Trung Tâm Nghiên Cứu.
Bước vào bên trong Tịnh Kỳ không khỏi ngạc nhiên khi đám người đó lại đưa cô quay trở về Thành Đô, vậy còn Mạc Tư Hàn thì sao?
Những khúc mắc cứ hiện lên trong đầu cô, liên tiếp những chuyện này đến chuyện khác cứ thế ập đến, Tịnh Kỳ không biết bản thân mình liệu còn sức mà chống đỡ đến lúc gặp lại anh hay không?
Khi cô còn chưa kịp hiểu ý đồ của bọn họ, thì ngay lập tức chuông báo động ở trung tâm vang lên, nhân viên và vệ sĩ bên trong đồng loạt lao ra ngoài. Đã chuẩn bị sẵn tư thế, đám người áo đen nhanh tay giơ súng nhắm vào bọn họ mà bắn.
Phút chốc cảnh tưởng trở nên hỗn loạn, cô bị một tên lôi đi theo sau Linda, bọn họ đi đến đâu liền bắn chết nhân viên ở đó.
Tịnh Kỳ cắn chặt môi, tâm can đau đến xé lòng. Đột nhiên Linda quay mũi súng, dí vào thái dương của cô lên tiếng:
- Ra đây!
Cánh cửa kêu lên vài tiếng tít tít, sau đó một bóng dáng mang áo khoác trắng bước ra bên ngoài.
- IVy
Tịnh Kỳ kinh ngạc kêu lên.
Vài tên đứng đó đồng loạt chĩa súng vào IVy, anh liền chậm chạp giơ hai tay lên.
Linda khoát tay, ra hiệu cho bọn họ bước vào bên trong.
Bên trong chính là phòng thí nghiệm vô cùng hiện đại của AIM, toàn bộ thiết bị đều là loại tân tiến nhất thế giới.
IVy cùng một vài nhân viên bị nhóm của Linda bắt quỳ vào một góc. Cô ta nện đôi giày cao gót tiến đến trước mặt anh, dùng giọng điệu ra lệnh.
- Mở căn phòng đó ra.
Tịnh Kỳ lúc này mới để ý, phía sau IVy là một tấm cửa bằng sắt lớn vô cùng kiên cố, bên trên chỉ gắn một màn hình thu nhỏ.
- Xin lỗi, căn phòng đó không thuộc quyền hành của tôi.
Vừa dứt lời, IVy liền bị một tên tiến đến đấm một cú vào mặt anh, chiếc kính bị vỡ theo lực bay ra ngoài. Sau đó hắn liền túm chặt lấy cổ áo, giáng xuống mặt anh những cú đấm liên tiếp.
- Đồ khốn, dừng lại! Các người không được làm thế.
Tịnh Kỳ kêu lên, cố vùng vẫy khỏi bàn tay to khoẻ.
- Tôi cho anh thêm một cơ hội, mở nó ra.
Linda cao ngạo, dí súng vào đầu IVy nhắc lại lần nữa.
IVy quỳ dưới sàn, máu be bét khắp khuôn mặt, anh chỉ nhìn cô ả, nhếch miệng cười khẩy.
- Tôi đã nói rồi, tôi không có cách mở nó, nếu muốn, các người có thể tìm đến Boss của tôi.
- Vậy giữ lại cái mạng của anh chỉ là vô dụng.
Tịnh Kỳ lo lắng nhìn về phía IVy "Căn phòng đó, rốt cuộc là chứa đựng điều gì, mà khiến IVy cũng xem nhẹ tính mạng của mình như vậy"
- À không, nếu anh đã không thiết tha cái mạng của mình, thì mạng của con nhỏ này chắc chắn có giá chứ?
Linda đưa tay mở chốt an toàn, nhìn vào Tịnh Kỳ khiêu khích, thật ra cô ả sẽ chẳng dám đụng vào Tịnh Kỳ, nếu làm tổn hại đến cô, chắc chắn Henry sẽ không tha thứ.
- Đừng đụng vào cô ấy!
IVy với chiếc mồm đầy máu, nghiến chặt răng rít lên từng chữ. Tính mạng của anh, anh không tiếc, nhưng với Tịnh Kỳ thì lại khác, đó là người mà Boss của anh yêu, nếu cô xảy ra chuyện chắn chắc Boss sẽ không thể nào chịu được.
Nhưng những dữ liệu và lập trình quan trọng đó, nếu để rơi vào tay bọn chúng sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.
- Tôi cứ thích đụng thì làm sao?
Nói rồi Linda giơ tay tát mạnh vào mạnh má Tịnh Kỳ, có thể Tịnh Kỳ chưa biết, nhưng khi trông thấy những vết ân ái của Henry để lại trên người Tịnh Kỳ, càng khiến cô ta thêm phần điên tiết, chỉ muốn ra tay hành hạ Tịnh Kỳ cho bỏ tức.
