Trong phút chốc, đám vệ sĩ liên tục tăng lên, khung cảnh ở đại lộ gần như bao trùm bởi nhóm người mặc đồ đen. Chưa bao giờ người dân và khách du lịch quanh đó lại chứng kiến khung cảnh doạ người đến vậy.
Họ có thể không biết nhân vật xuất hiện ngay trung tâm đám đông kia là ai, nhưng hoàn toàn có thể hiểu người đó ắt hẳn phải có thân phận không hề đơn giản.
Vừa vặn tròn 5 phút, chiếc máy bay tư nhân sang trọng đã đáp ở phía ngoài quảng trường, Mạc Tư Hàn nhanh chóng ôm Tịnh Kỳ vào trong cabin, cố gắng cố định cơ thể cô vào lòng mình.
Anh cẩn thận nghiêng đầu cô nép vào bên ngực, cảm nhận hơi thở từng chút một cứ yếu dần đi.
- Tịnh Kỳ.... ai cho em nhắm mắt!
- Nhìn tôi! Tôi bảo em nhìn tôi đây này!
Anh cầm lấy bàn cô, cả cơ thể dường như không còn một chút sinh khí. Bổng chốc, sự sợ hãi bao trùm khắp tâm trí anh.
Rõ ràng lúc đầu rất ghét cô.
Không vừa mắt với cô.
Càng không muốn tiếp xúc với cô..
Vậy mà bây giờ...
Muốn được chạm vào cô mỗi giây.
Muốn được nhìn thấy cô trong từng khoảnh khắc..
Lại càng muốn được âu yếm, vuốt ve cô từng chút không muốn rời.
Anh chưa từng yêu, lại chưa từng biết phải yêu người phụ nữ của mình như thế nào...
Chỉ biết dày vò cô, sỉ nhục cô.
Bắt cô phải trân trọng lấy anh, mà quên rằng cô cũng rất cần được nâng niu...
Điều tiếc nuối nhất của anh là không tiếp nhận tình yêu của cô sớm hơn, yêu thương cô sớm hơn.
Nhưng không sao, chỉ cần cô chịu đồng ý, cả một đời sau này sẽ bù đắp cho cô.
- Tịnh Kỳ... em có nghe tôi nói không?
- Không phải em vẫn muốn nghe tôi nói yêu em đó sao?
Mạc Tư Hàn thì thầm bên tai cô, khẽ day day cánh môi chạm nhẹ lên vầng trán, gương mặt lạnh lẽo, thất thần như người vô hồn.
Lâm Tiêu ngồi bên cạnh, liên tục đưa khăn cho Mạc Tư Hàn chặn miệng vết thương, bọn họ đều không dám tự ý chạm vào, vì nếu chỉ một sơ xuất nhỏ, cũng sẽ khiến Tịnh Kỳ mất mạng ngay lập tức.
Bất chợt máu từ trong khoang miệng của Tịnh Kỳ trào ra, đôi môi đẹp như cánh anh đào đang dần mất đi sinh khí. Mạc Tư Hàn hoảng hốt đưa tay xoa nhẹ lên má cô, khiến vết máu theo đó cũng nhuộm đỏ làn da trắng mịn. Anh cất giọng run rẩy, như van nài bên tai cô.
- Xin em!... Tôi cầu xin em!....
Sau đó hướng về phía tên phi cơ mà giận dữ quát:
- Mẹ Khiếp! nhanh lên.
Nghe thấy giọng Mạc Tư Hàn, tên phi cơ cảm giác như tim mình vừa nhảy ra bên ngoài máy bay một nhịp, hai mắt mở to không dám chớp lấy một cái. Căng thẳng, tăng tốc đưa máy bay lao đến bệnh viện lớn nhất New york.
Bệnh viện Presbyterian - New York.
Nhận được thông báo từ trước, nên khi vừa đáp máy bay xuống sân thượng, đã có một đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp đứng đó đợi sẵn. Tịnh Kỳ mau chóng được đưa lên băng ca, di chuyển nhanh vào bên trong toà nhà.
Mạc Tư Hàn theo sát ngay bên cạnh, liên tục mô tả cho mấy vị bác sĩ già về vấn đề nguy hiểm của Tịnh Kỳ, đến khi họ dừng lại ở trước cửa phòng mổ, một y tá trẻ bèn tiến lên ngăn cản anh.
