Tịch Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, thì đã bị người phía sau ôm vào lòng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ không thèm quan tâm đến chiếc chén bạch ngọc liên hoa kia, xoay nàng về phía mình, chỉ lo kiểm tra toàn thân nàng từ trên xuống dưới có bị thương hoặc bị phỏng hay không.
Tịch Nhan nhìn hắn vào ánh mắt hốt hoảng của hắn, nỗi chua xót trong lòng như cỏ dại lan tràn.
Đợi cho đến khi hắn xác định nàng không bị thương, cùng nàng nhìn nhau, trong ánh mắt lại lộ ra sự lo lắng.
Lo lắng. Tịch Nhan chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Nàng nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhận thấy được có điều gì đó không đúng, lúc xoay đầu nhìn quanh bốn phía, đã thấy tất cả mọi người trong điện đều nín thở ngưng thần nhìn mình, mà bọn thái giám đang cầm đèn phía sau đang run rẩy quỳ rạp xuống đất.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng vào trong ngực, đồng nhìn về phía hoàng đế đang ngồi trên cao: "Phụ hoàng."
Sắc mặt hoàng đế đã trở nên xanh mét từ lúc nào.
Tịch Nhan quay đầu lại nhìn chiếc chén liên hoa trên mặt đất, tuy nói là được làm từ bạch ngọc nhưng trong hoàng cung có vô số kỳ trân dị bảo nên cũng không thể xem là một vật quá quý giá. Nhưng trong giờ khắc này, tình hình trong điện lại nói cho nàng biết chiếc chén liên hoa này nhất định rất có ý nghĩa, hơn nữa, tuyệt đối không thể bị hư tổn.
Nàng tất nhiên không biết, chiếc chén hoa sen này do một người hoàng đế quý trọng nhất tự tay chế tác tặng cho, cực kỳ trân quý, mỗi năm chỉ có vào đêm trừ tịch mới lấy ra, đặt phía trên đại điện, thứ nhất là để tế đăng, thứ hai là để cầu phúc.
Trong cung, ngoại trừ Tịch Nhan lần đầu tiên tham gia dạ yến đêm từ tịch, tất cả mọi người đều biết hoàng đế đối với chiếc chén liên hoa này vừa trân vừa trọng.
Sắc mặt hoàng đế trở nên lạnh lùng, vừa ra lệnh một tiếng, liền có người vội vàng đem chiếc chén liên hoa bị vỡ trình lên.
Trông thấy sắc mặt hoàng đế khi nhìn thấy chiếc chén bị vỡ nát kia càng thêm âm u bất định, Hoàng Phủ Thanh Vũ thấp giọng nói ở bên tai Tịch Nhan "Đừng sợ", sau đó liền mang theo nàng quỳ xuống.
"Phụ hoàng, làm vỡ chén liên hoa là lỗi của nhi thần, nhi thần cam nguyện chịu khiển trách của phụ hoàng, đồng thời sẽ thỉnh tội với Phật tổ, với đăng thần."
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ vững vàng thong dong, không có chút kinh hoảng, sắc mặt hoàng đế vẫn không thấy khá hơn, chỉ cười lạnh một tiếng: "Sao, ngươi nguyện ý chịu khiển trách gì?"
"Nhi thần nguyện lấy máu tươi để tế, hòa với dầu đốt đèn, chế thành bấc đèn, lấy cầu Phật tổ khoan dung độ lượng, cũng cầu phụ hoàng đại lượng bỏ qua." Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dập đầu xuống đất, trầm giọng nói, "Cũng hy vọng có thể được tự tay chế thành một chiếc chén liên hoa khác để thỉnh tội với trưởng bối."
Trong đại điện nhất thời vang lên tiếng hít vào rất nhỏ. Lấy huyết để tế, những người lấy máu tươi để chịu trừng phạt mới thể hiện được tấm lỏng thành, đủ để thể hiện linh hồn cũng bị trừng phạt, nhưng thân thể của người thụ hình sẽ bị thương tổn rất lớn.
Trong lòng Tịch Nhan rất hỗn loạn, ngầm đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu nhìn hoàng đế: "Phụ hoàng, làm vỡ chén liên hoa là lỗi của thần tức, thần tức nguyện tự mình gánh vác."
Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt căng thẳng, quay đầu nhìn nàng một cái, trong ánh mắt ôn nhuận lại lộ ra ý tứ cảnh cáo.
