưng đồng thời lại thấy có chút bất an, nếu lỡ anh chỉ vô tình nhìn thấy thì sao?

Loại cảm giác lo được lo mất này thực sự gay go.

Bồi bàn đứng bên cạnh thấy Tô Nhiễm nhận lấy cốc nước, mỉm cười, thân thiết hỏi:

"Phu nhân Lệ, chị có cần em lấy ít thuốc đau dạ dày không ạ?"

Tô Nhiễm nhìn lại, khẽ mỉm cười.

"Không cần, tôi uống nước được rồi. Cám ơn."

Bồi bàn lễ độ vòng người đi phía sau.

Cửa sổ thủy tinh ánh ra bóng dáng Tô Nhiễm xinh đẹp diễm lệ.

Uống ít nước ấm, dạ dày cô cũng thấy bớt đau.

Lại thêm vài chính khách vây quanh Lệ Minh Vũ, tựa như anh mới là chủ nhân đích thực của buổi tiệc.

Tô Nhiễm mỉm cười, ánh mắt cô nhìn anh nồng nàn tình yêu và kính trọng.

Hít sâu một hơi, Tô Nhiễm cảm thấy trái tim mình rất ấm áp.

Cô vừa muốn dời tầm mắt thì thấy cách đó không xa có một cô gái đang đi tới. Cô gái đó mặc một chiếc váy dạ hội dài màu oải hương, tà áo buông thõng một bên, hiện ra vẻ đẹp nóng bỏng, mê người. Màu váy này làm cô gái thần bí nhưng lại không mất đi nét dịu dàng nữ tính. Làn váy kết đầy pha lê óng ánh bật lên phong cách lộng lẫy và rực rỡ.

Cô gái này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, có lẽ chưa tới ba mươi, đường nét ngũ quan là sự hòa quyện giữa hai dòng máu Á Âu.

Cô gái mang phong thái nhiệt tình của người phương tây và trang nhã của người phương đông, mái tóc dài đơn giản xõa sau lưng càng lộ thêm sự thông minh giỏi giang.

Tô Nhiễm phát hiện, cô gái này rất được hoan nghênh trong giới chính khách. Ngay cả vài người có tiếng trong giới kinh doanh có vẻ cũng nhún nhường cô ba phần.

Tô Nhiễm đang khó hiểu thì thấy cô gái đó đi về phía Lệ Minh Vũ.

Tim cô bỗng đập mạnh hơn, ngón tay mảnh khảnh vô thức báu chặt vào cốc thủy tinh.

Không biết vì sao, cô rất hy vọng Lệ Minh Vũ không nhìn thấy côgái đó, vô cùng không muốn.

Chỉ tiếc, trời cao không thấu nỗi sợ trong lòng Tô Nhiễm.

Cô thấy rõ ràng Lệ Minh Vũ xoay người, cô gái kia tiến lên, hết sức mạnh dạn chủ động ôm anh.

Lệ Minh tuy rằng không đáp lại nhưng cũng không cự tuyệt, khóe miệng anh vẫn duy trì độ cong mà chính khách nên có, cười mà như không cười.

Rõ ràng hai người họ vô cùng thân quen. Nét mặt cô gái tràn đầy tình cảm nồng nhiệt mà Tô Nhiễm rất quen thuộc, loại tình cảm mà cô thường gặp ở chính bản thân mình.

Cô thấy Lệ Minh Vũ nhìn cô gái bằng ánh mắt chan chứa nhu tình, tiêu biểu của say đắm và chiếm hữu.

Rồi cô lại thấy cô gái đó hết sức tự nhiên khoác tay anh, hầu như cả người cô gái dán sát vào người Lệ Minh Vũ, chỉ cần cánh tay anh khẽ động thì sẽ chạm đến bộ ngực đầy đặn của cô gái.

Cô gái lén nói gì đó vào tai Lệ Minh Vũ, nụ cười từ đôi môi đỏ mọng của cô gái có thể nhấn chìm bất cứ người đàn ông nào.

Lệ Minh Vũ nghe xong, môi mỏng anh khẽ cong, vẻ mặt ngầm đồng ý.

Trái tim Tô Nhiễm cũng theo độ cong trên môi Lệ Minh Vũ mà kinh hoàng, từng cơn đau ùa vào lòng cô. Cô rất muốn tiến lên kéo Lệ Minh Vũ lại, thế nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn động mà không thể.

Dường như Lệ Minh Vũ ở phía xa cũng cảm nhận được cái nhìn trân trân của cô, anh giương mắt nhìn thẳng qua bên này.

Ánh mắt anh vẫn sâu thẫm như đại dương nhưng lại dọa Tô Nhiễm sợ, cô cuống quýt dời tầm mắt, xoay người nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

Nhịp tim cô đập mạnh vào màng tai, đau đớn cả cõi lòng.

Chưa được bao lâu thì cô gái đó liền kéo Lệ Minh Vũ rời khỏi đại sảnh câu lạc bộ.

