Tịch Nhan nhợt nhạt cúi đầu xuống, nhìn về chiếc bụng bằng phẳng của mình, trong ánh mắt trong suốt lấp lánh ẩn ẩn có sương mù. Thanh âm của nàng rất thấp, nghe qua lại vô cùng ngọt ngào: "Huống chi, hiện nay, ta thật sự có đứa bé rồi."
Thái Hậu cũng thản nhiên liếc nhìn bụng của nàng một cái: "Có đứa bé thì đã sao? Nếu người thật sự muốn đối xử tốt với hắn thì cũng nên suy nghĩ cho hắn mới đúng. Ngươi có biết vì sao hắn một lòng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế không?"
"Ta không biết. Có lẽ xuất phát từ khát vọng nhất thống thiên hạ của hắn, nhưng điều đó với ta không quan hệ." Tịch Nhan thản nhiên nói.
Thái Hậu cũng nhìn về phía trước Phụng Tiên điện, dáng người Hoàng Phủ Thanh Vũ quỳ thẳng tắp, mỉm cười: "Lão Thất từ nhỏ chính là đứa bé ngoan, trời sinh thông minh, hơn nữa lại là con của hoàng hậu, đáng lẽ được hưởng ngàn vạn sủng ái. Hắn có khát vọng nhất thống thiên hạ cũng là điều tự nhiên, nhưng hắn muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, lý do chính là muốn vì lấy lại công đạo cho mẫu hậu mình."
Hoàng hậu Khu Nhân Tuệ, mẫu thân của Hoàng Phủ Thanh Vũ, là một vị hoàng hậu Bắc Mạc ít được nhắc đến trong lịch sử.
"Công đạo?" Ánh mắt Tịch Nhan bị kiềm hãm, ngẩng đầu lên nhìn về phía bà ta.
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Bởi vì hắn oán phụ hoàng của mình, đối với mẫu hậu hắn bất công. Thật ra Nhân Tuệ là người được sủng ái nhất trong hậu cung, địa vị cũng cao nhất, nhưng đến cuối cùng, lại bị đuổi ra khỏi hoàng cung, sau đó lại qua đời trong một căn nhà nhỏ trong chốn dân gian."
"Vô tình nhất là đế vương." Khóe miệng Tịch Nhan nhếch lên, lúc nhìn về phía bóng dáng người đó, trong mắt không khỏi hiện lên một nỗi đau xót.
Thái Hậu lại bật cười: "Ta sở dĩ yêu thương Lão Thất như vậy, hy vọng hắn có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chính là bởi vì mẫu hậu hắn. Nhân Tuệ thật sự là một đứa bé hiếm có."
Tịch Nhan dường như đã nhận ra điều gì, không thể tin nhìn bà ta: "Là do bà động tay động chân sao?"
"Khi đó, tiên đế còn tuổi trẻ, gặp được một nữ tử dịu dàng lại xinh đẹp như Nhân Tuệ vậy, khó tránh khỏi sẽ yêu thích. Nhưng nếu chỉ là thích thôi cũng chẳng sao, nhưng hắn lại mang muôn vàn sủng ái dành cho Nhân Tuệ, phong nàng làm hoàng hậu, hơn nữa từ đó về sau, cơ hồ làm cho Nhân Tuệ trở thành một người chuyên sủng trong chốn hậu cung."
Tịch Nhan dường như cảm nhận được điều gì, khóe miệng hé ra một chút ý cười: "Cho nên, điều đó tuyệt đối không thể xày ra?"
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi thân là vua của một nước, làm sao có thể để cho một nữ tử ràng buộc như vậy?" Thanh âm của Thái Hậu tiếp tục vang lên.
"Cho nên thế nào?"
Thái Hậu bỗng chốc cười lên: "Không có thế nào cả. Nhân Tuệ là một đứa bé thông minh, biết lấy đại cục làm trọng, ta chỉ nói chuyện với nàng một buổi chiều, nàng liền biết mình nên làm như thế nào."
Tịch Nhan nhịn không được cắn răng: "Cho nên bà ta buông tay ngôi vị hoàng hậu, buông tay những vinh sủng, buông tay tình ý của tiên đế? Thái Hậu nói đường hoàng như thế, nhưng không biết sau lưng lại sử dụng thủ đoạn gì?"