"Ngươi làm thế nào để gánh vác đây?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tịch Nhan.
Tịch Nhan quay đầu cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nhau liếc mắt, trong đầu bất chợt lóe sáng, bất chấp tay chân mình giờ phút này đang lạnh lẽo, đôi môi trắng bệch, chỉ nói: "Hoa sen vốn biểu tượng của Phật giáo, là vật thánh khiết tốt đẹp, Phật tổ lập giáo cũng vì từ bi muốn phổ độ chúng sinh. Hoa sen siêu phàm thoát tục như vậy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu để cho nó bị nhiễm mùi máu tươi chẳng lẽ không phải là đầu độc nó sao? Như thế thì chiếc chén này cùng với bảo tọa liên hoa dâng lên cho các vị trưởng bối chẳng phải là tội càng thêm tội sao?"
"Thần tức cả gan đoán, ngày xưa vị trưởng bối kia sở dĩ tặng chiếc chén cùng bảo tọa liên hoa cho phụ hoàng tất nhiên mang theo một tấm lòng từ bi, hy vọng có thể cho thức tỉnh thế nhân. Cho nên hôm nay thần tức cả gan mượn tâm ý của vị trưởng bối này, xin dâng lên cho phụ hoàng một đóa hoa sen khác."
Một người vui buồn không bao giờ thể hiện ra ngoài, trên mặt lúc nào cũng ôn nhuận không chút thay đổi như Hoàng Phủ Thanh Vũ khi nghe những lời này của Tịch Nhan không biết vì sao lại cảm thấy nao nao.
"Một đóa hoa sen khác?" Hoàng đế nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, "Ngươi xác định hoa sen của ngươi có thể làm cho trẫm vừa lòng sao?"
"Thần tức không dám vọng tưởng phỏng đoán thánh ý, nhưng sẽ cố gắng hết sức, nếu may mắn làm cho phụ hoàng hài lòng, cầu xin phụ hoàng khoan thứ cho lỗi lầm của thần tức."
------------------------------------------------------------------------------------------
Sau nửa canh giờ, trong đại điện, đa số mọi người nhịn không được khe khẽ đàm luận không biết Tịch Nhan sẽ dâng lên một đóa hoa sen như thế nào cho hoàng đế. Nếu là hoa sen thật thì mùa này nhất định là không có rồi; Còn nếu nàng nghĩ đến việc lấy một bức tranh về hoa sen thì chẳng phải là quá đỗi bình thường hay sao.
Trong nhất thời, mọi người trong điện đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Chỉ có duy nhất một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi ở chỗ kia, chậm rãi đảo đảo chén rượu trong tay, mí mắt buông xuống, nhìn rượi quỳnh không ngừng lay động trong chén, suy nghĩ quay trở về tới sáu năm về trước.
Nếu hắn không đoán sai, kế tiếp --
Bỗng nhiên, tiếng đàn, tiếng sáo đã yên lặng từ lâu đại điện lại vang lên, tiếng đàn du dương dễ nghe, tựa như gặp được tri, âm tri mang theo sự vui sướng động lòng người, chính là cầm khúc nổi tiếng "Thanh liên trạc thủy".
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên nhìn về phía hoàng đế.
Không ngoài dự đoán của hắn, khi nghe thủ khúc này, sắc mặt hoàng đế nhất thời xuất hiện sự biến hóa khôn lường, hắn thậm chí có thể nhìn ra được thân hình hoàng đế khẽ chấn động.
Khóe miệng bỗng dưng gợi lên một nụ cười.
Quả nhiên, chiếc chén liên hoa đó, thì ra tác giả của thủ khúc này cũng chính là mẫu thân của mình tặng cho ông ấy.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cúi đấu xuống, uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay.
Trong điện, ánh sáng phút chốc phụt tắt, giống như sáu năm về trước, trong chính điện kim bích huy hoàng của hoàng cung Tây Càng, trong ánh nến mờ ảo, tình hình lúc ấy cũng giống như bây giờ.
Bên tai hắn vang lên thủ khúc quen thuộc, ánh mắt hướng về phía cửa, quả nhiên thấy được thân ảnh nhanh nhẹn nhưng không kém phần yểu điệu của nàng tiến vào, bóng dáng nhỏ bé mà mơ hồ, so với sáu năm trước còn động lòng người hơn.
Hắn ở trong bóng tối không tiếng động nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!