Lọc Truyện

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe vậy, Thập Nhất nhất thời thay đổi sắc mặt: "Nàng nói gì?"

Mẫu Đơn vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh như trước, ngồi xuống trước mặt hắn, cười yếu ớt: "Thanh Dung, chúng ta hiện tại không phải cũng ở chung một chỗ sao? Cần gì phải thành thân?"

Thập Nhất bỗng đứng bật dậy: "Cái gì kêu là không nên thành thân? Nam hôn nữ gả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao nàng không chịu gả cho ta?"

Mẫu Đơn cũng chậm rãi đứng dậy: "Bởi vì ta đã tuyên thệ cuộc đời này sẽ không lập gia đình."

"Lời thề chó má gì thế này!" Từ trước tới nay Thập Nhất chưa từng phẫn nộ như thế này, "Có phải nàng đối với ta còn có gì nghi ngờ hay không? Nàng nói cho ta biết, ta sẽ giải thích với nàng!"

"Không có. Ta chỉ là sẽ không lập gia đình, cho dù người đó là chàng."

Trong mắt Thập Nhất bỗng dưng nổi lên lửa giận, nhìn nàng một cái, bỗng nhiên xoay người ném cái bàn trước mặt ra xa.

"Rầm" Một tiếng vang lên, cái bàn ngã xuống đất, chén dĩa trên mặt bàn cũng rơi xuống đất vỡ nát.

Trong hậu viện, Tịch Nhan chậm rãi tỉnh lại, có chút nghi hoặc ngồi dậy, khi nàng đi gần đến bên trong quán, nhìn thấy Thập Nhất đang tức giận ngút trời còn Mẫu Đơn đứng đó vẫn bình tĩnh ung dung, một bên mãnh liệt như muốn cuốn trôi tất cả, một bên lại lãnh đạm, bỉnh chân như vại.

"Thập Nhất?" Tịch Nhan gọi hắn một tiếng, "Đệ đang làm gì vậy?"

Thập Nhất nhìn nàng một cái, lại liếc mắt nhìn Mẫu Đơn một cái, đột nhiên xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.

Mẫu Đơn cả người mất hết sực lực ngã ngồi xuống ghế, cúi đầu không nói được lời nào.

Tịch Nhan tiến lên, cầm tay nàng: "Làm sao vậy? Thập Nhất xưa nay không phải là người xấu tính, các người giận dỗi sao?"

Mẫu Đơn hít vào một hơi thật sâu: "Chàng muốn ta gả cho chàng."

Tịch Nhan nhìn nàng: "Nhưng mà cô không chịu. Đến tột cùng là vì sao?"

Kỳ thật trong lòng nàng cũng đoán được một chút, nhưng vẫn muốn đợi Mẫu Đơn tự mình nói ra.

Trầm mặc hồi lâu sau, Mẫu Đơn thản nhiên lên tiếng: "Có thể vì sao? Từ ngày đầu tiên gặp gỡ chàng, ta đã biết ta không thể gả cho chàng. Khi đó chàng là hoàng tử, nay, chàng là thân vương. Mặc kệ như thế nào thì thân phận chúng ta cũng chênh lệch quá xa, ta biết chàng một khi chàng kết hôn với ta, nhất định sẽ không để ta phải chịu ủy khuất, nhưng cô cho rằng những người trong hoàng thất sẽ chấp nhận một kẻ xuất thân thấp hèn như ta là dâu con sao? Huống chi hiện nay, quan hệ giữa bọn họ và Hoàng thượng là thủy hỏa bất dung, Hoàng thượng hết lần này đến lần khác chèn ép bọn họ, ai biết hắn ta lại dùng thủ đoạn gì chứ? Chàng muốn cưới ta, chỉ sợ Hoàng thượng cũng không dễ dàng đáp ứng, nếu ta đồng ý chàng sẽ gây xung đột với Hoàng thượng, tội gì phải vậy chứ?"

Tịch Nhan cũng từng nghĩ đến lý do xuất phát từ môn không đăng hộ không đối, nhưng còn lý do liên quan đến đương kim Hoàng thượng này, Tịch Nhan nghe qua hết sức kinh ngạc: "Ngay cả chuyện này hắn cũng nói với cô sao?"

"Ngẫu nhiên sẽ nói một chút."

Tịch Nhan trầm mặc một lát mới nói: "Cô tội tình gì phải nghĩ nhiều như vậy, Thập Nhất một khi đã nói ra thì hắn sẽ có cách giải quyết, làm sao đến phiên cô lo lắng chứ?"

