*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Từ vẫn luôn rướn cổ chú ý ở phía sau, vừa thấy tình hình này thì lập tức nhảy vọt sang bên cạnh Lộ Hứa Nam, buồn bực hỏi: “Làm sao vậy? Em xem ban đầu khá tốt mà? Sao chớp mắt là người ta tức giận bỏ đi rồi?”
Lộ Hứa Nam cũng mờ mịt như cậu ta, anh hít sâu một hơi, bấu vào bả vai đối phương, lạnh lẽo nói: “Nhóc Từ, thật ra Hứa Tinh Tễ mẹ nó kêu mày tới nằm vùng đúng không? Liên tục đưa ra ba cái ý kiến tệ hại gì vậy?”
Phương Từ đối mặt với quả đấm thép của ông anh mình thì không ngừng kêu oan: “Sao em biết được?! Em toàn tổng kết lại những cách cua gái xuất sắc đó, còn đi hỏi ý kiến của người khác ở mọi mặt nữa! Chắc chắn là có chỗ nào đó sai, em chưa từng thấy ai được khen mà giận hết!”
Lộ Hứa Nam chỉ vào quả bóng rổ đã lăn xa, ngữ điệu tức tối: “Đây không phải à?”
Phương Từ nhăn mặt suy nghĩ, rốt cuộc hỏi tới điểm quan trọng: “Anh Nam, anh nói cho em nghe ban nãy anh khen thế nào?”
Lộ Hứa Nam lặp lại những lời mình từng nói với Ninh Y, sau đó còn không nhịn được mà than phiền: “Không phải mày nói thấy khuyết điểm cũng phải khen đáng yêu sao? Cậu ấy chơi bóng gà như vậy, tao lập tức khen đáng yêu! Cuối cùng mày xem mấy cách theo đuổi cùi bắp này ở đâu vậy? Hoàn toàn là thích đắc kỳ phản* đấy?”
适得其反: Hoàn toàn trái ngược, phản tác dụng.
…. À, thì ra anh còn biết cái gì gọi là thích đắc kỳ phản à? Dùng thành ngữ tốt như vậy thì mạn phép hỏi ngài một câu, ngài có biết có loại kỹ xảo mang tên mỉa mai không
Phương Từ thật sự cạn lời, anh Nam của cậu ta làm một loại hành động trái ngược, cho dù cô gái có thích anh cỡ nào cũng phải tức giận.
“Em cảm thấy, không thì…” Dẹp mẹ kế hoạch bé dâu tây đi.
Phương Từ còn chưa dứt lời đã bị tiếng chửi nhỏ của Lộ Hứa Nam cắt ngang.
Cậu im miệng ngay và luôn, nhìn về phía trước thì thấy Ninh Y đứng trước mặt Hứa Tinh Tễ nói gì đó, người sau gật đầu cười với cô, sau đó hai người liền sóng vai đi tới khu vườn nhỏ!
“Cái dm.” Đôi mắt hẹp dài của Lộ Hứa Nam nheo lại một cách nguy hiểm, anh nhìn theo bóng lưng đã rời khỏi sân thể dục của hai người, nắm đấm thoáng chốc siết chặt.
Thậm chí Phương Từ còn nghe thấy âm thanh “răng rắc” của khớp xương vì quá dùng sức, thấy Lộ Hứa Nam sải bước muốn đuổi theo, cậu ta vội túm cánh tay đối phương lại khuyên nhủ: “Ôi anh Nam ơi, không đến nỗi không đến nỗi vậy đâu, bạn bè cùng lớp tán gẫu bình thường thôi, không nhất thiết phải có chuyện gì đó, anh muốn choảng nhau sẽ không ổn lắm…”
Lộ Hứa Nam hất tay Phương Từ, ghét bỏ nhìn cậu ta: “Mày nói bậy gì đó?”
Phương Từ cẩn thận liếc nhìn quả đấm xuôi bên người anh, hỏi: “Vậy… Anh muốn làm gì?”
Lộ Hứa Nam đút tay vào túi, nhướng mày phải thật cao: “Cạnh tranh công bằng.”
Dứt lời, anh trực tiếp bỏ lại Phương Từ nghe chả hiểu mô tê gì, sải bước đuổi theo phương hướng Ninh Y và Hứa Tinh Tễ đã rời đi cùng nhau.