đúng lúc này Henry gọi tới, Tịnh Kỳ không biết người nói chuyện với cô ta là ai, chỉ thấy cô ả khẽ nở một nụ cười đê tiện, rất nhanh sau đó liền tắt máy.
- Đem dao lại đây!
Linda ngồi xuống trước mặt IVy, cầm lấy con dao bấm mà mơn trớn qua lại.
- Cô định làm anh ấy?
Khuôn mặt bị tát đến in cả năm đầu ngón tay đỏ tấy, Tịnh Kỳ mở to đôi mắt run sợ nhìn vào Linda.
Lúc này hai tên to lớn đã giữ chặt lấy IVy, một tên từ phía sau bước tới vòng tay khoá chặt lấy cổ anh, ép IVy ngửa đầu lên phía trước.
cô ả mở một ánh mắt chết chóc đậu vào người anh, giọng nói sắc bén đầy tàn bạo.
- Đương nhiên là.....móc mắt anh ta.
- Cái gì?. Cô điên rồi, cô không được làm thế.
Tịnh Kỳ hoảng sợ hét toáng lên.
- Hì.., Mạc Tư Hàn, hắn ta rất biết cách tận dụng thân thể của người khác, tưởng tôi không biết, chiếc chìa khoá này chính là mắt trái của anh sao?
Vừa nói, cô ả vừa vung tay giơ con dao lên cao.
- Không được. Tôi xin cô, đừng làm thế, đừng làm thế....
- Tôi xin cô, đừng mà.....
Mặc kệ tiếng van nài của Tịnh Kỳ, bàn tay máu lạnh vẫn lao thẳng xuống người IVy.
Xoẹttt
- AAAAAA........
Dòng máu đỏ bắn mạnh lên không trung, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của IVy vang vọng.
- KHÔNGGGGGGG.......IVyyyyy....
- Đồ ác quỷ, cô là đồ ác quỷ.....tại sao có thể làm thế với anh ấy, tại sao có thể.
Tịnh Kỳ với đôi mắt đẫm lệ, gào lên trong sự bất lực đau đớn, nước mắt cứ thế cứ thi nhau rơi xuống.
Cô sai rồi, vốn dĩ sự tồn tại của cô là một sai lầm, cô chính là ngọn nguồn kéo tất cả mọi người vào vòng nguy hiểm, biết bao nhiêu sinh mệnh đã vì cô mà chết, tất cả đều là vì cô.
Nhìn thấy cảnh Linda đưa mắt trái của IVy vào trong chiếc hộp thuỷ tinh, cô như người mất hồn, cơ thể không có lấy một chút sinh lực, cứ thế tuột khỏi tay tên đó rồi ngồi bệt xuống sàn.
Linda đem con mắt của IVy quét qua màn hình, ngay lập tức cánh cửa kéo sang bên. Cô ta cùng nhóm người bước vào bên trong.
Tịnh Kỳ quệt vội đi dòng nước mắt, vội vã lao về phía IVy, đỡ lấy anh tựa vào mình.
Khuôn mặt IVy nhuốm đầy máu, một tay anh đưa lên ôm lấy bên mắt bị lấy đi. Cô cứ thế khóc lên đầy đau đớn, cả cơ thể không ngừng run lên.
- IVy..., IVy....là lỗi của em, tất cả là tại em,
- Mèo con, đừng khóc....tôi không sao...
Giọng IVy dường như đã không còn sức sống, nhưng vẫn cố gắng trấn an cô.
- Mèo con, Boss đã đi tìm cô....
- Em biết! Anh đừng nói nữa...
- Ngài ấy từ lúc biết cô bị mất tích liền không hề chợp mắt ngủ,...đến ăn cũng chẳng màng.
- Em xin anh....
- Cô đừng lo, nhất định Boss sẽ tới cứu cô...
- Em biết, em biết mọi người đều là vì em, nhưng IVy em không thể chịu nổi khi thấy mọi người bị đối xử như thế này....thật sự em không chịu nổi...
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cổ họng ngẹn ứ đến mức chẳng thể thở được, bàn tay cô túm chặt lấy áo IVy, cúi đầu vùi vào mái tóc bạch kim của anh.
- Mèo con..., chỉ cần cô mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện, thì tất cả sẽ đều được bình an.
- IVy ngốc nghếch, dù anh có thế này, em cũng không bảo Hàn tăng lương cho anh đâu.
- không sao....Tôi không phải nuôi vợ như Boss...
- Đồ ấu trĩ, anh còn không bằng Neil.
Cô vừa khóc, vừa cắn chặt môi chế giễu anh, thâm tâm đau đến tê dại.
- Mèo con, bọn chúng cần khả năng của em, nhưng dù thế nào cũng đừng để chúng đạt được mục đích.
IVy nghiêng đầu quay qua nhìn cô, lời nói yếu ớt mà kiên định.
Đúng lúc này, giọng của Linda phát ra từ bên trong căn phòng bí mật.
- Mang cô ta vào đây!