Tô Nhiễm không kìm được quay đầu lại, chỉ còn thấy bóng lưng của anh.

Cao lớn, mờ nhạt.

Cô có nên đuổi theo phía trước, chí ít cũng hỏi anh một câu, cô ấy là ai?

Chỉ tiếc cốc nước ấm cầm trong tay đang run bần bật, Tô Nhiễm vẫn không có dũng khí để tiến lên trước giành lại chồng mình.

Đêm tiệc này, chưa bao giờ thuộc về cô, không phải sao?

Dạ dày cô lại bắt đầu đau buốt từng cơn, so với vừa rồi, lần này càng thêm không đúng lúc.

Tô Nhiễm vịn cửa sổ, cảm giác mệt mỏi chưa bao giờ có bủa vây cô, ánh mắt nhìn Lệ Minh Vũ sớm đã không còn tiêu cự, thật lâu cũng không cách nào dời đi.

"Cô ta là Hạ Đồng, đương nhiên, đây là tên tiếng trung cô ta tự đặt cho mình. Cô ta còn có một tên gọi khác rất êm tai Vera Jador."

Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên cạnh cô, ngữ khí vô cùng thong thả, tựa như vị ngọt thanh nhẹ của hoa cúc.

Mọi lực chú ý của Tô Nhiễm đều dồn vào Lệ Minh Vũ, không ngờ có người đi tới, cô ngây người một lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn.

Là một người đàn ông mặc âu phục, cao lớn như Lệ Minh Vũ, nhìn đã ngoài bốn mươi.

Ngoại hình người đàn ông này không anh tuấn nhưng ông có sự tự tin và vững chãi của một chính khách, khiến người khác không thể coi nhẹ sự hiện diện của ông.

Người đàn ông này nhìn quen mắt nhưng trong lúc nhất thời Tô Nhiễm không nhớ đã thấy ở đâu.

Người đàn ông thấy cô nhíu mày nghi hoặc, khẽ mỉm cười, đưa tay hướng về cô.

"Chào bà Lệ, tôi là Giả Ny."

Giả Ny?

Tên này tựa như sét đánh nổ tung trong đầu Tô Nhiễm.

Cô nhanh chóng liên tưởng người đàn ông trước mắt này với bộ trưởng kinh tế đối ngoại mà cô thường thấy trên ti vi, à không, nói đúng hơn thì lần này ông có giữ chức được hay không vẫn còn là ẩn số.

"Hóa ra ngài là bộ trưởng Giả, vừa rồi thật thất lễ." Tô Nhiễm vội vã đáp lại cái bắt tay của ông.

Giả Ny nhìn qua đúng là người từng trải sóng to gió lớn, nụ cười ông hài hòa nhưng không ấm áp, ánh mắt ông nhìn Tô Nhiễm trước sau đều lộ rõ say mê.

"Từ lâu đã nghe nói hai cô con gái của gia đình điều chế hương họ Hòa xinh đẹp như hoa. Ngày hôm nay tận mắt trông thấy, thực đúng là vinh hạnh."

Quả nhiên rất xinh đẹp, cô chỉ đứng ở đây, liền như hoa lan lặng nở trong hang tối, rực rỡ tỏa sáng.

Bộ trưởng Giả quá khen rồi ạ." Tô Nhiễm lịch sự đáp, trong lòng không khỏi cẩn thận.

"Gia đình điều chế hương chỉ là lời khen người ngoài dành cho thôi ạ."

Đây dẫu sao cũng là tiệc của chính khách tổ chức, lời nói nông sâu khó lường.

Hơn nữa hiện tại, Giả Ny cũng là một trong những người ứng cử, ngộ nhỡ cô nói gì đó không thỏa đáng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lệ Minh Vũ.

Giả Ni tiếp xúc với vô số loại người, hiển nhiên nhìn ra tâm tư của Tô Nhiễm, cười cười.

"Bà Lệ nói cũng đúng. Người ngoài khi nhắc tới gia đình điều chế hương thì chỉ nghĩ đến nhà họ Hòa, nhưng vài chục năm trước đây, mọi người đều biết gia đình điều chế hương thật sự phải là nhà họ Tô. Tôi đến nay ít nhiều vẫn còn nhớ mùi hương của "Đào Túy". Chỉ tiếc rằng tập đoàn Hòa thị ngày nay đã không còn làm."

"Đào Túy" là tên của một loại nước hoa, cũng là sản phẩm giúp nhà họ Tô thành danh chỉ trong một đêm. Từ lúc đó, nhà họ Tô liền dựa vào kỹ thuật điều chế hương để quảng bá tên tuổi.

Nhà họ Tô, chính là gia đình của mẹ Tô Nhiễm. Mỗi một người phụ nữ nhà họ Tô đều có tình cảm đặc biệt với nước hoa.

Tất cả chuyện này Tô Nhiễm đều nghe từ mẹ.

-----------------------

Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!

Danh sách truyện HOT