Mẫu Đơn chậm rãi lắc lắc đầu: "Ta không thể nào không nghĩ tới, tóm lại vô luận như thế nào, gả cho chàng là điều không có khả năng." Nàng đứng dậy, rất nhanh lảng sang chuyện khác: "Đêm nay Thất gia có khả năng sẽ không tới đón cô, cô muốn hồi phủ hay ở lại chỗ ta?"

Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt: "Ta ở chỗ này của cô."

"Cô không hỏi Thất gia vì sao không đến đón cô sao?" Mẫu Đơn quay đầu nói.

Tịch Nhan cúi đầu cười: "Có một số việc, hắn muốn nói thì đã nói, nếu đã không nói, chẳng lẽ ta ép buộc hắn sao?"

Đến nửa đêm, hai người vừa mới nằm xuống, lúc Tịch Nhan còn muốn nói với Mẫu Đơn về chuyện của Thập Nhất, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Mẫu Đơn đứng dậy đi mở cửa, Tịch Nhan theo phía sau nàng, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy vài người mặc y phục thị vệ trong cung, ngoài ra còn có hai tên thái giám cùng Thôi Thiện Duyên đứng ở cửa.

Thôi Thiện Duyên vừa thấy nàng, vội tiến lên: "Sườn Vương phi, người của Thái Hậu nói là muốn đón sườn Vương phi vào cung. Nhưng Vương gia từng phân phó không thể để cho bất luận kẻ nào đón sườn Vương phi đi."

Tịch Nhan thản nhiên liếc mắt nhìn vài tên thị vệ kia một cái, khóe miệng nhếch lên: "Người của Thái Hậu sao? Ta đi."

Sắc mặt Thôi Thiện Duyên thay đổi hẳn: "Sườn Vương phi......"

"Thôi tổng quản không cần lo lắng, Thái Hậu cũng không phải người ngoài, nếu ta đi, nhất định cũng sẽ trở về." Tịch Nhan thản nhiên nói những lời này xong, chia tay với Mẫu Đơn rồi khom người lên xe ngựa.

Nửa đêm, trên đường thực im lặng, chỉ nghe tiếng bánh xe lăn đều trên đất, Tịch Nhan chậm rãi vỗ về bụng mình, dựa vào vách xe mềm mại, trong lòng nổi lên trùng trùng lớp lớp suy nghĩ.

Vừa xuống xe ngựa, liền có người dẫn nàng đi thẳng đến Duyên Thọ cung.

Tịch Nhan đi rất chậm, cũng rất đề phòng, xa xa nhìn thấy Duyên Thọ cung đèn đuốc sáng trưng, khóe miệng nổi lên ý cười lạnh lùng.

Vào cửa điện, nàng liền nhìn thấy Thái Hậu đang ngồi dựa vào nhuyễn tháp, mắt khẽ nhắm hờ, dáng người vẫn cao quý tao nhã như trước.

"Nô tì bái kiến Thái Hậu." Tịch Nhan khẽ cúi người hành lễ.

Thái Hậu lúc này mới mở mắt ra: "Ngươi đã đến rồi."

Tịch Nhan mỉm cười nhợt nhạt: "Không biết Thái Hậu muốn gặp nô tì là vì chuyện gì?"

Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, đưa tay ra cho mama bên cạnh dìu đi về phía Tích Nhan, đi qua bên người nàng, tiếp tục đi về phía cửa: "Ngươi theo ta đến đây, ta có thứ này muốn mang ngươi đi xem."

Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, xoay người đuổi theo bà ta.

Thái Hậu đi một đường đến Văn Âm các, trong lòng Tịch Nhan không khỏi nổi lên nghi ngờ -- nơi này là nơi lưu giữ cầm phổ

cùng nhạc khí, bà ta mang nàng tới nơi này làm gì?

Cho đến khi lên đến đỉnh Văn Âm các, Thái Hậu dừng lại một chỗ, sau đó vẫy tay ra hiệu cho mama kia lui xuống, Tịch Nhan mới chậm rãi tiến lên, đi đến phía sau bà ta.

"Ngươi tiến lên đây." Thanh âm Thái Hậu nhẹ nhàng, mềm mại.

Tịch Nhan theo lời tiến lên hai bước, tầm mắt bỗng dưng trở nên trống trải.

Thì ra nơi này có thể nhìn thấy Phụng Tiên điện cùng toàn bộ không gian phía trước điện, mà giờ này khắc này, dưới ánh trăng sáng trên cao, chỗ bậc thang dẫn lên điện có một thân ảnh rất quen thuộc với nàng đang quỳ!

Trong lòng Tịch Nhan bỗng dưng chấn động, thật lâu sau cũng không thể dời tầm mắt.

Nàng không biết vì sao hắn phải quỳ, cũng không biết hắn quỳ đã bao lâu rồi, nhưng nhìn thân mình hắn vẫn thẳng như trước, trong lòng nàng đột nhiên co rút lại, nỗi đau đớn trào dâng.

