Tần Nhã biết Dương Chấn lo lắng con gái sẽ sợ, sau khi suy nghĩ một chút thì nói: “Tôi đưa Tiếu Tiếu đi trước rồi về.”
“Được!” Dương Chấn đồng ý.
Chỉ là Tần Nhã vừa định bế Tiếu Tiếu đi thì bỗng bị Tần Luân dẫn người đến chặn đường.
“Tránh ra!”
Tần Nhã bế Tiếu Tiếu, vẻ mặt tức giận, cô đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận của mình.
Tần Luân giễu cợt: “Thời khắc tuyệt với thế này sao có thể để con gái cô bỏ lỡ chứ? Ở lại chờ đi! Kịch hay kết thúc, các người muốn đi đâu thì đi.”
Không biết Tần Luân thuê vệ sĩ ở đâu, lúc này vệ sĩ đang đứng cạnh anh ta nên anh ta không thấy sợ hãi.
“Tần Luân, nếu anh cũng không muốn giữ cánh tay còn lại nữa thì cứ việc ngăn.”
Giọng Dương Chấn vang lên bất chợt, giọng anh cực kỳ bình tĩnh nhưng Tần Luân nghe vào lại thấy sởn hết gai ốc.
Cơn đau âm ỉ từ cổ tay dường như lại càng đau đớn hơn.
Mà Dương Chấn đã đến bên cạnh Tần Nhã, vừa nãy Tần Nhã còn hơi lo lắng và hoảng sợ, nhưng lúc này lại vô cùng yên tâm, dường như chỉ cần có Dương Chấn ở bên thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tần Luân cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
“Dương Chấn, tổn thương mà mày gây ra cho tao, hôm nay tao sẽ khiến mày phải trả giá gấp trăm ngàn lần.” Tần Luân nói với vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Nhã, em đưa Tiếu Tiếu đi nhà trẻ trước đi, tôi muốn xem xem ai dám ngăn cản em.”
Giọng điệu Dương Chấn cực kỳ độc đoán, không chỉ khiến Tần Nhã cảm thấy an tâm mà ngay cả Tần Yên cũng cảm thấy như vậy.
“Anh cẩn thận nhé!” Tần Nhã vẫn hơi lo lắng dặn dò anh một câu, sau đó bế Tiếu Tiếu đi qua người Tần Luân.
Vệ sĩ bên cạnh Tần Luân đột nhiên bước ra, chặn Tần Nhã lại, lạnh lùng nhìn Dương Chấn.
“Tránh ra!”
Dương Chấn chỉ thốt ra hai chữ, hai chữ ngắn gọn nhưng lại như đi sâu vào tâm hồn.
Vệ sĩ vừa nãy còn dám nhìn thẳng vào hai mắt Dương Chấn bỗng cảm thấy một luồng sát khí nồng đậm phả vào mặt.
Hắn có cảm giác nếu mình dám tiếp tục cản đường thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì thế trong ánh mắt đắc ý của Tần Luân, vệ sĩ đã nhường đường để Tần Nhã bế Tiếu Tiếu rời đi.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc ai mới là người bỏ tiền ra thuê mày hả?” Tần Luân thẹn quá hoá giận.
Mặt vệ sĩ đỏ lên, tìm một lý do rất hợp lý: “Tôi không ra tay với phụ nữ và trẻ em bao giờ.”
“Tần Luân, tôi đã nể mặt Nhã mà cho anh rất nhiều cơ hội rồi, nhưng sao anh không biết trân trọng?”
Dương Chấn đau đầu nhức óc, anh lắc đầu: “Tôi có thể nhịn được sự khiêu khích của anh hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không thể chịu được việc anh thậm chí còn không buông tha cho một đứa trẻ, nếu anh thích tặng quà đến vậy thì mấy quan tài này cứ giữ lại cho nhà họ Tần các anh tự dùng đi!”
“Dương Chấn, mày thật sự cho rằng mình là cao thủ tuyệt thế à? Tao đánh không lại mày nhưng tao có tiền, tao có thể thuê cao thủ giết chết mày, điều này dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Vẻ bình tĩnh của Dương Chấn khiến lòng Tần Luân có dự cảm không lành, anh ta cực kỳ phẫn nộ: “Ông nội đã lên tiếng dù phải san bằng nhà cũ cũng không cho chúng mày ở, bây giờ mày còn ra vẻ với tao cái gì?”
Chu Kim Hảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy Tần Luân lại nói lời dặn dò của ông nội thì sốt ruột, chạy tới trước mặt Dương Chấn, giơ tay lên định tát vào mặt anh.
“Mẹ!” Tần Yên cũng lo lắng, vội tức giận hét lên ngăn cản.
Khi Chu Kim Hảo sắp đánh vào mặt Dương Chấn, trong phút chốc anh đã giơ tay ra.
“Bộp”
Anh nắm được cổ tay Chu Kim Hảo, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia lại lướt qua một tia tức giận: “Con sẽ giải quyết chuyện này, mẹ cứ tránh qua một bên xem là được rồi.”
Nói xong Dương Chấn buông tay Chu Kim Hảo ra.
Chu Kim Hảo tốt nghiệp “Học viện Ảnh đế”, bà ta lập tức làm ra vẻ Dương Chấn đẩy mình, vốn chỉ định lùi ra sau vài bước nhưng không ngờ lại vấp vào hòn đá dưới chân.
Bà ta “ai ui” một tiếng, không ngờ lại ngã dập mông ngồi bệt xuống đất.
Màn trình diễn cấp bậc Ảnh đế bắt đầu.
“Lá gan cậu lớn lắm, ngay cả tôi mà cũng dám đánh, khi nào Nhã về tôi sẽ nói với nó là cậu đánh tôi để nó ly hôn với cậu.”
Chu Kim Hảo rất kích động, nước mắt cứ thế tuôn rơi, đầu tiên là thể hiện thái độ của mình sau đó mới là mục đích thật sự của bà ta.
Chu Kim Hảo nước mắt lưng tròng nhìn Tần Luân rồi nói: “Luân, cháu đừng phá nhà cũ đi! Cháu cầu xin ông nội giúp thím hai, hôm nay thím sẽ bảo Nhã ly hôn với tên phế vật này, những chuyện cậu ta làm không liên quan gì đến nhà thím hết!”
“Được thôi! Tôi có thể xin ông nội giúp thím nhưng với tiền đề là anh ta phải quỳ dưới chân tôi cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho anh ta.” Tần Luân nói với vẻ mặt giễu cợt.
“Cháu nói thật chứ?” Chu Kim Hảo lập tức vui mừng hỏi lại.
“Đương nhiên là thật! Chỉ là có vẻ tên con rể phế vật của thím không muốn phối hợp lắm.” Tần Luân cười nói.
Anh ta biết rõ điểm yếu của Dương Chấn là Tần Nhã, dù người nhà Tần Nhã có sỉ nhục anh thế nào thì anh cũng không bao giờ đánh trả hay mắng lại.
Những thương tổn mà Dương Chấn gây ra cho anh ta sao có thể kết thúc một cách dễ dàng như vậy?
“Dương Chấn, cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cầu xin Luân đi, nói với cậu ấy mọi chuyện cậu làm không liên quan gì đến nhà chúng tôi cả, mau cầu xin cậu ấy tha cho chúng tôi!” Chu Kim Hảo cũng không khóc nữa, lập tức trở nên chua ngoa, đanh đá, giận dữ hét vào mặt Dương Chấn.
“Me, mẹ ngốc thật hay giả ngốc thế? Hôm nay Tần Luân đến đây là để san bằng nơi này, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho chúng ta chứ?”
Tần Yên giận run người, lập tức đứng chắn trước mặt Dương Chấn rồi phẫn nộ nói: “Dương Chấn đã hy sinh những gì cho cái nhà này, mẹ biết gì mà lại bảo anh ấy từ bỏ tôn nghiêm để cầu xin một kẻ súc sinh chứ?”
“Con câm miệng cho mẹ!” Chu Kim Hảo thẹn quá hoá giận.
Cách làm thường ngày của bà ta là sau mỗi lần tức giận sẽ tát vào mặt người ta.
Nhưng lần này, bà ta vừa giơ tay lên đã bị Dương Chấn giữ tay lại lần nữa.
“Con gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’ là vì không muốn khiến Nhã ở giữa phải khó xử, nhưng không có nghĩa là mẹ có thể tuỳ tiện chà đạp lên tôn nghiêm của con, nếu mẹ vẫn cố tình gây sự thì đừng trách con không khách sáo với mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Dương Chấn nói với Chu Kim Hảo bằng giọng điệu mạnh mẽ, cứng rắn thế này, bà ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt, dường như bà ta cảm nhận được Dương Chấn thật sự dám ra tay với mình.
Nói xong Dương Chấn lại nói với Tần Yên: “Em với mẹ tránh xa một chút, đừng để bị thương.”
Tần Yên hiểu Dương Chấn định làm gì, cô khẽ gật đầu rồi kéo Chu Kim Hảo ra xa.
Chu Kim Hảo mãi không hoàn hồn, hôm nay con rể của bà có vẻ đã khác xưa.
“Cho anh mười giây để cùng đội phá dỡ cút khỏi đây, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu.”
Dương Chấn lãnh đạm nói, đồng thời chậm rãi đi về phía Tần Luân.
“Dương Chấn, tao thật sự không hiểu tối qua mày mới làm mất lòng nhà họ Quan, rốt cuộc có tư cách gì dám nói với tao những lời này?” Chỉ khi nhắc đến nhà họ Quan, Tần Luân mới cảm thấy an tâm hơn chút.
“Còn năm giây!” Dương Chấn bình tĩnh nói.
“Con mẹ nó, mày muốn chết à?”
Thấy Dương Chấn chậm rãi đi về phía mình, Tần Luân không chịu nổi áp lực mà Dương Chấn mang lại cho mình nữa, vẻ mặt anh ta dữ tợn, ra lệnh cho vệ sĩ: “Lên cho tao, bẻ gãy tứ chi nó trước đã!”