"Thủ đoạn, ai gia rất hiếm khi dùng đến, cũng không muốn sẽ nói với ngươi." Lời Thái Hậu thánh thót vang lên. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
"Đúng, những chuyện xấu xa dơ bẩn như thế này, ta cũng không muốn biết." Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.
"Nếu là chuyện liên quan đến ngươi thì sao?" Tiếng cười lạnh của Thái Hậu truyền tới, "Nếu ta nói cho ngươi biết, qua một năm sau khi ngươi sinh hạ đứa bé này sẽ chết đi thì sao? Ngươi vẫn kiên trì giống hiện nay, muốn ở lại bên cạnh Lão Thất, nhất quyết không buông tha cho hắn sao?"
----------------------------------------------------------
Ánh trăng sáng rực rỡ trên cao phủ kín toàn bộ hoàng cung, ánh sáng nhảy nhót trên đường thật lạnh lùng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn quỳ gối trước Phụng Tiên điện như trước, vạt áo của bộ triều phục phủ trên mặt đất, bị ướt đẫm bởi những giọt sương đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phía sau có tiếng bước chân ung dung truyền đến, tiếng bước chân này rất đỗi quen thuộc với hắn. Hắn khẽ nhướng mày lên, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy là Tịch Nhan, vẻ mặt vốn bình tĩnh cùng lãnh đạm thường ngày nhất thời đều biến mất không thấy: "Nhan Nhan, làm sao nàng có thể ở nơi này?"
Tịch Nhan mặc trên người bộ quần áo đơn giản màu xanh nhật, bên ngoài khóac chiếc áo choàng cùng màu, dưới ánh trăng bỗng trở nên tinh tế, cười lạnh lên tiếng: "Chẳng phải chàng cũng biết chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao? Nay chàng bị phạt quỳ ở trong này, nếu ta biết được thì sao có thể không đến nhìn xem chứ?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhếch lên, lại quay đầu đi, nhìn ánh sáng u ám trong Phụng Tiên điện: "Ta vốn không muốn để cho nàng biết. Xem ra Thập Nhất vẫn không thể giữ được mồm miệng rồi."
Tịch Nhan đứng ngay phía sau hắn, cách hắn hai bước, lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng vừa chua vừa xót, bất giác hốc mắt liền đỏ ửng. Thừa dịp hắn không nhìn thấy, nàng nhanh chóng lau đi giọt lệ từ trong khóe mắt chảy xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời cao.
Ánh trăng tròn tròn, cao cao, rơi xuống mái điện cong cong trong hoàng cung, vừa tròn lại vừa to. Tịch Nhan nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Không thể tưởng được Trung thu lại ở trong này ngắm trăng, cũng thật là có ý nghĩa."
"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Hai người cứ như vậy người đứng người quỳ, hồi lâu sau, mới nghe thấy hắn trầm giọng nói: "Nhan Nhan, trở về đi. Đêm dài giá lạnh, cho dù là vì con của chúng ta, nàng nên trở về nghỉ ngơi đi. Nàng không phải đã nói, phải làm một mẫu thân tốt sao?"
"Không." Thanh âm Tịch Nhan nhẹ nhàng vang lên, "Số lần trong cuộc đời ta có thể ở chỗ này ngắm trăng chỉ sợ không nhiều lắm? Chàng nói đúng, vì đứa bé, hiện tại không phải ta đang mang theo đứa bé ở trong này ngắm trăng sao?"
Mang theo đứa bé, chúng ta cùng chàng, ba người cùng nhau ngắm trăng.
Nàng đứng yên bất động ở nơi đó, nhìn trời cao, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn.
Nàng rất muốn nói cho hắn biết kỳ thật nàng không chỉ muốn làm một mẫu thân tốt, nàng còn muốn làm một người vợ tốt, nhưng tất cả những thứ đó đối với nàng hiện nay đều trở thành vô vọng rồi .
Hoàng Phủ Thanh Vũ than nhỏ một tiếng, cảm giác bản thân đã dần dần mất đi cảm giác ở hai chân, liền cố gắng muốn đứng lên.
"Chàng không cần đứng lên." Tịch Nhan đột nhiên tiến lên, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, tựa đầu dựa trên vai hắn, đem áo choàng trên người mình chia xẻ cho hắn, "Chàng có lạnh không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩn ra, trong mắt mang theo sự chần chờ, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Nhan Nhan?"