Lúc lấy bóng Hứa Tinh Tễ nói không ai, dù gặp trước vẫn không có quyền chiếm giữ. Ninh Y thích ai, bằng lòng ở bên cạnh ai thì người đó mới có tư cách.
Phương Từ nói mấy chuyện một bước hai bước kia, anh chẳng làm được những thứ vòng vo như vậy, chi bằng thoải mái thể hiện thẳng thái độ của mình. Nếu… Ninh Y thật sự không thích anh, vậy anh sẽ cạnh tranh công bằng với Hứa Tinh Tễ.
Ai sợ ai!
…
Ninh Y tức giận trở lại giữa sân, Hứa Tinh Tễ là người đầu tiên chú ý đến cô đang thở hổn hển, vì thế hỏi: “Sao vậy? Ai chọc cậu giận à?”
Ninh vừa bị đâm vào điểm yếu – Kém phát triển ở mặt vận động – Y nhớ lại bộ dáng thiếu đánh của Lộ Hứa Nam thì bĩu môi nói: “Mặc kệ cậu ta!”
Cô chỉ vào mình và Hứa Tinh Tễ: “Tụi mình sang bên cạnh trò chuyện chút nhé? Chỉ hai tụi mình thôi.”
Ninh Y vừa dứt lời, Cư Mộng và Mộ Vãn Tình liền nhìn nhau một cái, lấy lý do “Còn muốn chơi bóng một lúc nữa” để rẽ sang chỗ khác.
Hứa Tinh Tễ nhìn sau lưng Ninh Y, lại đánh giá vẻ mặt cô, bỗng dưng mỉm cười: “Sao tớ cứ có cảm giác… Chuyện cậu muốn nói không phải là thứ tớ muốn nghe vậy?”
Ninh Y lúng túng “À” lên, ngón tay gãi cằm, nói: “Dù sao… Tán gẫu chút chút thôi.”
Hứa Tinh Tễ suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý: “Được, qua kia đi, có bóng râm sẽ không nắng.”
Hai người sóng vai đi, trên đường chẳng nói gì.
Cho đến khi đi tới băng ghế nghỉ ngơi cạnh hồ nước nhân tạo, rốt cuộc Ninh Y cũng nghĩ xong những lời trong đầu, cô ngồi xuống ghế, khẽ đá hòn đá nhỏ bên chân rồi ngẩng đầu: “Cậu ngồi đi? Có mấy lời nói trước mặt vẫn tốt hơn.”
Hứa Tinh Tễ không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn cô.
Ninh Y cũng ngửa mặt nhìn cậu, giọng nói nghiêm túc lại dứt khoát: “Có lẽ lần trước tôi nói trong Wechat không được rõ ràng nên đã khiến cậu hiểu lầm một số chuyện không cần thiết. Thì… Cậu nói thích tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Nhưng tôi cũng đã nói tạm thời tôi chưa có ý định yêu đương, đấy không chỉ thể hiện trước khi học xong sẽ không yêu đương, mà còn nói rằng tôi không có cảm giác đặc biệt gì với cậu.”
Hứa Tinh Tễ lẳng lặng nghe cô nói xong, cũng không có vẻ mặt thất lễ sau khi bị từ chối, thậm chí trên mặt cũng chẳng có gì gọi là đau khổ, cậu vẫn cười, mở miệng hỏi: “Đây là những lời cậu muốn nói với tôi sao?”
Ninh Y không biết cậu có ý gì, gật đầu xác nhận: “Ừ! Cậu rất giỏi, mọi mặt đều rất tốt, sau này cậu sẽ gặp được một cô gái rất tốt.”
Hứa Tinh Tễ chớp mắt vài cái, lại cười bảo: “Nhưng tôi cũng không cần cậu ở bên cạnh tôi ngay bây giờ mà, đương nhiên học sinh phải lấy việc học làm trọng, song tôi có thể chờ cậu, đến khi cậu học xong sẽ bắt đầu. Vì vậy cậu nói sau này tôi sẽ gặp được cô gái rất tốt, thế vẫn có thể là cậu!”
Ninh Y suýt nữa bị logic của cậu choáng váng, thoáng chốc cô không biết đáp thế nào: “Nhưng mà…”
“Suỵt.” Hứa Tinh Tễ giơ ngón trỏ ra cắt ngang cô, nói tiếp: “Cậu xem, cậu cũng nói điều kiện mọi mặt của tôi đều tốt, bây giờ không muốn hẹn hò thì chúng ta làm bạn. Đợi tương lai cậu muốn hẹn hò thì ưu tiên cân nhắc tôi, như thế nào?”
Đôi mày xinh xắn của Ninh Y hơi cau lại, cô quay đầu nhìn mặt hồ, một lúc sau vẫn không lên tiếng.
Bên kia, Lộ Hứa Nam đi theo bọn họ cũng dừng ở bờ hồ, song từ lễ phép và nguyên tắc, anh cũng không định nghe lén mà đứng sau thân cây ở góc Tây Nam phía xa.
Như vậy thì có thể bảo đám không nghe được nội dung trò chuyện của đối phương, còn lỡ như… Hứa Tinh Tễ dám táy máy tay chân định làm gì Ninh Y, anh cũng có thể là người đầu tiên ra mặt ngăn cản.
Vì khoảng cách cộng thêm góc độ, Lộ Hứa Nam chỉ mơ hồ thấy được vẻ mặt của Hứa Tinh Tễ và bóng lưng Ninh Y.
Nhìn gương mặt tràn đầy “Phơi phới và dịu dàng” của Hứa Tinh Tễ, cái dáng vẻ biểu hiện cậu đang trò chuyện với Ninh Y vô cùng vui vẻ, anh “tsk” một tiếng, cảm giác trong chua tới mức ê răng, anh giơ tay nắm chặt phiến lá trên nhánh cây mà vò mới miễn cưỡng nhịn xuống ý tưởng muốn tới gần nghe lén.
“Không được.” Ninh Y thu hồi tầm mắt nhìn về phía mặt hồ, cô giương mắt đối diện với Hứa Tinh Tễ, lời nói vừa quyết đoán vừa nghiêm túc: “Cậu rực rỡ như ánh mặt trời, dáng vẻ lại đẹp trai, học cũng giỏi, không ai sẽ không thích cậu, tôi cũng rất thích cậu, nhưng kiểu thích này chỉ là thích giữa những người bạn thôi. Tôi cực kỳ hiểu bản thân, vì thế tôi biết, dù là mấy năm sau, mấy chục năm sau, tôi cũng sẽ không xem cậu như một người bạn đời để cân nhắc đâu, cậu đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”
Hứa Tinh Tễ nghe xong thì lấy tay che tim, nhẹ giọng thở dài: “Nhất Nhất, lời này của cậu… Thật đúng là khiến người khác đau lòng đó~”
“Nhưng tôi cho rằng cậu cũng không đau lòng, tôi không nhìn thấy sự khổ sở buồn bã trong mắt cậu.” Ninh Y lắc đầu rồi giơ tay chỉ vào mắt mình, cô nói tiếp: “Thế nên, tôi nghĩ thật ra cậu… Hẳn sẽ không thích tôi tới như vậy đâu nhỉ?”
Hứa Tinh Tễ chớp mắt một cái, ý tứ hàm xúc đáp: “Vậy sao? Tôi còn tưởng trong lòng cậu chỉ có học tập, chắc chắn sẽ không nhạy bén với chuyện tình cảm, cậu lại có thể quan sát được nhiều thứ như thế ư?”
Ninh Y nghiêng đầu suy nghĩ, khẽ cười, nói ra một cậu trả lời: “Chắc là giác quan thứ sáu của con gái?”
Hứa Tinh Tễ nghe vậy cũng cười ra tiếng, cậu khẽ nâng mắt nhìn về hướng Tây Nam, con ngươi thoáng qua sự xảo quyệt.
Cậu tiến thêm nửa bước về phía Ninh Y, đồng thời giang hai tay ra, thấp giọng cười: “Thật ra tôi cũng không còn bị cốt truyện khống chế nữa, hai ngày trước ba tôi đã nói là sẽ chuẩn bị chuyển nhà, sơ sơ là tháng sau tôi phải trở về thành phố A. Xem hai tụi mình đều là người xuyên tới ớ nơi xa xôi, lại có duyên phận như vậy, tuy tôi không có cơ hội với cậu nữa nhưng vẫn có thể nhận được một cái ôm của bạn bè nhỉ?”
“Oa! Chúc mừng cậu nhé!” Ninh Y đã từng cảm nhận được nỗi đau khi bị cốt truyện khống chế, hiển nhiên sẽ vui vẻ thay cậu, cô đứng lên định nói “Sau này vẫn có thể liên lạc thường xuyên”, song cánh tay vừa nâng lên đã bị ai đó ở phía sau túm lấy.
“Chúc, chúc cái gì mà chúc, có chuyện gì mà phải táy máy tay chân chúc mừng hả?” Lộ Hứa Nam chạy nhanh đến mức không kịp thở.
Ninh Y bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật mình, cô kinh ngạc mở to hai mắt: “Sao cậu ở đây?”
Lộ Hứa Nam bị cô hỏi cứng họng, chợt hung dữ hỏi: “Đây là nơi công cộng của trường, hai người đứng ở chỗ này nói chuyện trên trời dưới đất mà không cho tôi sang để ngắm phong cảnh à?”
Ninh Y lười cãi nhau với cái tên xấu nết này, cô vùng vẫy muốn rút tay mình ra, nhưng Lộ Hứa Nam càng nắm chặt cổ tay cô hơn, cô càng giãy thì đối phương càng túm chặt.
Hứa Tinh Tế nhấn lên mặt đồng hồ không chút dấu vết, trước mặt cậu xuất hiện một khối vuông trong suốt người thường không thể thấy.
Cậu bình tĩnh liếc nhìn bàn tay đang nắm của hai người rồi nhìn về phía Lộ Hứa Nam, những đốm sáng màu xanh trong tầm mắt cậu miêu tả năng lượng khác thường của người trước mặt cậu đang dao động.
Một chùm tia sáng màu xanh hệt xúc tu tỏa ra từ trên đầu Lộ Hứa Nam, lúc sắp chạm đến trán Hứa Tinh Tễ thì bị một bức tường vô hình chặn ở bên ngoài, không tài nào tiến tới nữa.
Vì lần này đã chuẩn bị trước nên hệ thống đang trong thời kỳ ngủ đông mới không tự phát chế độ tấn công cắn trả, hiển nhiên Lộ Hứa Nam cũng không thể phát hiện sự bất thường, vì vậy những thứ này đều xảy ra một cách không tiếng động.
Hứa Tinh Tễ nhìn hai người ầm ĩ trước mặt, thầm tấm tắc lấy làm kinh ngạc.
Không hồ là cái “Bug đỉnh của chóp” khiến nhân viên bảo vệ cốt truyện lần lượt thất bại ha, một người bị ném vào những thế giới khác nhau còn có thể tự quay lại, một người thì trực tiếp có thuật đọc tâm, nếu không phải cậu có hệ thống phòng hộ não bộ cao cấp nhất thì chẳng phải mới tới đây đã bị bại lộ thân phận ngay à?
Hứa Tinh Tễ nheo mắt, lẳng lặng nhìn xúc tua năng lượng vẫn đang vồ vập lấy mình thì tầm mắt dừng ở trên người Lộ Hứa Nam hai giây, thầm nghĩ: Mấy người nên cảm ơn vì bây giờ gặp phải tôi đi, nếu là trước kia sẽ không dễ dàng vậy đâu!
Cậu quơ quào điện thoại hoàn toàn không có ai gọi tới, nói: “Nhà có điện thoại, tôi đi trước đây!”
Xoay người đi được hai bước thì Hứa Tinh Tễ như chợt nhớ đến điều gì đó, cậu dừng lại, quay đầu nháy mắt với Ninh Y: “Lần sau lại ôm nhé, đừng quên đấy!”
Nói xong cậu khiêu khích nhướng mày với Lộ Hứa Nam rồi sải bước rời khỏi.
“Mày!” Lộ Hứa Nam tức giận đuổi theo được nửa bước thì bị âm thanh kêu đau của Ninh Y làm cho hoàn hồn.
“Mày cái gì mà mày! Cậu là người sắt hả? A, cậu mau buông tay coi, đau muốn chết!”
Lộ Hứa Nam vội vàng buông tay, anh cúi đầu nhìn, quả nhiên phát hiện trên tay Ninh Y có một vòng vết đỏ, anh không khỏi chột dạ mím môi, nhỏ giọng bảo: “Tôi đâu có dùng sức mấy…”
Ninh Y cảm thấy đứng đây nữa có lẽ sẽ bị anh chọc cho tức chết, cô xoa cổ tay muốn đi: “Bai! Không làm phiền cậu ngắm phong cảnh:).”