"Thấy không?" Thanh âm Thái Hậu lạnh lùng vang lên, "Hôm nay, trong buổi dạ yến, lão Tứ mắng hắn bất trung bất hiếu, phạt hắn tới nơi này quỳ tự mình sám hối. Ngươi cũng biết, nếu là trước đây, Lão Thất tất nhiên có thể bất động thanh sắc hóa giải những phong ba như thế này, nhưng hôm nay, lúc lão Tứ quở trách hắn, hắn lại không hề phản ứng, liền lẳng lặng nghe lắng nghe, ngay cả lúc phạt hắn, hắn cũng chỉ lẳng lặng khấu tạ hoàng ân, sau đó liền đi đến nơi này."

Tịch Nhan khẽ cau chóp mũi, cảm thấy lạnh không khí xâm nhập tận phế phủ: "Thất gia là một người chu toàn như vậy, mỗi bước đi đều có chủ ý của mình, Thái Hậu cần gì phải lo lắng?"

"Nếu như hắn là vì ngươi mới biến thành bộ dạng ngày hôm nay, ngươi còn có thể yên tâm thoải mái như vậy sao?" Thái Hậu lạnh lùng đặt câu hỏi.

Tịch Nhan bỗng dưng cười khẽ một tiếng: "Vì ta mới biến thành bộ dạng như ngày hôm nay sao? Thái Hậu, sao bà không tự hỏi chính mình một chút, là ai làm cho chàng biến thành bộ dạng như ngày hôm nay!"

Thái Hậu dường như chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời này, nhịn không được khẽ nhíu mày nhìn về phía Tịch Nhan: "Ý của ngươi là gì?"

"Thái Hậu đừng biết rõ mà còn cố hỏi?" Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, "Từ ngày Thái Hậu bỏ thuốc ta, đã khống chế thân thể của ta, đã khống chế mạch đập của ta, làm cho mọi người khắp thiên hạ biết ta có thai, tất cả mọi chuyện không phải đều ở trong sự khống chế của Thái Hậu sao?"

Thái Hậu bỗng dưng trầm mặc xuống, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: "Ngươi thực thông minh, sao ngươi không nghĩ do Lão Thất gây nên."

Ánh mắt Tịch Nhan chậm rãi nhìn về phía thân ảnh đang quỳ dưới kia, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Có lẽ ta cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng sau khi ta tỉnh lại, chàng liền biến mất vô tung vô tích như vậy, khi đó ta đã biết, không phải là chàng. Mọi người trong khắp thiên hạ sẽ làm tổn thương ta, nhưng chàng sẽ không, chàng sẽ không bao giờ tổn thương tới ta."

"Ta đương nhiên không biết bà lấy gì để uy hiếp chàng, làm cho chàng bảy tháng không xuất hiện ở trước mặt ta, ta cũng không biết bà muốn kéo dài tới bao lâu, ta cho bà biết bà thua rồi, chàng sẽ không bao giờ nghe lời bà nói nữa."

Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Nếu cái gì ngươi cũng biết, tại sao còn xảy ra mâu thuẫn với hắn như vậy chứ?"

Tịch Nhan vẫn nhìn xuống phía dưới như cũ, nhìn bóng dáng cô độc, thê lương của Hoàng Phủ Thanh Vũ, thản nhiên nói: "Bởi vì ta trách chàng, oán chàng, cái gì cũng đều giấu ở trong lòng, chưa bao giờ nói cho ta biết một câu."

Mãi cho tới khi hắn thật lòng nói với nàng một câu lúc hắn đang bị thương, trước khi lâm hôn vào mê, thấp giọng nói ra câu nói kia --"Nhan Nhan, sao nàng lại ngốc như vậy, ta làm nhiều như vậy, vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?"

Hắn làm nhiều như vậy, nàng biết đều là vì nàng, đều là vì nàng, nhưng nàng cũng muốn biết hắn thật ra đã làm những gì! Nàng không nghĩ hắn sẽ phơi bày tất cả mọi chuyện với nàng, nhưng nàng hy vọng nàng với hắn có thể là thẳng thắn thành khẩn đối xử với nhau như đôi vợ chồng chân chính!

Thái Hậu vẫn cười lạnh như trước: "Thì ra ngươi muốn là điều này, nhưng với tính tình của Lão Thất, chỉ sợ rất khó khăn."

"Ta biết." Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu nói, "Cho nên ta chưa từng buộc chàng, cũng chưa từng nghĩ tới bỏ chàng mà đi."

"Nếu ta buộc ngươi bỏ hắn mà đi thì sao?" Thái Hậu bỗng dưng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn nàng.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT