Lọc Truyện

99 Ngày Làm Dâu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Màn đêm yên tĩnh.

Cô hít một hơi thật sâu hương hoa dịu nhạt không biết từ đâu bay tới loáng thoáng trong làn gió nhẹ.

Không khí đầu xuân dù là buổi tối vẫn tươi mát vô cùng.

Từ đài phát thanh đi ra, Tô Nhiễm dọc theo ven đường, bên tay phải cô vẫn còn vài cửa hàng sáng đèn, những tòa nhà cao tầng tản ra ánh đèn neon như đom đóm lấp lánh.

Bên tay trái, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe chạy qua. Con phố mà cô đang đi này cách xa quán bar nên vắng vẻ vô cùng.

Bóng dáng Tô Nhiễm kéo dài dưới ánh đèn đường, giống như một linh hồn cô đơn vô chủ, phiêu bạt khắp đất trời.

Trái tim cô vô cớ nặng trĩu, từ lúc làm xong chương trình cô cảm thấy áp lực bội phần.

Đêm khuya vắng vẻ làm cô càng thêm mẫn cảm ưu tư.

Tô Nhiễm vô thức quay đầu nhìn xung quanh, đường phố phía sau sạch sẽ vắng vẻ, nhưng vì sao, cô luôn cảm thấy mình bị theo dõi?

Cô đứng yên thật lâu, trái tim cô lúc nào cũng hoảng loạn. Loại cảm giác này cực kỳ giống ban ngày, giống như mọi hành tung của cô đều bị cặp mắt của người khác lom lom nhìn vào.

Cặp mặt đó, trầm tĩnh, buồn bã như con báo đen trong bóng tối, khiến người khác không chạm vào được nhưng lại không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.

Là cảm giác sai sao?

Nếu như sai, vì sao cô lại dễ dàng nghĩ tới chuyện dĩ vãng mà cô không còn muốn nhớ tới nữa? Một đoạn ký ức của bốn năm về trước.

Cô chợt bước nhanh hơn rất nhiều, hô hấp có chút nghẹn ngào, cô có thể ngửi rõ ràng mùi hổ phách lững lờ trong không khí, là mùi hương của người đàn ông đó.

"Thỏa thuận ly hôn trên bàn, nếu em ký, có thể nhận được khoản tiền bồi thường đáng kể, tôi cũng sẽ đảm bảo tập đoàn Hòa Thị hoạt động ổn định trên thị trường, về phần ba em có lập di chúc hay không, phân chia cổ phần Hòa Thị thế nào là chuyện của gia đình em, không liên quan đến tôi; đương nhiên, em cũng có thể không ký, chúng ta vẫn có thể duy trì quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là không bao giờ em được can thiệp tới sinh hoạt tự do của tôi."

"Em có thể suy nghĩ một lát."

"Không cần suy nghĩ, tôi ký."

"Còn chuyện anh đền bù, cứ giữ cho Hòa Vy đi, tôi sẽ không lấy một xu nào thuộc về anh hay thứ gì của nhà họ Hòa. Anh và Hòa Vy, ngày hôm nay đã cho tôi lý do tốt nhất để rời đi."

Những chuyện xảy ra vào lễ Giáng sinh năm đó lại hiện rõ mồn một trong đầu cô.

Người đàn ông ngồi trên sofa, vóc người anh cao lớn lạnh lùng như đâm cô nát bấy. Đôi mắt anh chưa từng có ấm áp, lời nói anh chưa từng có cảm xúc, hành động của anh chưa từng có cảm thông.

Tất cả mọi thứ thuộc về anh, cô đã cố gắng chôn giấu kể từ giây phút cô dốc sức đập mạnh đầu mình vào góc giường.

Ngón tay Tô Nhiễm báu chặt vào dây đeo của túi xách, lòng cô hoảng loạn kích thích đau đớn đến thái dương.

Cô đã từng có cảm giác này, khi thiết bị lạnh lẽo đi vào cơ thể lấy đi đứa con của cô.

Quãng thời gian đó, toàn bộ thế giới của cô đều bị cảm giác sợ hãi bất an này thống trị.

Cô mơ hồ không rõ bầu trời trong sáng hay tối tăm, cô chỉ cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều là đen tối mịt mù. Trước mắt cô chỉ còn là cảnh tượng huyền ảo.

Tô Nhiễm dừng chân, chống tay lên một tủ kính của hàng bên đường điều chỉnh hô hấp, cảm giác bi thương vô cớ hết lần này đến lần khác cứ cuốn tới.

"Tô Nhiễm, tôi hỏi em, có phải em không rời bỏ tôi?"

"Em không đi thì đừng hối hận. Tôi sẽ làm em càng khó chịu. Đây là tự em chuốc lấy."

Không...

Cô che chặt lỗ tai mình, ngồi xổm xuống đất, dạ dày cô bắt đầu đau đớn.

"Tiểu Nhiễm..."

Phía sau, Mộ Thừa đi ra từ xe MPV, bước nhanh đến đỡ cô, lo lắng nhìn.

"Em sao vậy?"

Anh vốn đến để đón cô nhưng không ngờ nhân viên đài phát thanh lại báo rằng cô đã đi, gọi điện thoại thì không mở máy, không thể làm gì khác ngoài việc đi dọc đường tìm cô.

Rốt cục, anh nhìn thấy cô ngồi xổm nơi đó như một nàng búp bê không nhà để về, khiến trái tim người khác cảm thấy hết sức đau đớn.

"Mộ Thừa..." Tô Nhiễm đờ người nhìn anh, hốt hoảng nhìn nhận người đàn ông trước mắt.