“Đợi chút.” Lộ Hứa Nam định bắt lấy tay cô theo bản năng.
Ninh Y giơ cổ tay anh đã nắm đến trước mặt anh, vết đỏ vẫn chưa biến mất ở bên trên được phơi bày một cách rõ ràng.
Những lời Lộ Hứa Nam muốn nói thoáng nghẹn hết, anh liếm cánh môi khô khốc, thổi hai cái trên cổ tay cô, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ, cứng ngắc nói xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Ngón tay hơi thô ráp của nam sinh chạm vào làn da mịn màng nơi cổ tay khiến Ninh Y rùng mình, cô rút tay lại, nặng nề xoa chỗ đó như làm mất đi cảm giác kỳ lạ kia: “Bỏ, bỏ đi.”
Lộ Hứa Nam thấy cô lại muốn di thì vội vàng lên tiếng gọi: “Ninh Nhất Nhất!”
Ninh Y bị anh dọa giật mình, cô xoay người hỏi: “Chuyện gì?”
Lộ Hứa Nam bỗng trở nên căng thẳng vì đối diện với ánh mắt trong veo của cô, những thứ anh đã tính trước, cũng đã chuẩn bị tâm lý xong, lúc này đã bị vứt hết, anh há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh.
Ninh Y cau mày, giục giã: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Yết hầu của Lộ Hứa Nam run run, hồi lâu mới nặn ra một câu không rõ từ trong kẽ môi: “Cậu không được ôm con gà tiểu học kia!”
Ninh Y không nghe rõ, nghiêng tai tới: “Hả?”
Lộ Hứa Nam thừa dịp hít sâu một hơi, dạy dỗ cô: “Cậu đừng tưởng Hứa Tinh Tễ tỏ tình với cậu thì sẽ rất thích cậu, cái gì mà nam sinh ấm áp như ánh mặt trời, còn không phải là máy điều hòa của trung tâm, đối xử với ai đều tốt sao? Không thể tin loại người như vậy, cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc.”
“Cậu mới ngu đấy!” Ninh Y đáp một câu theo phản xạ, sau đó bối rối: “Ủa đâu, sao cậu biết Hứa Tinh Tễ tỏ tình với tôi?”
Lộ Hứa Nam im lặng hai giây, thấp giọng đổi đề tài: “Cậu mặc kệ tôi làm sao biết đi, bây giờ tôi có chuyện muốn nói.”
Ninh Y ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt anh rất nghiêm túc, thật sự giống như có chuyện quan trọng phải nói nên “ừ” một tiếng: “Vậy cậu nói đi.”
Lộ Hứa Nam bị cô nhìn chằm chú, chỉ cảm thấy lồng ngực đập thình thịch, trái tim đập ầm ỹ như muốn nhảy khỏi cổ họng, sao còn nói ra lời nổi.
Cả người anh đều là mồ hô, con ngươi lay động, anh không dám nhìn người trước mặt, thậm chí còn nhân lúc Ninh Y không để ý mà lặng lẽ lau lòng bàn tay nhễ nhãi mồ hôi lên quần.
Ninh Y sốt ruột chờ đợi.
“Gì đấy? Bỗng dưng bị câm à? Giỡn mặt với tôi?”
Lộ Hứa Nam nghe xong thì không khỏi mím môi, giọng nói còn có chút tủi thân: “Lần đầu tiên tôi làm chuyện này, đương nhiên là căng thẳng rồi. Cậu cho tôi chút thời gian, đừng có thầm mắng tôi.”
Ninh Y không khỏi trợn mắt.
“Ơ kìa, xem cậu cây ngay không sợ chết đứng kìa, tôi cũng không phải dì Hồng, còn phải chiều cậu như chiều con trai à? Mắng cậu rồi sao? Nếu cậu là con trai tôi, tôi không chỉ mắng mà còn đập cậu đấy! Liuliuliu…”
Lộ Hứa Nam bị cô chọc tức tới mức ngã ngửa, anh cảm giác sâu sắc rằng nếu nghe tiếp thì sợ là không tỏ tình nổi, lúc này anh siết chặt nắm tay, nghiếng răng nghiến lợi cắt ngang tiếng lòng của đối phương.
“Tôi thích cậu!”