Hoàng Phủ Thanh Vũ gật đầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ý cười phiêu lãng lại tràn ra: "Quả thật là như thế, như vậy đêm qua, đối với thân thể Hoàng tử phi, ta thật rất là vừa lòng ."
Tịch Nhan trong lòng hung hăng mắng lại, nhưng vẫn duy trì tư thái đoan trang như trước: "Như vậy, có thể làm cho Thất gia vừa lòng, đây chính là phúc lớn của thiếp thân."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười gật đầu, Tịch Nhan mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người đi.
Nhưng vừa mới đi ra vài bước, đã thấy quản gia Thôi Thiện Duyên vội vàng đi đến: "Thất gia, Hoàng tử phi, các vị hoàng tử đến thăm viếng, muốn chúc phúc cho Thất gia cùng Hoàng tử phi."
Chúc phúc? Tịch Nhan trong lòng cười lạnh, chỉ sợ thật ra là đến xem trò cười mà thôi?
Quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng thay đổi suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên nảy ra chủ ý tuyệt diệu.
Kết quả là, trong phòng khách của phủ Thất hoàng tử, chỉ một thoáng đã hiện diện gần mười vị hoàng tử, quả thật có thể nói là là náo nhiệt phi phàm.
Tịch Nhan hưng trí dâng lên cao, mang theo chiếc khăn che mặt ** diện kiến các vị hoàng tử.
Không chỉ đối với các hoàng tử lớn hơn Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng đoan trang hiền thục dâng trà cho từng người, mà đối với các hoàng tử nhỏ hơn Hoàng Phủ Thanh Vũ, căn bản không cần dâng trà, nàng lại nhất quyết dâng trà đầy đủ, bộ dáng thập phần hiền lương thục đức.
Nhưng trên thực tế, trừ bỏ Lục hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hoành, Cửu hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Thần, cùng với Thập Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Tuyên, các hoàng tử còn lại ai là ai, nàng căn bản cũng không phận biệt được.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Hoành thật là thú vị, đặc biệt lúc Tịch Nhan dâng trà cho hắn.
Lúc đầu sắc mặt hắn bình thản vô cảm nhưng bỗng chuyển sang khó coi do việc dâng trà liên tục bên các bàn cạnh bên.
Tịch Nhan lại cảm thấy thú vị, tới tới lui lui ở bên cạnh hắn, vòng vo rất nhiều vòng, cuối cùng thành công nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi.
Tính tình lão Thập Nhị bình thường đã bất hảo, trong lúc Tịch Nhan dâng trà cho hắn, hắn nhưng lại cúi thấp lung nhìn từ dưới lên, cố nhìn vào chiếc khăn che mặt của Tịch Nhan, mong muốn nhìn ra bên trong như thế nào, nhưng mà còn chưa kịp thấy gì đã nghe được thanh âm thất ca của mình --
"Thập Nhị đệ."
Chỉ là một tiếng gọi vô cùng đơn giản, Tịch Nhan vẫn chưa nghe ra điều gì dị thường trong đó, thế nhưng mà lão Thập Nhị trước mặt chỉ một thoáng ngồi nghiêm chỉnh lại, bày ra một khuôn mặt vô hại tươi cười với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca,
Thất tẩu tử thật sự là hiền thục, thất ca hảo phúc khí."
Nghe được hai chữ "Phúc khí", "Xì" một tiếng, Ngũ hoàng tử cười mà không cười vang lên, khóe miệng vài hoàng tử còn lại cũng giương lên nét cười không rõ ràng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lãnh đạm cười, ánh mắt làm như lơ đãng liếc qua người Tịch Nhan.