Bà đỡ trong cung tới rất nhanh. Sau khi Thôi Thiện Duyên được báo tin, hắn không dám trì hoãn dù chỉ một khắc, vội cho người vung roi thúc ngựa chạy vào cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ sớm đã chỉ định bà đỡ, cùng ngự y giỏi nhất của Thái y viện, tất cả mọi người không ai dám vắng mặt, toàn bộ đều được mời trở về phủ.
Bà đỡ vội vàng chạy theo Thôi Thiện Duyên, bên cạnh đó còn phân phó cho nha hoàn làm việc. Đến tiểu viện, bà đỡ bước vào phòng, còn ngự y thì đứng ở bên ngoài.
Vào phòng, bà đỡ nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, bỗng chốc cảm thấy kinh hãi, vội tiến lên: "Ôi gia của nô tỳ, sao ngài còn đứng ở đây, mau đi ra ngoài! Sườn Vương phi sinh nở ở trong này, ngài không thể ở lại chỗ này!"
"Ít nói nhảm đi!" Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng rống lên một tiếng, "Ngươi chú tâm đỡ đẻ cho ta, những chuyện khác ngươi không cần để ý! Đứa bé còn chưa đủ tháng, ta đã sai người dùng đương quy để trợ sản, hiện tại ngươi mau nhìn xem tình hình của nàng đi!"
Bà đỡ có chút chấn động, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, vội không ngừng trả lời vài tiếng, tiến lên xem xét tình hình của Tịch Nhan.
Tịch Nhan đau bụng sinh từng cơn lại từng cơn, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe được hai người nói chuyện, thế nhưng hoàn toàn không thể hiểu được điều bọn họ nói là có ý gì, chỉ có cơn đau đớn cứ kéo đến liên tục làm cho nàng cơ hồ muốn ngất đi.
"Vương gia, không thể để cho sườn Vương phi ngất xỉu!" Bà đỡ thấy thế vội nói, "Vốn đã sinh non, nếu chẳng may ngất xỉu đi, chỉ sợ sẽ khó sanh, đến lúc đó rất nguy hiểm !"
Trái tim Hoàng Phủ Thanh Vũ đập mạnh và loạn nhịp một lát, mới kề sát vào tai Tịch Nhan nói: "Nhan Nhan, chờ ta trở lại."
Vừa đi ra khỏi phòng, mới phát hiện trong viện đã tụ tập rất nhiều người. Nam Cung Ngự liền ôm cánh tay đứng dưới hàng hiên, vừa nhìnthấy hắn đi ra, lập tức chặn trước mặt hỏi: "Nhan Nhan thế nào rồi?"
Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Thanh Vũ đảo qua, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ tìm Thôi Thiện Duyên ra lệnh: "Thôi Thiện Duyên, mang tham phiến đến đây."
Nam Cung Ngự bỗng dưng sờ vào tay áo, một hộp tham phiến xuất hiện ở trước mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn một cái, rốt cuộc đưa tay nhận lấy, xoay người lại đi vào trong phòng.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thông báo --
"Thái hoàng Thái Hậu giá lâm --"
Tất cả mọi người trong viện nhất thời quỳ rạp xuống để tiếp giá, chỉ có Nam Cung Ngự vẫn nhíu chặt mày đứng ở dưới mái hiên như cũ, nghe tiếng la của Tịch Nhan ở bên trong, trong lòng giống như bị ai đảo lộn hết cả lên.
Thái hoàng Thái Hậu được Lâm Lạc Tuyết dìu đi vào trong viện, khi vào đến bà ta đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại một lát ở trên người Nam Cung Ngự, liền chuyển hướng sang Thôi Thiện Duyên, ngữ khí không tốt: "Vương gia của ngươi đâu?"
Thôi Thiện Duyên vội hỏi: "Bẩm Thái hoàng Thái Hậu, Vương gia ở trong phòng."
"Vớ vẩn!" Thái hoàng Thái Hậu đập mạnh quải trượng trong tay, "Hắn làm sao có thể đi vào căn phòng máu me như vậy!" Dứt lời, bà ta hướng về vài mama phía sau: "Đi mời Vương gia ra ngoài, không thể để cho hắn tự ý làm càn được!"
Vài mama tuân lệnh đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ ở bên giường, cùng Tịch Nhan mười ngón tay giao nhau. Trong miệng Tịch Nhan ngậm tham phiến, thần trí có chút thanh minh, rên lên từng cơn.
"Vương gia!"
Vài mama lập tức tiến lên, mỗi người một lời cùng nhau khuyên nhủ:
" Vương gia, đây là phòng sanh, Vương gia không thể ở lại chỗ này được!"
"Vương gia, Thái Hậu lão nhân gia đến đây, lệnh cho Vương gia lập tức đi ra ngoài!"
"Vương gia, sườn Vương phi để cho chúng nô tỳ chiếu cố là được, người đi ra ngoài trước đi......"
Bên tai ồn ào không chịu nổi, trên người đau đớn khó chịu được, Tịch Nhan khắc chế không được gào to một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhất thời thay đổi sắc mặt, xoay người nhìn về đám mama: "Tất cả câm miệng lại cho ta! Nếu ai còn dong dài nữa, lập tức cút ra ngoài!"
Vẫn có mama không cam lòng, còn muốn tiến lên khuyên bảo, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên đứng dậy, rút kiếm treo trên đầu giường ra chỉ vào cổ mama đó, quát to một tiếng: "Cút ra ngoài!"
Mama kia nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, té nhào ra cửa, gục ở dưới chân Thái Hậu: "Thái Hậu, nô tài khuyên Vương gia không được, Vương gia muốn giết nô tài!"
Thái Hậu nhíu mày lại, lạnh lùng nói: "Một đám vô dụng!"
Ánh mắt Lâm Lạc Tuyết tràn đầy lo lắng: "Thái Hậu, nếu không nô tì đi vào khuyên nhủ Vương gia?"
"Nói bậy!" Thái Hậu không hờn không giận nhìn nàng một cái, "Con còn chưa sinh nở lần nào, cũng không thể đi vào phòng sinh." Cuối cùng, lại thở dài nói: "Thôi, ta thấy lúc này không có ai khuyên được Lão Thất đâu."
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết khẽ đổi, ngữ khí của Thái Hậu nhanh chóng chuyển biến, nhìn nàng ta nói: "Con cũng đừng trách ai gia khẩn trương cho đứa bé này, dù sao cũng là lần đầu Lão Thất làm cha. Nhưng con yên tâm, nha đầu trong kia vừa thấy là biết không có phúc, mặc dù sinh ra đứa bé này nhưng cô ta cũng không thể có ở bên cạnh bao lâu đâu. Con vẫn là cháu dâu tốt nhất trong cảm nhận của ai gia như cũ, chờ đến khi con có thai, đó mới là lúc ai gia khẩn trương nhất."
Một câu nói này làm cho sắc mặt Lâm Lạc Tuyết lại càng thêm khó coi.
Thái Hậu nhìn nàng một cái, lại nói: "Lão Thất ở lại trong phòng con mấy lần?"
Lâm Lạc Tuyết phút chốc đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy khổ sở, chỉ thiếu không khóc ra, thấp giọng nói: "Thất gia...... Chưa bao giờ ngủ lại trong phòng con......"
Thái Hậu bỗng dưng thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Nói cách khác ngoại trừ đêm giao thừa năm đó, hắn cố ý không cho con đứa con thừa tự ư?"
Lâm Lạc Tuyết nhịn không được che mặt, cúi đầu bật khóc nức nở.
"Khóc cái gì!" Thái Hậu vừa oán vừa hận, "Con cũng thật là, Lão Thất hắn không đến, thì con không sử dụng vài thủ đoạn sao? Nói như vậy nếu đêm giao thừa năm đó, ai gia không giúp con, đến bây giờ chẳng phải con vẫn cón nguyên vẹn sao? Con như vậy cũng không trách Lão Thất đặt toàn tâm toàn ý trên người tiểu yêu nữ kia!"
"Nô tì biết sai rồi." Lâm Lạc Tuyết cố nén nước mắt, ẩn nhẫn nói.
Thái Hậu lại nhịn không được thở dài, hồi lâu sau sắc mặt mới chuyển biến tốt hơn một chút: "Thôi, cũng may con cùng Lão Thất còn nhiều thời gian, cũng không cần phải nóng lòng nhất thời."
Dứt lời, bà ta nhìn về hướng Nam Cung Ngự từ đầu đến cuối vẫn bất động đứng yên bên kia, cũng bất chấp Lâm Lạc Tuyết bên cạnh vẫn còn rơi nước mắt, nhân tiện hỏi: "Đó là ai?"
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!