"Là anh đây. Tiểu Nhiễm, có phải em đau dạ dày không?"

Mộ Thừa thấy sắc mặt cô trắng bệch đến đáng sợ, lau mồ hôi bết trên trán cô, thấp giọng hỏi.

Tô Nhiễm không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Gương mặt anh dưới bóng đêm dịu dàng, ánh mắt anh khẩn trương, từ trong đôi mắt đen láy của anh, cô thấy được hình bóng bất lực của mình.

Tủi thân kéo tới, viền mắt cô đỏ hoe. Tới bây giờ cô mới biết, thì ra có thời điểm con người sẽ không cần gì hết, chỉ cần có một người quan tâm, khẩn trương vì bạn.

Như vậy là đã hạnh phúc...

Thoáng chốc, nước mắt cô lăn dài, Tô Nhiễm ôm lấy Mộ Thừa.

Có phải ông trời đã định trước hay không, cứ mỗi khi cô bất lực hay đau khổ, người bạn này sẽ luôn ở bên, người đàn ông không phải người yêu này sẽ mang đến cho cô ấm áp?

Có lẽ Mộ Thừa không ngờ cô sẽ chủ động ôm lấy anh.

Ánh mắt anh ngẩn ngơ ấm áp trong bóng đêm, anh vỗ nhẹ đầu cô, thì thầm:

"Là em vừa nói trên chương trình của đài phát thanh. Đừng dồn ép bản thân mình quá. Tủi thân, bất đắc dĩ, muốn khóc, những điều này là một phần không thể thiếu trong cuộc đời. Ấm ức thì hãy tìm chỗ dựa tinh thần, bất đắc dĩ thì hãy thuận theo tự nhiên, muốn khóc thì hãy khóc thật lớn."

Anh có thể cảm nhận được cơ thể cô run rẩy. Chính vì vậy mà anh càng thêm yêu thương cô.

Nếu như có thể, anh tình nguyện để cô cả đời dựa vào anh như vậy, dù cho trái tim cô thủy chung đều khóa chặt, dù cho cô chỉ xem anh là bạn bè, anh vẫn nguyện ý như vậy.

Tô Nhiễm nước mắt lưng chòng, cố nén cổ họng đang nghẹn ngào.

Vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, cô hít mũi rồi nói nhỏ:

"Em đâu có khóc? Đàn ông đàn ang mà cũng nghe chương trình phát thanh sao?"

"Anh thích làm độc giả của em, càng thích làm thính giả của em hơn."

Mộ Thừa cúi đầu nhìn cô, cong môi cười dịu dàng.

"Nhưng mà, anh không đồng ý câu cuối của em."

Tô Nhiễm dần giấu đi nỗi đau, nhẹ giọng hỏi, "Câu nào?"

Mộ Thừa vuốt nhẹ lông mày đang cố ra vẻ kiên cường của cô, cúi đầu nói:

"Câu cuối em nói với người thính giả kia đó. 'Trên đời này, ngoại trừ bản thân, không còn người nào thật sự hiểu rõ con người bạn.' Nhưng mà anh không đồng ý, anh cho rằng người hiểu bản thân nhất không hẳn là bản thân người đó, mà là người yêu người đó thật lòng."

Cô sửng sốt.

"Em đã nói, tình yêu là ấm áp, là hy vọng, nhưng vì sao em lại phũ phàng phủ định tình yêu như vậy chứ?"

Giọng nói Mộ Thừa tràn đầy từ tính trong bóng đêm, chứa chan dịu dàng.

"Anh cho rằng tình yêu là một cuộc gặp gỡ, không cần chờ đợi cũng chẳng cần chuẩn bị. Người yêu em chân chính sẽ hiểu hết những gì thuộc về em. Khi em vô tâm lơ đễnh người đó sẽ vì em mà chuẩn bị tốt tất cả cho em."

Tô Nhiễm lẳng lặng nhìn anh, chẳng bao lâu trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy.

Nhưng tai họa đã qua khiến cô đánh mất chờ mong ở tình yêu, rất lâu sau cô khẽ nói:

"Anh đã trải qua cảnh ngộ bị người khác bỏ rơi, anh vẫn còn tin tưởng vào tình yêu như vậy sao?"

"Tin chứ." Mộ Thừa cười bình thản.

"Cũng là em nói, nếu tình yêu làm đôi bên đều khó chịu, vậy chính là yêu nhầm người rồi, hay là dùng sai cách để yêu. Anh nghĩ, anh và cô ấy sai ở chỗ là gặp nhau không đúng lúc, rồi sau đó lại dùng sai cách để yêu."

Lời anh nói vang bên tai Tô Nhiễm, nụ cười của anh càng làm cô thêm xót xa, cô lẳng lặng nhìn anh, nói:

"Mộ Thừa, anh là người tốt."

Mộ Thừa cười ấm áp với cô, ôm cô vào lòng, thở nhẹ một hơi, cằm anh khẽ chống lên đỉnh đầu cô.

Tô Nhiễm không đẩy anh ra, vào đêm khuya này, ai cũng cô đơn vắng vẻ. Đôi khi cô nghĩ, cô và anh như hai động vật sưởi ấm cho nhau, vượt qua mỗi mùa hè nóng bức, từng mùa đông giá rét...

Ánh trăng chiếu sáng mọi cảnh tượng ven đường, bông liễu chậm rãi bay lượn dưới màn đêm, rơi chung quanh một đôi nam nữ đang ôm nhau trước tủ kính của cửa hàng, yên tĩnh như thời gian đang xuôi dòng.

------------------------

Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!

Danh sách truyện HOT