Nàng sẽ không thân thiện như vậy với hắn, cho nên hắn hoài nghi :"Ai đón nàng tiến cung ?"
Tịch Nhan biết nhất định không thể gạt được hắn, liền nhoẻn miệng cười: "Là Thái Hậu."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc biến đổi: "Bà ta nói với nàng --"
"Ta cũng không biết bà ta đến tột cùng là muốn làm gì, biết chàng không muốn ta gặp mặt bà, cho nên nghe nói chàng bị phạt quỳ ở trong này, ta liền lại đây tìm chàng. Chàng có thể không để cho ta đi gặp bà, đúng hay không?" Tịch Nhan trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo ba phần giảo hoạt, ba phần bất hảo, ba phần quyến rũ, một phần vui sướng khi người khác gặp họa nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một lát, rốt cuộc cũng yên lòng, thản nhiên nói:"Được, nếu nàng không muốn đi gặp bà ta, ta sẽ cho người đưa nàng hồi phủ."
"Đừng." Tịch Nhan bám vào bên tai hắn thấp giọng cười nói, "Chàng không thể đứng dậy được, lúc ta vừa mới tới đấy, nhìn thấy bên Duy An điện có hai tên tiểu thái giám chân tay lạnh cóng đang quan sát chàng, nếu chàng đứng lên, hoàng đế Tứ ca của chàng sẽ giết chàng để trị tội. Chúng ta phải làm một đôi phụ mẫu tốt, không thể để cho đứa bé nhìn thấy những chuyện như thế này."
Hoàng Phủ Thanh Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ là cười nhẹ: "Được, ta không đứng dậy."
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy, một hồi lâu qua đi cũng không cử động, cũng không nói chuyện. Trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần ấm lên, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, trông thấy nàng đã nhắm mắt lại, bộ dáng buồn ngủ. Trong mắt hắn nhịn không được hiện lên một tia đau đớn, sau đó biến mất cực nhanh, không thấy tung tích.
"Nhan Nhan, nàng có lạnh không? Hồi phủ đi thôi."
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai, Tịch Nhan nhắm chặt hai mắt lại cố nén nước mắt, rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, trong phút chốc, những giọt lệ chảy xuống mặt hắn, từng giọt từng giọt.
"Nhan Nhan?" Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, cũng bất chấp mình còn đang quỳ, xoay người ôm lấy thân thể của nàng tửthuận thế ngồi trên mặt đất, "Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tịch Nhan vùi vào hắn trong ngực, tùy ý nước mắt tràn ra.
Hắn không hề nghĩ đến nàng đã biết hết mọi chuyện, có một số việc, hắn vĩnh viễn sẽ không, cũng không thể nói cho nàng biết, cho nên mặc dù nàng nói hai người không thể làm một đôi phu thê tốt, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận; Mà nàng hiện nay cũng không thể nói rõ mọi chuyện với hắn được nên những lời đã nói ra ngày đó vĩnh viễn không thể thu hồi lại.
Nhưng cũng chỉ có thể mượn cơ hội như hiện tại, để cho cả hai nương tựa vào nhau, thân mật như như lúc ban đầu.
"Ta vừa mới...... Hình như nhìn thấy Lăng Chiếu ......" Tịch Nhan không thể nghĩ được lý do khác, chỉ có vừa khóc vừa cắn răng thấp giọng nói.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, nàng ôm thật chặt, một tay vòng qua đầu của nàng: "Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi mà."
Tịch Nhan ở hắn trong lòng nức nở khó, mà hắn cũng thừa cơ hội hiếm có này gắt gao ôm lấy nàng, thấp giọng thì thào ở nàng bên tai: "Đừng sợ, đừng sợ......"
Hồi lâu sau Tịch Nhan mới bình tĩnh trở lại, ở trong lòng hắn cọ cọ, dường như đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Trong lòng chợt trống không, tâm Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đột nhiên trống rỗng, nhìn nàng nhanh chóng đứng thẳng dậy, trên miệng hắn hiện lên một nụ cười khổ. Cúi đầu xuống nhìn vạt áo mình cơ hồ đã ướt đẫm, hắn nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: "Nhan Nhan, nhanh chóng trở về đi, không cần đứng ở nơi này. Về phía Hoàng tổ mẫu, ta sẽ nói với bà."