Kế hoạch bé dâu tây ra quân bất lợi, Lộ Hứa Nam tức đến mức hai ngày sau đó nhìn Phương Từ mũi không mũi, mắt không ra mắt.
Mà sau khi Phương Từ vô tình nhìn thấy “Nụ cười” của Lộ Hứa Nam thì cũng phát hiện đối với anh, bước đầu tiên này có hơi lệch so với cái nết của anh.
Vì đền bù, lần này cậu ta không chỉ lên mạng tra N kỹ năng và cách theo đuổi con gái, còn hỏi thăm nhiều ý kiến khác nhau, cuối cùng đã tự rút ra được bước thứ hai: Ca ngợi.
“Trong cuộc sống thường này, những người biết ca ngợi đúng cách sẽ dễ gây ấn tượng tốt và lay động đối phương hơn! Em cảm thấy cái bước kia không hợp với anh lắm… Ừm, dùng biểu cảm gương mặt để thể hiện sự vui mừng rất tuyệt ấy! Anh nghĩ lại xem, dù anh không nhìn người ta cười được nhưng nếu đối phương nghe được lời ca ngợi của anh, hẳn sẽ biết được tấm lòng của anh đúng không? Chả có ai là không thích được khen cả, nhất là con gái, được khen xinh xắn đáng yêu các kiểu, khỏi nói trong lòng sẽ vui cỡ nào! Anh cứ cố gắng ở mặt này đi!” Phương Từ tắt trang web, thề thốt son sắt.
Lộ Hứa Nam cau mày nghe xong thì dáng vẻ nửa tin nửa ngồ: “Mày để tao làm liếm cẩu*?”
*舔狗 (liếm cẩu): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Phương Từ lập tức xua tay không tán thành, nói: “Xấu trai mới gọi là liếm cẩu, đẹp trai thì gọi là người đàn ông ấm áp! Thằng họ Hứa kia còn không phải nhờ vào dáng vẻ này à? Anh không nghe mấy đứa con gái lớp mình gọi nó cái gì mà nam sinh ấm áp như ánh mặt trời sao? Chậc.”
Lộ Hứa Nam nghe thấy tên Hứa Tinh tễ thì nhíu mày theo bản năng, xem như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích ủa Phương Từ: “Tóm lại thấy người là khen? Khen thì cậu ấy sẽ vui vẻ!”
Phương Từ nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Cũng na ná ý này.”
Lộ Hứa Nam thấy hơi phiền nên “xì” một tiếng, lại hỏi: “Vậy lỡ tao thấy khuyết điểm của cậu ấy rồi sao?”
“Ôi! Anh nói gì đấy?” Phương Từ bày ra dáng vẻ kinh nghiệm vô cùng phong phú: “Khuyết điểm của cô gái mà anh thích sao lại gọi là khuyết điểm? Tiên nữ chỉ có đáng yêu, không có khuyết điểm! Anh phải phát hiện từng điểm tỏa sáng của đối phương, như vậy người ta chắc chắn sẽ biết ở trong lòng anh, cô ấy tốt ở mọi mặt, là quan trọng nhất, là sự tồn tại khác với những người khác.”
Lộ Hứa Nam trầm ngâm gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nhưng chỗ ngồi của anh cách Ninh Y rất xa, mấy tiết học thế này cũng không cho anh có không gian và thời gian để phát huy.
Mãi cho đến buổi chiều, Phương Từ vui vẻ chạy tới nói với anh rằng: “Anh Nam, tiết sau là tiết học bóng rổ, về bóng rổ thì ai hơn anh được chứ? Đến chừng đó em chào hỏi Tôn Chí trước, bảo ông ấy chia anh với Ninh Y một nhóm, anh nhớ nắm lấy cơ hội đó!”
…
Dù là trước kia hay bây giờ, thần kinh vận động của Ninh Y đều kém hệt nhau, cô vẫn ghét thể thao như cũ.
Nghĩ tới sắp phải học thể dục, cô lập tức ưu sầu muốn xin nghỉ bệnh để ở lớp làm đề.
Cư Mộng giục cô: “Đi thôi đi thôi, lần nào thầy Trần cũng chỉ dạy nửa tiết à, nửa tiết sau sẽ tự do hoạt động, sau đó tụi mình có thể đi chơi mà, mày cứ ngồi nữa là mọc nấm trên người luôn á, phải đi ra ngoài phơi nắng!”
Ninh Y vẫn không nhúc nhích: “Tao thuộc loại nấm, không cần phơi nắng!”
Cư Mộng bị cô chọc tức muốn chết, gọi Mộ Vãn Tình, định cùng kéo cô xuống dưới, Ninh Y lại ôm chặt cái bàn mà chơi xấu.
“Nên xuống dưới vận động đi Nhất Nhất, sức khỏe của cậu không tốt lắm, vận động nhiều sẽ tăng cường hệ miễn dịch, không dễ bị bệnh nuữa.” Không biết từ lúc nào, Hứa Tinh Tễ đã đi từ cuối lớp lên, đứng khuyên nhủ ở lối đi.
Thật ra sau khi Hứa Tinh Tễ tỏ tình, tối hôm đó Ninh Y đã khéo léo thể hiện rằng tạm thời mình chưa có ý định yêu đương trong Wechat để từ chối tấm lòng của cậu.
Nhưng Hứa Tinh Tễ cũng không buông tay, trái lại tần suất cậu thường nhắn tin và tìm cô còn cao hơn.
Tuy chỉ là những thói quen hằng ngày như “Chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, ăn cơm chưa”, các kiểu hỏi thăm sức khỏe đơn giản hoặc tìm cô để thảo luận mấy đề Olympic phức tạp. Thỉnh thoảng mang sữa chua, thức uống gì đó cho cô cũng sẽ chu đáo chuẩn bị một phần cho Cư Mộng và Mộ Vãn Tình, thái độ vẫn thân thiết lại chẳng lộ vẻ mạo phạm như trước kia.
Song Ninh Y vẫn thấy hơi lúng túng, cảm giác như mình đang “treo cổ” người ta vậy.
吊着别人: Là việc chấp nhận lòng tốt vô điều kiện của người khác mà không đưa ra phản hồi về cảm xúc và hành động.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Tễ đang cười, quyết định sẽ trực tiếp nói trước mặt cậu một lần, như vậy sẽ càng nghiêm túc và tôn trọng cậu hơn, vì vậy gật đầu: “Được, vậy xuống chung đi.”
Cư Mộng nghe vậy thì cào lòng bàn tay Ninh Y, nhướng mày, không tiếng động trêu đùa cô: “Mày trọng sắc khinh bạn à?”
Tối hôm đó Ninh Y đã kể chuyện Hứa Tinh Tễ tỏ tình ở trong group ba đứa, sau đó Cư Mộng sẽ luôn chọc cô vài câu.
Ninh Y lười để ý tới cô nhóc, cô kéo Mộ Vãn Tình đi về trước, lúc này Cư Mộng mới cười xòa chạy theo, cả đám ồn ào ầm ĩ đến sân thể dục tập trung.
Tiết học này, thầy thể dục cho mọi người chạy hai vòng sân để khởi động trước, sau đó thống nhất dạy các kỹ năng cơ bản về ném rổ và chuyền bóng, tiếp đó để học sinh chia nhóm tập luyện, học sinh biết chơi sẽ dạy học sinh không biết chơi, phân thành 4 hiệp.
Cán sự bộ môn đọc từng cái tên trong mỗi nhóm, sau khi nghe hai cái tên “Ninh Y” và “Lộ Hứa Nam” ở cùng nhóm, Phương Từ đắc ý nhướng mày với người anh em của mình: “Đã sắp xếp đâu vào đấy cho anh!”
Vừa dứt lời thì nghe cán sự bộ môn đọc lớn tiếng nói tên thành viên cuối cùng trong nhóm bọn họ.
“Hứa Tinh Tễ! Những bạn vừa được đọc tên sẽ tập luyện nửa sân bên phía Nam, tí nữa giải tán thì tới phía trước nhận bóng.”
Khóe mắt Lộ Hứa Nam giật giật, nheo mắt nhìn Phương Từ: “Mày cố ý?”
Phương Từ tự đập vào đầu mình: “… Đệt, em quên nói với Tôn Chí là đừng cho Hứa Tinh Tễ vào nhóm.”
Cậu ta chột dạ liếc sang Lộ Hứa Nam, bổ sung thêm: “Nhưng không sao, chỉ cần không phải chuyện học thì dù chơi game hay bóng rổ, chắc chắn anh Nam cũng đỉnh hơn Hứa Tinh Tễ!”
Nếu không phải là bạn thân, Lộ Hứa Nam phải nghi ngờ rằng lời này của Phương Từ có phải đang cố tình ám chỉ anh làm mấy thứ không đàng hoàng, chơi bời lêu lổng hay không, anh tức giận lên tiếng: “Mày câm miệng được rồi đấy!”
Sau khi chia nhóm xong thì giải tán, các nam sinh đi về đằng trước nhận bóng, nữ sinh tới sân chờ trước.
Lộ Hứa Nam khom người, một tay ôm lấy quả bóng rổ nằm trong khung, tay còn lại vươn ra, vừa khéo cầm được quả bóng mà Hứa Tinh Tễ cũng chọn trúng.
Anh quay đầu, mặt không biểu cảm nói: “Tao thấy trước.”
Hứa Tinh Tễ nghe vậy thì nhướng mày, một lời hai nghĩa đáp: “Cho dù mày thấy trước nhưng cũng không thuộc về mày mà.”
Ngay sau đó con ngươi Lộ Hứa Nam trầm xuống, bàn tay ụp lên quả bóng càng dùng sức: “Chỉ có thể là của tao.”
Hứa Tinh Tễ cong môi cười: “Vậy không bằng hỏi nó thử xem, bóng rổ bóng rổ, mày…”
“Ôi chao các anh em, hai bây đừng đứng đây liếc mắt đưa tình nữa, mọi người còn đợi lấy bóng ở đằng sau kìa!” Tô Chi khom lưng lấy quả bóng rổ đó rồi thẳng lưng nhìn hai người, tiện tay ném cho Lộ Hứa Nam, sau đó lại lấy thêm hai quả bóng rỗ nhét vào tay Hứa Tinh Tễ, xua tay kêu bọn họ nhường chỗ cho bạn cùng lớp đứng sau.
Lộ Hứa Nam kẹp quả bóng rỗ dưới cánh tay, hơi rũ mắt nhìn Hứa Tinh Tễ, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Tao nói của tao thì chỉ có thể là của tao.”
Nói xong cũng không nhìn đối phương nữa, chỉ lạnh lùng xoay người rời đi.
Hứa Tinh Tễ ôm hai quả bóng nhìn bóng lưng của anh, nụ cười bên môi càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng cười khẽ, cậu lắc đầu một cái cũng đi theo.
Ba người Ninh Y đứng dưới khung bóng rổ, bọn họ thấy Lộ Hứa Nam và Hứa Tinh Tễ ở phía sau đang không nhanh không chậm đi tới chỗ bọn họ.
Cư Mộng ra vẻ hít vào một hơi, chọt vào eo Ninh Y: “Má ơi, tu la tràng*!”
*Tu la tràng: Mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.
Ninh Y nhìn gương mặt thúi hoắc của Lộ Hứa Nam, cô vừa nghiêng đầu nói với Cư Mộng “Mày nghĩ nhiều rồi” xong thì giây kế tiếp, hai quả bóng rỗ cùng lúc đưa tới trước mặt cô.
Ninh Y: “…”
Cư Mộng nén cười nháy mắt với cô, Mộ Vãn Tình cũng không nhịn được mà cúi đầu cười.
Lộ Hứa Nam không vui liếc Hứa Tinh Tễ, vì vậy giọng nói cũng lạnh lẽo, còn mang chút ra lệnh và ép buộc: “Bắt lấy, tôi dạy cậu chơi.”
Ninh Y vốn đã không thích vận động, nghe ngữ điệu của anh càng không muốn hơn.
“Đây là cậu muốn đánh bóng hay muốn đánh người vậy? Hơn nữa ai kêu cậu dạy, tôi chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuông rồi nghỉ ngơi thôi ok? Lo chuyện bao đồng.”
Lộ Hứa Nam nghe được tiếng lòng của cô thì nghẹn gần chết, lại nghe thấy Hứa Tinh Tễ nói với Ninh Y: “Để tớ dạy cậu nhé, xem như cảm ơn cậu hôm qua đã giảng cái đề Olympic kia cho tớ.”
“Xem đi, xem lời người ta nói kìa, này mới là nghệ thuật ngôn ngữ đó? Nếu không phải cậu ấy đã tỏ tình thì chắc chắn tôi sẽ để cậu ấy dạy.”
Ninh Y cầm lòng không đậu mà oán thầm Lộ Hứa Nam một phen, cô đảo mắt, sau khi thấy Phương Từ ôm bóng đứng phía sau, cô lập tức yên tâm, xoay người đi về phía cậu ta: “Phương Từ, nghe đồn ông chơi bóng rỗ giỏi lắm, nhờ cậu dạy cho ba bọn tui nhé!”
Phương Từ chả hiểu sao bị cuốn vào, cậu ta liếc sang anh Nam của mình rồi từ chối: “Hả? Hay để anh Nam dạy mấy bà đi, ổng đỉnh hơn tui nhiều!”
Ninh Y trực tiếp duỗi tay ôm lấy một quả cầu từ tay cậu, hỏi: “Vừa nãy thầy làm cái dẫn bóng cắt chéo ấy, cậu biết không?”
Phương Từ: “Chắc chắn rồi, đều những thứ cơ bản nhất.”
“Vậy được rồi, tụi tui chả biết gì, học từ thứ cơ bản đi!” Ninh Y nói xong thì quay đầu nhìn hai người chị em đang hít drama ở bên cạnh, nhướng mày: “Tụi bây thấy tao nói đúng chứ?”
Cư Mộng và Mộ Vãn Tình nhận được sự uy hiếp của bồ, thêm vụ việc vừa nãy bỏ lại cô mà đuối lý nên lập tức gật đầu liên tục: “Ừ ừ, đúng đúng.”
Vừa nói vừa cầm quả bóng khác trong tay Phương Từ.
Thoáng chốc hai tay Phương Từ trống trơn, cậu đứng khó xử nhìn Lộ Hứa Nam.
Người sau đen mặt vứt bóng vào tay cậu ta: “Mày dạy đi.”
Tóm lại không phải Hứa Tinh Tễ dạy là được.
Phương Từ chỉ đành nhắm mắt, vừa giảng cho mấy cô gái về kỹ năng dẫn bóng trước ánh mặt nóng rực ở sau lưng, vừa hối hận: Sao ban nãy không để Tôn Chí chia Hứa Tinh Tễ ở nhóm khác trời? Sai quá sai!
May là thói quen của thầy thể dục vẫn như cũ, đợi mọi người tập luyện hơn nửa tiết thì thông báo hoạt động tự do, lúc này Phương Từ mồ hôi mồ kê mới được giải phóng.
Đó giờ Ninh Y không thích vận động nhưng lúc này bỗng cảm nhận được bóng rỗ cũng khá thú vị, sau khi nghe thông báo mà còn vô cùng thích thú ném bóng vào rổ.
Chỉ thấy quả bóng đó lăn hai vòng trên khung một cách hồi hộp, cuối cùng tiếc nuối rơi sang một bên mà không vào rổ được.
Cô cũng chẳng thất vọng, lạch bạch chạy đến dưới khung rổ nhặt bóng, còn định chơi tiếp.
Phương Từ lau mồ hôi đi tới chỗ của Lộ Hứa Nam, cậu ta hất cằm về phía Hứa Tinh tễ đang giảng kỹ năng ném bóng vào rổ cho bọn Cư Mộng, nhắc nhở: “Anh Nam, đừng chỉ loanh quanh ở đây chứ, anh coi người ta kìa, theo đuổi con gái phải biết nắm bắt cơ hội!”
Trong lòng Lộ Hứa Nam còn một bụng tức giận, ấn đường anh cau chặt, không nhúc nhích.
Lúc này, vừa khéo quả bóng của Ninh Y vẫn không lọt vào khung mà lăn lông lốc đến chỗ bọn họ.
Phương Từ vội vàng đẩy anh, nói nhanh: “Bước thứ hai của kế hoạch bé dâu tây mà hôm nay tụi mình đã nói, ca ngợi, anh nhớ chưa? Mau, chính là bây giờ! Đi!”
Lộ Hứa Nam nhếch môi cất bước đi, anh khom người vớt bóng lên, đưa tới trước mặt của Ninh Y đang đuổi theo quả bóng lên, đưa bóng cho cô.
“Cảm ơn.” Ninh Y chìa tay ra nhận, chả nhúc nhích.
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương, nghi ngờ nghiêng đầu: “?”
Yếu hầu Lộ Hứa Nam lăn lộn, bàn tay cầm bóng không khỏi dùng thêm sức, anh cau mày suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra một câu khen ngợi trước khi Ninh Y sắp mở miệng.
“Tuy cậu không ghi bàn nhưng dáng vẻ vô cùng cố gắng để đuổi theo quả bóng, vẫn… Rất đáng yêu.”
Nói xong, Lộ Hứa Nam thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, đôi môi cũng cong lên theo.
??? Làm cái gì vại? Tự dưng đi mỉa mai người ta? Chơi bóng rổ hay thì có thể xem thường người khác hả?!
Ninh Y ngẩng đầu nhìn nụ cười giễu cợt bên môi Lộ Hứa Nam, cô tức đến mức giơ tay thật cao rồi đập xuống quả bóng, sau đó chỉ vào quả bóng đang lăn xa, nghiến răng nói: “Tự cậu đi mà đáng yêu!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn bộ kỹ năng đều được cộng hết vào trí thông minh – Ninh Y: Cảm giác bị xúc phạm dữ dội :)
Bước thứ hai của kế hoạch bé dâu, thất bại.