Mạc Tư Hàn siết chặt tấm ảnh trong tay, đôi mắt sắc lạnh hằn lên những vệt giận dữ, sau đó liền đưa bức ảnh về phía bên cạnh ra lệnh cho Lâm Tiêu.
- Đưa nó cho IVy kiểm tra.
- Vâng thưa ngài.
Lưu Thiên Đông lúc này mới khẽ nở nụ cười gian xảo mà lên tiếng.
- Hàn tổng, cậu ngay từ đầu đã không tin tôi, đã thế lại còn sỉ nhục tôi trước mọi người như vậy, thật khiến tôi quá thất vọng.
Mạc Tư Hàn đưa ánh mắt kinh bỉ nhìn Lưu Thiên Đông "Ngay lúc đầu đã cho người điều tra vốn dĩ tên cặn bã này không thể nào có được thông tin của Arum, nhưng đến cuối cùng lại không thể ngờ tới, chắc chắn có kẻ nào đó đứng sau lưng đang vạch đường cho hắn".
- Điều kiện là gì?
Lưu Thiên Đông nén đi sự lo lắng, bình thản nở nụ cười đưa tay chầm chậm vào túi.
- Thứ nhất đưa Lưu Thiên Uyển bình an ra nước ngoài, thứ 2 tôi muốn Lưu Thiên được tham gia dự án phòng thí nghiệm siêu cấp đó. Nếu như Hàn Tổng đồng ý sau khi xong việc tôi sẽ cho cậu câu trả lời tiếp theo.
Mạc Tư Hàn không đáp lời lại Lưu Thiên Đông chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Lâm Tiêu, sau khi nghe thấy sự bố trí của Mạc Tư Hàn, Lưu Thiên Đông liền mãn nguyện cúi người rời đi, ra đến bên ngoài hắn liền bật cười thành tiếng.
"Haha..haha..."
"Đúng là ông trời không tiệt đường sống của Lưu Thiên Đông này, đến đúng lúc lắm, không ngờ tấm ảnh của người phụ nữ ngoại quốc đó lại có tác dụng đến vậy"
Lưu Thiên Đông đưa ánh mắt đầy mưu mô nhớ lại giây phút bế tắc khi ấy, lúc đó xuất hiện sau lưng hắn là một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc đầy gợi cảm, cô ta không đưa ra bất kì yêu cầu nào lại chỉ muốn giúp hắn giải quyết hết mọi chuyện.
"Hừ..., mặc kệ cô ta là ai? Mục đích là gì? Chỉ cần có được thứ mình muốn, thì bắt tay với ai cũng không quan trọng".
- ---------------
- Tịnh Kỳ dừng lại đi, đừng tiếp tục theo đuổi vụ này nữa!
Tịnh Kỳ dán xong miếng băng y tế cuối cùng nhàn nhạ nhếch miệng cười.
- Bảo anh đừng tìm kiếm người đó nữa, anh có chịu không?
- Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau!
- Tư Hàn, anh có mục đích của mình thì em cũng có lí do của riêng em, đừng vì lợi ích cá nhân mà ép người khác phải từ bỏ.
Vừa nói Tịnh Kỳ vừa nghiêng người đứng dậy, Mạc Tư Hàn nhanh chóng vươn tay túm chặt lấy vai cô, giọng nói đầy giận dữ.
- Triệu Tịnh Kỳ... cô thật ngu ngốc! Kẻ có thể ngang nhiên xông vào tận cục cảnh sát Thành Đô để giết người lại có thể bố trí giăng bẫy để đưa người đi ngay trước mắt tôi, cô nghĩ cô đủ khả năng đấu lại bọn chúng sao?
- Vậy Lâm Mỹ... là do bọn họ...
- Không lẽ cô nghĩ là tôi?
- ...
- Triệu Tịnh Kỳ, tôi rãnh đến mức đó sao?
- Không phải, tại khi ấy....
Tịnh Kỳ luống cuống không biết phân trần thế nào vì ngay lúc đầu cô đã nghĩ kẻ đưa Lưu Thiên Uyển đi chính là người đã giết chết Lâm Mỹ, cô cúi mặt đi tránh né thì lại bị Mạc Tư Hàn kéo sát vào lòng.
- Tôi đã giao bằng chứng cho người đáng tin cậy, sau này sẽ đem Lưu Thiên Uyển trả lại cho cô xử lí, còn bây giờ thì tạm dừng tất cả chuyện này lại.
Tịnh Kỳ bị Mạc Tư Hàn bất ngờ kéo mạnh, nên vội vàng đưa tay chống vào bờ ngực rắn chắc của anh, chẳng còn nghe rõ lời dặn dò của Mạc Tư Hàn nên miệng thì nói một đàng mà đầu óc thì suy nghĩ một nẻo "sờ được rồi!"
- Vậy thứ Lâm Tiêu đốt khi ấy là giả hay sao?
- Còn hỏi?
- Vậy...
- Tịnh Kỳ! Việc ở trường đã xong hết chưa?
- Cơ bản không cần đến nữa, chờ tháng sau sang Anh Quốc lấy bằng luật quốc tế là ok.
Mạc Tư Hàn khẽ ghé sát vào vành tai đang đỏ ửng của cô, phả ra hơi thở đầy kích thích.
- Vậy từ mai đến AIM, ở đó còn một vị trí quan trọng đang bỏ trống.
- Thật sao? Vị trí đó là gì vậy? Đại diện pháp lí thương mại, kinh doanh hay hành chính - nhân sự?
Tịnh Kỳ bổng trở nên phấn kích, cái miệng nhỏ liên tục luyên thuyên trước mặt Mạc Tư Hàn, đôi tay đã vậy lại không chịu ở yên mà cứ di chuyển theo từng nhịp cô nói.
- Nhân viên tạp vụ!
- Hả...???
- Nhânn...ưh..m...m
Đôi môi bé nhỏ đã bị cướp lấy một cách nhanh chóng, còn chưa kịp phòng bị đã anh đưa đầu lưỡi tấn công vào bên trong, cánh tay Mạc Tư Hàn vòng qua eo cô chỉ một thao tác nhẹ nhàng đã đem cô đặt xuống bên dưới giường. Không để cô thu mình, một chân của Mạc Tư Hàn đã mau chóng đặt vào giữa đôi chân của cô. Tịnh Kỳ hoảng hốt muốn ngóc đầu dậy liền bị nụ hôn nồng nhiệt của Mạc Tư Hàn giữ chặt xuống.
- Ưhm... m...
- Tịnh Kỳ....
Bàn tay không yên phận của Mạc Tư Hàn lần mò dưới lớp áo lụa mỏng chưa đầy 3 giây sau đã tìm đến điểm nóng bỏng trên cơ thể cô, phút chốc khuôn ngực mềm mại, nóng bỏng đã nằm gọn trong bàn tay Mạc Tư Hàn để anh mặc sức mà xoa nắn, vân vê.
Tịnh Kỳ bị sự mạnh bạo của Mạc Tư Hàn tấn công, trung tâm thần kinh dường như bị tê liệt hoàn toàn, phản ứng yếu ớt của đôi tay không thể nào ngăn được vật chủ ở phía trên, cơ hồ sự co mình chỉ làm tăng thêm hưng phấn cho Mạc Tư Hàn.
- Tịnh Kỳ... Tôi muốn hong khô tóc!
- ---------------