Ninh Y đọc những dòng chữ trên màn hình điện thoại thì nơi lồng ngực bỗng dâng lên một cảm giác không tài nào miêu tả được, vị trí huyệt thái dương nhảy lên hai cái như bị kim đâm, lại bắt đầu đau đớn.
Thoáng chốc cô trở nên mù mờ.
Cô nghe được chính mình thầm nói: “Chắc chắn là thế giới trước kia, đây là một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính là người khác.”
Nhưng trên thực tế, khi cô mở bàn phím thì đầu ngón tay cũng không nhấn nổi.
Dường như trong đầu có một âm thanh khác, rất xa và mơ hồ.
Rõ ràng là chẳng nghe rõ, song lại khiến cô nghi ngờ đáp án.
Sự chấn động trong bàn tay làm cô hoàn hồn, Hứa Tinh Tễ nhanh chóng gửi tin nhắn.
“=)))))) Tôi đùa thôi, hôm qua tôi vừa xem một bộ phim khoa học viễn tưởng xuyên không.”
“Cậu biết “Deja vu” không? Đó là một hiện tượng ảo, cũng được gọi là ảo giác ký ức. Tâm lý học cho rằng vì ký ức bị thiếu mã hóa, khi nghe câu chuyện của người khác, thấy được hình ảnh nào đó đã tạo nên những mảnh ký ức rời rạc, sau khi chúng bị tác động tới sẽ trở thành hiện tượng này. Chắc là cậu cũng như vậy, kiểu người xuyên qua như chúng ta có hai ký ức, dễ hỗn loạn hơn người khác cũng là chuyện bình thường. Trước đây khi dung hợp, tôi cũng có vấn đề, ký ức còn lộn xộn hơn cả cậu nữa! Có lẽ cậu cũng giống tôi, ở mặt này xảy ra chút vấn đề…”
Trái tim Ninh Y chợt thả lỏng, cô cũng không suy nghĩ sâu xa tại sao mình xuyên đến lâu như thế mà sau này mới xuất hiện tình huống không dung hợp được.
Cô đọc đoạn đối thoại kia hai lần, cảm thấy Hứa Tinh Tễ nói rất có lý nên tâm trạng cũng thông suốt, cô nghịch điện thoại trả lời:
“Ha, vậy tự dưng cậu tỏ ta tâm linh vậy chi? Cái câu hồi nãy làm tôi bối rối luôn đấy! Tôi còn tưởng cậu là trùm cuối khám phá được bí mật ghê gớm gì chứ…”
Hứa Tinh Tễ rep lại cô một cái meme cười to rồi đề cử cho cô hai bộ phim đặc sắc.
Ninh Y đang định trả lời thì bỗng bị ai đó gõ vào gáy, sau đó nghe được âm thanh ngầm chứa sự không vui của Ninh Tu.
“Còn sốt đấy, đừng nghịch điện thoại nữa, dựa vào ghế nghỉ ngơi đàng hoàng đi.”
Tuy không biết tại sao ông anh lại mất hứng nhưng nghĩ tới viên kim cương màu hường đối phương sẽ thưởng cho mình, Ninh Y lập tức chân chó lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, khóa màn hình điện thoại và nhét vào túi.
Vì vậy cô không nhìn thấy tin nhắn Hứa Tinh Tễ đã nhanh chóng thu hồi kia.
“Tìm được thế giới của cậu liền có thể tìm được đáp án của cậu.”
Ninh Tu thấy động tác tốc độ của Ninh Y, sắc mặt thoáng chốc bớt u ám.
Hiếm khi anh lại ra vẻ anh trai, lời nói thấm thía: “Thứ gì ít thì người ta mới quý trọng, quá nhiều sẽ không hiếm lạ gì nữa, em hiểu không?”
Đương nhiên, đầu cơ trục lợi, chiến lược “tiếp thị đói” mà!
Nhưng anh hai, sao đột nhiên anh nói với em chuyện này vậy???
Ninh Y chớp mắt vài cái, đối diện với ánh mắt yêu thương của ông anh đành quyết định tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn để thỏa mãn mong muốn truyền thụ kinh nghiêm buôn bán của anh trai nhà mình: “Dạ dạ, em hiểu.”
“Ngoan.” Ninh Tu giơ tay vuốt tóc em gái, cười vừa dịu dàng vừa đẹp trai: “Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, anh bảo dì Đường làm món em thích rồi, thức dậy là có thể ăn.”
“Dạ!” Thuốc đã bắt phát huy tác dụng, Ninh Y nghe lời nhắm mắt.
Ninh Tu nhìn gò má của cô, trong lòng cực kỳ vừa ý.
Hừ, thằng nhóc thúi nhà họ Lộ kia đừng có mơ nhắn tin bồi dưỡng tình cảm với Nhất Nhất ở dưới mắt tôi!
Mà Lộ Hứa Nam cách đó mười mấy km đang phiền muộn nằm bò ra bàn nghịch điện thoại.
Con nhóc Ninh Nhất Nhất kia xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã nói là bị gì phải nhắn tin cho anh sao? Tại sao lâu như vậy còn chưa nhắn nữa?!
Trằn trọc cả một buổi trưa, Lộ Hứa Nam cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm, anh không nhịn được mà gọi điện cho Ninh Y, cho đến khi điện thoại sắp tự động ngắt kết nối thì mới được nhận.
Âm thanh dịu dàng của Lạc Bạch Thu truyền đến: “Bé Nam sao.”
Lời chất vấn lăn một vòng bên mép rồi lại đàng hoàng đi ngược vào.
Lộ Hứa Nam “dạ” một tiếng: “Là dì Lạc ạ?”
Lạc Bạch Thu cười tủm tỉm: “Con tìm Nhất Nhất đúng không? Chắc là vì uống thuốc nên nó ăn cơm xong thì lên lầu ngủ trưa rồi, điện thoại để trên bàn trà cũng không mang theo. Đợi chút nữa nó dậy, dì sẽ kêu người nhắc nó gọi lại cho con nhé?”
“Thuốc? Ninh Y sao vậy ạ?” Lộ Hứa Nam vừa nghe thì hơi lo lắng.
Lạc Bạch Thu vội nói: “Đừng lo, nó bị sốt chút thôi, uống thuốc nên đỡ rồi, buổi tối uống thêm lần nữa là khỏe.”
“Dạ, vậy thì tốt.”
Thảo nào không nhắn tin, thì ra là bị bệnh.
Anh nghĩ tới đây lại cau mày, sao con nhóc này bị bệnh miết thế?
Lạc Bạch Thu ở bên kia khẽ “à”, cười bảo: “Đúng rồi bé Nam này, chiều nay tan học xong con về thẳng nhà dì ăn tối nhé, để chúc mừng lần này con bé thi được hạng nhất, đừng đi chơi bóng rổ mà quên nhé! Nếu không con bé sẽ đau lòng lắm.”
Lời này mang theo sự trêu chọc, thật ra bình thường ba mẹ hai nhà cũng thường xuyên nói vậy nhưng trước kia Lộ Hứa Nam hoàn toàn là bằng mặt không bằng lòng, anh ra vẻ phối hợp nhưng bây giờ lại lặng lẽ đỏ tai.
Anh hơi lúng túng xoa vành tai, nói: “Dạ không đâu ạ, tan học con sẽ về.”
Lạc Bạch Thu vui vẻ đáp rồi cúp điện thoại.
…
Vì sáng nay ngồi xe nhà họ Ninh đến trường nên Lộ Hứa Nam cũng không đạp xe. Buổi chiều, cách một lúc nữa mới tới giờ tan học thì anh đã book xe trên mạng trước.
Tiếng chuông vừa vang lên, anh liền vác cái cặp đã thu dọn từ lâu lên vai, nhấc chân đi, bỏ lại Phương Từ lúng ta lúng túng thu dọn bàn học ở sau lưng.
Lúc Lộ Hứa Nam bước xuống xe chỉ mới 5g30, sắc trời còn sớm, anh thấy được Ninh Y nằm trên ghế qua cánh cửa sắt kiểu Âu, cô đắp một tấm thảm nhỏ lên người.
Anh quen lối đẩy cửa nhỏ bên phải đi vào, tới gần mới phát hiện con nhóc này đang ngủ, chắc là lúc nãy phơi nắng trong sân.
Lộ Hứa Nam thả chậm bước chân, âm thanh giẫm lên cỏ nhỏ tới độ không nghe được.
Anh đứng bên ghế Ninh Y, thấy hàng mi đối phương khẽ run trong một buổi nhá nhem tối dịu gió thì anh vô thức thở nhẹ lại.
Có lẽ vì phơi nắng nên gò má Ninh Y ửng đỏ như đánh phấn, đường nét gương mắt xinh xắn khiến người ta không thể dời mắt.
Lộ Hứa Nam là một thằng con trai chưa tròn 18 tuổi, đang là lúc tràn trề năng lượng, bóng rổ, chơi game… Bình thường có vô số trò giải trí với anh em, rất ít khi sẽ như bây giờ, đứng lặng trong chiều hoàng hôn dịu dàng, chẳng làm gì, chỉ ở cạnh thiếu nữ ngủ say, cứ yên tĩnh mà ngắm nhìn đối phương.
Thậm chí là không hề nhạy cảm với thời gian, đến lúc nắng chiều rực rỡ nhuộm đỏ nửa bầu trời, cũng nhuộm lấy sợi tóc, hàng mi, làn da và đôi môi của Ninh Y, làm người ta rung động không thôi.
Không biết từ nơi xa xôi nào truyền đến tiếng chó sủa làm Lộ Hứa Nam bừng tỉnh, anh nhìn thời nhan mới giật mình nhận rằng mười mấy phút đã trôi qua trong vô thức, thoáng chốc rất xấu hổ.
Lộ Hứa Nam hơi chột dạ nhìn xung quanh, lo lắng không biết có ai thấy anh ở đây ngắm Ninh Y đến mức thất thần hay không.
Lúc này Ninh Y nằm trên ghế khẽ chẹp miệng trong mơ, hẳn là nằm ghế không thoải mái nên cô xoay người, từ nằm ngửa đổi thành xoay mặt về phía Lộ Hứa Nam.
Tấm thảm tuột xuống phân nửa theo động tác của cô, nó chấm đất, phần còn dư cũng chậm chạp rơi xuống vì trọng lực.
Lộ Hứa Nam khom người theo bản năng, anh giơ tay chụp lấy tấm thảm.
Anh duy trì tư thế cong lưng không nhúc nhích, lại ngẩng đầu xem Ninh Y có bị đánh thức hay không, thấy mí mắt hơi đỏ của cô giật giật nhưng nhanh chóng không động đậy, ngay cả chân mày hơi cau cũng dần dần buông lỏng thì anh mới cẩn thận kéo tấm thảm, định đắp lại cho Ninh Y…
“Lộ Hứa Nam!”
Một tiếng hét ở phái sau vang lên khiến Lộ Hứa Nam kinh hoàng đứng thẳng dậy trong chớp mắt, thậm chí anh cũng không kịp nghĩ tại sao mình phải chột da, vừa run tay là cái thảm đã rơi xuống, trực tiếp nện lên đầu Ninh Y.
Ninh Y mơ mơ màng màng vén thảm ngồi dậy, cô ôm thảm lim dim, vì gần như là cô ngủ cả ngày nên đầu óc vẫn hơi ngu, lúc này thấy Lộ Hứa Nam đứng cạnh mình với vẻ mặt bất thường thì não cô hệt bị rút, lập tức giơ tay đập vào cánh tay anh, thấp giọng mắng: “Cậu làm gì đấy chó Lộ, vì tôi thi giỏi hơn cậu nên cậu thầm tức giận nên muốn tới đây làm tôi chết ngạt đúng không?!”
Giây kế tiếp, rốt cuộc Ninh Tu cũng sải bước đến cạnh hai người, một tay bấu vào bả vai Lộ Hứa Nam, mở miệng với giọng điệu lạnh lẽo: “Bé Nam vừa mới làm gì đấy?”
“Thằng nhóc thúi! Ban ngày ban mặt định hôn lén Nhất Nhất trong vườn nhà tôi?!”
Đừng thấy Ninh Tu trông vừa gầy vừa cao, mang gọng kính nho nhã lịch sữ mà lầm, bình thường anh ta hay luyện tập nên sức tay khá mạnh, tuy không bằng anh hai Lộ Ưng Bắc của nhà họ Lộ từng ở “Trại huấn luyện ma quỷ” nhưng vẫn đủ để Lộ Hứa Nam nếm chút đau khổ.
Lộ Hứa Nam xuýt xoa, theo bản năng muốn hất vai tránh khỏi xiềng xích song lại bị Ninh Tu siết chặt.
“Nếu không phải đúng lúc tôi trở về, e là ban nãy cậu sẽ được như ý rồi! Lá gan thế mà lớn nhỉ, tôi thấy cậu ngứa da đúng không?!”
Lộ Hứa Nam bị ăn nên giải thích: “Anh Tu, dì Lạc gọi em đến ăn tối, em vào sân thì thấy Ninh Y làm rớt thảm, em định nhặt lên cho cậu ấy.”
Chỉ thế thôi.
Nếu thật sự hôn trộm em cũng sẽ không làm tại đây đâu, trong sân còn camera có thể quay trúng mà, ít nhất là phải ở trong phòng Ninh Y giống lần trước…
Lộ Hứa Nam tủi thân nghĩ, song anh cũng chẳng dám nói lời này, là ngại chết không đủ nhanh hay gì!
“Nhặt thảm lên rồi nện thẳng vô mặt tôi? Thật sự cảm ơn ngài luôn.” Ninh Y vỗ mặt, cô nhỏ giọng nói, sao vẫn cứ cảm thấy trên mặt mình còn bùn với cát sỏi.
Đối với sự hiểu lầm của anh em họ Ninh, Lộ Hứa Nam hoàn toàn là có trăm cái miệng cũng không bào chữa được.
May là lúc này vợ chồng Lộ Đình, Trịnh Ngọc Hồng và Ninh Học Dân cùng đi từ bên ngoài vào, thấy ba đứa bé đứng chung một chỗ thì vui vẻ hớn hở chào hỏi.
Ninh Học Dân nhìn Ninh Tu và Lộ Hứa Nam “quàng vai bá cổ” liền cười nói với vợ chồng nhà họ Lộ: “Tình cảm của hai anh em tụi nó vẫn rất tốt ha.”
Lộ Đình nghe vậy bèn liếc nhìn con trai nhà mình, nói: “Bình thường ít chơi game đi, anh Tu cỡ tuổi con là đã đến công ty của nhà thực tập rồi. Coi cái dáng vẻ này của con đi, cả ngày toàn làm mấy chuyện không đâu ra đâu.”
“Bé Nam còn nhỏ mà, đâu cần gấp như vậy.” Ninh Tu thân mật vỗ vai Lộ Hứa Nam rồi nói: “Nhưng… Bắt đầu tiếp xúc với công việc trong công ty sớm một chút cũng rất tốt, bây giờ Ưng Bắc đang tập trung khai thác thị trường ở nước ngoài, tương lai trong nước của Lộ thị hẳn sẽ rơi vào trên người bé Nam.”
Hiển nhiên Lộ Đình vô cùng đồng ý với lời này của Ninh Tu, ông gật đầu liên tục: “Đúng vậy, còn không phải tại thằng ranh này không chịu phấn đấu à.”
Trịnh Ngọc Hồng cũng hơi ghét bỏ con trai mình, nhất là khi Ninh Y chào hỏi bà xong thì ngoan ngoãn mềm mại ôm lấy cánh tay bà, loại tâm trạng này càng sâu sắc hơn.
Bà nói: “Gạt chuyện công ty sang một bên đi, tốt xấu gì cũng phải học hành cho giỏi, con xem bây giờ Nhất Nhất giỏi thế nào đi! Hạng nhất toàn trường, rồi nhìn lại con đi, chậc…”
Lộ Hứa Nam thấy ba mẹ thật lòng chê bai mình như vậy thì tỏ vẻ cạn lời*.
*无 fuck 说: no fuck to say, từ gốc là “nothing to say”.
Ninh Tu đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, lên tiếng bảo: “Gần đây công ty game của nhà con kinh doanh cũng được, nếu chú Lộ, dì hồng tin con, chi bằng để lúc bé Nam rảnh rỗi lại đi theo con sang đó xem, có thể học hỏi được đôi chút ạ.”
“Ha, anh tìm vài việc cho chú mày làm, để xem chú mày lấy đâu ra thời gian để trêu chọc cải xanh nhà anh.”
Lộ Hứa Nam: …
“Vậy thì tốt quá!” Hiển nhiên Lộ Đình rất vui vẻ, ông cười vang vỗ vai Ninh Tu rồi trợn mắt với Lộ Hứa Nam, dặn dò: “Học hỏi anh Tu cho đàng hoàng, đừng có gây phiền phức cho anh của con, nghe chưa?”
Lộ Hứa Nam lại bị Ninh Tu đào hố định vớt vát bản thân, anh nói: “Không phải cuối tuần con sẽ đi học thêm chỗ mẹ đã đăng kí sao…”
Trịnh Ngọc Hồng không thèm cho anh chút mặt mũi nào: “Học lâu vậy sao không thấy con tiến bộ.”
Kết quả Ninh Tu chốt câu cuối: “Có lẽ bé Nam không hợp với cách dạy của những giáo sư nổi tiếng kia, vầy đi, cuối tuần để em ấy theo con, ngoại trừ làm quen hoạt động của công ty thì có thắc mắc gì về học tập cũng có thể hỏi con.”
Lộ Hứa Nam cứ như thế mất đi thời gian ở bên cạnh Ninh Y vào cuối tuần: … Anh, không đến mức vậy chứ.
Có câu: “Nhà dội thì gặp mưa”, Lộ Hứa Nam không chỉ buồn bực vì việc này.
Hai nhà ăn cơm chung là chuyện thường, trên bàn ăn cũng không theo khuôn phép gì mà “Ăn không nói”, ăn một chút là sẽ dừng lại cạn ly, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Ninh Y vốn chỉ hơi sốt nên nghỉ ở nhà một ngày thì trạng thái đã tốt hơn nhiều, chỉ là khẩu vị vẫn chưa khôi phục, cô chưa ăn bao nhiêu đã no.
Mà các vị phụ huynh tám từ thành tích của cô đến thị trường kinh tế chứng khoán, xu hướng phát triển của mấy ngành nghề và chính sách quốc gia.
Những thứ đó cô không chen miệng vào được đành lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, chống cằm ngồi trên ghế để nghe.
Trịnh Ngọc Hồng nói xong cách nhìn của mình, cầm đũa gắp thức ăn, ánh mắt liếc thấy giấy gói kẹo của Ninh Y ném lên bàn thì cười hỏi: “Kẹo ăn ngon không? Có thích vị đó không?”
Ninh Y lập tức nhớ tới Trịnh Ngọc Hồng kêu Lộ Hứa Nam mang kẹo cho mình, cô còn chưa cảm ơn người ta nữa, vì vậy liên tục gật đầu ngọt ngào cười nói: “Dạ cực thích luôn, nhất là vị dâu với quýt ấy, ăn siêu ngon! Con cảm ơn dì Hồng ạ.”
Trịnh Ngọc Hồng xua tay, cười bảo: “Ôi chao, đừng cảm ơn dì, muốn cảm ơn thì cảm ơn bé Nam đấy! Nó gọi dì kêu dì mua, bảo dì mua hết hàng tồn luôn đi. Hai ngày này, dì luôn nhìn nó kiểu sao thằng này nó ăn kẹo như uống thuốc ấy trời, tự dưng đổi khẩu vị rồi? Tối qua còn muốn lấy túi gấm thủ công trong cửa hàng của dì, dì mới biết thì ra nó cho con nếm thử trước! May là con thích, nếu không thì uổng hết công sức của nó.”
“Mẹ đang nói gì đấy!” Lộ Hứa Nam từ nhà vệ sinh trở ra, nghe bà nói như vậy thì trước mắt tối sầm.
Mất mặt quá, dm!
Ninh Y nghe thế thì ngẩn người: “Dạ? Cậu ấy nói là dì mang về cho con, kêu cậu ấy chuyển cho con…”
“Phì.” Lạc Bạch Thu ngồi một bên cười ra tiếng: “Bé Nam vẫn y chang lúc nhỏ ha!”
Bà vừa nói vừa quay sang nhìn những người lớn khác, nói: “Mọi người có nhớ hồi tụi nó sáu, bảy tuổi gì đó, có một bộ phim hoạt hình vô cùng được con nít thích, khi ấy còn ra cả bánh quy, thỉnh thoảng trong bao bì sẽ có hình vẽ nhân vật ngẫu nhiên của phim hoạt hình. Mà xác suất nhân vật Nhất Nhất thích nhất lại cực kỳ nhỏ, con bé mua quá trời cũng chả có. Thành thử có một ngày bé Nam bỗng dưng chạy tới, dáng vẻ cục súc ném nhân vật cho Nhất Nhất bảo rằng “Mua đại một cái cũng có, dù sao anh cũng không thích, cho em đấy” kia, ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trong lòng cực kỳ xấu hổ…”
Thoáng chốc mọi người bị giọng điệu bắt chước của Lạc Bạch Thu chọc cười, hiển nhiên cũng nhớ tới dáng vẻ của đứa trẻ.
Trịnh Ngọc Hồng cười không ngừng, bà lắc đầu bổ sung nói: “Sao mà quên được? Hôm đó tui về tới nhà, mở cửa phòng nó ra thì phát hiện cả đống bao bì bánh quy, tức giận đến mức suýt nữa là cho nó một trận ngay và luôn. Từ nhỏ nó đã kỳ cục vậy rồi, đối xử tốt với người ta còn giấu giếm không để người ta biết.”
Lạc Bạch Thu cười dịu dàng, xúc động bảo: “Anh trai cưng chiều em gái, từ nhỏ bé Nam đã đối xử tốt với Nhất Nhất rồi.”
Lộ Đình cũng nhớ tới một chuyện thú vị khác, ông cười vang: “Tôi nhớ năm đấy nhà trẻ của bọn nó đóng kịch vào lễ tổng kết, Nhất Nhất diễn công chúa, bé Nam diễn hoàng tử, nó chê nhà trường chuẩn bị đạo cụ vương miện công chúa xấu nên chọn một phụ kiện kim cương gài tóc trong hộp trang sức của A Hồng cho Nhất Nhất, làm cả nhà tưởng bị ăn trộm, mém nữa là báo cảnh sát hahaha!”
Ninh Học Dân vỗ tay cười to: “Còn có lần ở nhà dọn dẹp đồ chơi của Nhất Nhất, lúc con bé thay đồ cho búp bê thì lộ ra chiếc nhẫn kim cương siêu to trên cổ tay con búp bê, Bạch Thu nhìn là nhận ra ngay đó là nhẫn cưới của Ngọc Hồng! Hỏi con bé, nó khai ra mới biết thì ra Nhất Nhất phàn nàn với bé Nam là đồ trang sức của búp bê xấu quá, không ngờ quay đầu lại thì thằng nhóc đã lấy được cái nhẫn lớn như vậy…”
Nhắc tới chuyện thú vị của hai đứa trẻ lúc nhỏ, mọi người tôi một câu anh một câu trò chuyện rôm rả, phòng ăn tràn ngập tiếng cười nói.
Mà Lộ – Kỳ cục – Nam trong miệng bọn họ giơ tay che mặt, hoàn toàn xấu hổ, không dám nhìn sang Ninh Y, đáy lòng anh sụp đổ: “Trời ơi, mọi người tha cho con đi!”