Dường như không quan tâm, anh vội vã bước theo sau băng ca vào bên trong. Vị bác sĩ già nhìn sang cô y tá, gật đầu ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi, sau đó cánh cửa phòng mổ được đóng chặt im lìm. Bên ngoài chỉ còn lại 4 tên mặc đồ đen cùng Lâm Tiêu đang canh gác.
- Giáo sư! Chúng tôi không đo được nhịp tim của cô ấy.
- Huyết áp cũng không thể đo được.
- Nguy rồi! Điện não cũng không có phản xạ
Màn hình liên tục kêu lên những tiếng tít dài, mọi thông số đều không hề có kết quả.
- Không phải mấy thứ đồ này của các người đều là bỏ đi đấy chứ?
Mạc Tư Hàn nghiến chặt răng rít lên từng chữ, ngay lúc này còn có thể xảy ra chuyện nữa sao?.
- Không thể nào thưa ngài, mọi thứ đều rất ổn, chúng tôi sẽ thử lại.
Tuy nhiên mọi sự kiểm tra đều không có kết quả, cứ như cơ thể cô từ chối mọi sự liên kết vậy. Tuyệt nhiên không thể nào biết bên trong cô chứa đựng những thông số gì.
Đám người trong phòng mổ ai nấy đều hết sức lo sợ. Cứ tiếp tục thế này, e rằng người nằm đó sẽ không thể cứu được nữa.
- Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Mạc Tư Hàn hung hăng, tiến đến bên cạnh vị bác sĩ già mà chất vấn.
- Thưa ngài, đây là chuyện chưa từng xảy ra, và có khả năng cơ thể của cô gái này có gì đó không bình thường.
Ông vừa dứt lời, thì cô y tá ban nãy hốt hoảng chạy vào lên tiếng.
- Giáo sư, chúng tôi không phân tích được mẫu máu, nếu không nhanh có kết quả, e rằng lượng máu bị mất, dù có được truyền vào cũng không thể đáp ứng.
- Giáo sư, tim cô ấy... ngưng đập rồi!
Gã bác sĩ người anh đứng bên góc màn hình lắp bắp thông báo. Ngay lập tức Mạc Tư Hàn như con thú dữ lao tới, túm chặt cổ áo anh ta, đập mạnh cả khuôn mặt vào màn hình.
Cả phòng mổ ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ, nhìn thấy dáng vẻ sẵn sàng giết người này, tim không khỏi đập trống liên tục, vài y tá trẻ kinh hãi hét lên rồi vội lùi về sau tránh nạn.
Khuôn mặt gã bác sĩ người Anh bị Mạc Tư Hàn ép chặt đến méo mó, thân hình cao lớn uy nghiêm nhìn hắn đầy căm hận, khiến cho đôi chân hắn suýt chút nữa ngã khuỵ vì sợ hãi.
- Kích tim.
- Vân.n..g...g....
- Nếu không cứu được cô ấy, thì các người cũng đừng mong bình an mà bước ra khỏi nơi này.
Đúng vậy! Ngay cả lãnh đạo cấp cao của bệnh viện còn không dám lên tiếng, huống hồ gì là đám người như bọn họ.
Mạc Tư Hàn vừa thu tay về, ngay lập tức tên bác sĩ người Anh lồm cồm bò dậy, hoảng hốt đi chuẩn bị máy kích. Ai nấy đều mang theo gương mặt lo lắng, sợ hãi, bởi nửa đời còn lại của bọn họ, đều phụ thuộc trong giây phút sinh tử của cô gái này.
Mạc Tư Hàn cuộn chặt bàn tay, lặng lẽ đứng trước giường bệnh, ánh mắt đau lòng nhìn cơ thể bé nhỏ liên tục nảy lên theo từng cú kích.
"Tôi chưa từng nghĩ sẽ mất em"
"Cũng không cho em quyền từ bỏ..."
"Vậy nên..."
"Tịnh Kỳ...
"Nếu nơi nào dám chứa chấp em, tôi sẽ biến nơi đó thành bình địa...
"Dẫu đó có là 18 tầng địa ngục đi nữa, tôi tuyệt đối cũng không bỏ qua".