Thành Đức năm thứ ba, sau khi hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ mang binh liên tiếp công chiếm hơn mười thành trì lớn nhỏ của Đại Sở, đột nhiên tuyên bố lui binh, tất cả tướng sĩ đều rời khỏi địa giới của Đại Sở, tựa hồ không có ý xâm chiếm.
Trong thiên hạ, mọi người đều bóp trán thở dài.
Đối với một vị đế vương vừa đăng cơ ba năm mà nói, công trạng to lớn như vậy là hội tốt để ghi danh vào sử xanh, là cơ hội tốt để tạo dựng nên sự nghiệp vĩ đại nhưng hắn lại buông bỏ qua cơ hội này!
Cả triều đình Bắc Mạc nhất thời đều chấn động, văn võ bá quan đều thượng tấu, thỉnh cầu hoàng đế chớ nên hành động theo cảm tính, nhưng mà cũng không có tác dụng, tấu Chương đều bị bác bỏ.
Đại Sở vừa bị trải qua trận chiến không có lực chống trả rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, tận dùng cơ hội để chỉnh đốn lại.
Đại Sở, trong hoàng cung.
Ngòai tẩm cung của hoàng đế ngoại, tất cả các cung nữ và thái giám đều tụ tập lại, tất cả thật cẩn thận vểnh tai nghe tiếng cãi vã kịch liệt từ bên trong truyền ra.
"Đệ cho trẫm là vì lý do gì chứ?" Mộc Thiệu Đình vốn là người thâm trầm, rốt cuộc cũng nhịn không được rống to lên, "Cơ nghiệp của tổ tông xảy ra chuyện, tánh mạng của toàn bộ thần dân Đại Sở lâm vào nguy hiểm, nếu chỉ cần một nữ nhân có thể kết thúc chiến tranh, có cái gì mà không được chứ?"
"Đúng! Cho nên huynh lấy tánh mạng Nhan Nhan đi đánh đổi!" Mái tóc Nam Cung Ngự đã sớm nhiễm bạc trắng một màu, ánh mắt bi thương nhìn về huynh trưởng trước mắt, "Huynh biết rõ đệ không thể nhìn thấy Nhan Nhan chết, lại còn muốn làm như vậy!"
"Làm sao ta có thể biết người lãnh binh là Hoàng Phủ Thanh Thần?" Mộc Thiệu Đình hung hăng đá chiếc bàn tròn trước mắt ngã nhào xuống, quát to: "Chỉ cần là Hoàng Phủ Thanh Vũ tự mình lãnh binh, trận này liền không cần phải đánh nữa, vị sư muội bảo bối của đệ cũng sẽ không có chuyện gì!"
"Nhưng hiện tại nàng đã xảy ra chuyện! Nàng thật vất vả mới tránh được quỷ môn quan, hiện tại nàng lại bước chân vào đó một lần nữa!" Nam Cung Ngự rốt cuộc không thể nhịn được nữa, rống xong một câu, xoay người đi về phía cửa.
Vào ngày cuối cùng của thời hạn ba năm, hắn ở bên cạnh Tịch Nhan, cùng đợi thời khắc cuối cùng kia tới, nhưng đến cuối cùng, khi hắn từ trong mê man tỉnh lại, Nhan Nhan vẫn ở bên cạnh hắn, vẫn hoàn hảo như trước, không có tổn hao gì, nàng đứng ở trước mặt hắn, cười gọi hắn thức dậy dùng bữa sáng.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cũng không biết trong lòng mình có cảm giác thế nào!
Sau đó, hắn thử xem mạch cho Tịch Nhan nhưng chỉ cảm thấy mạch tượng của nàng vô cùng cổ quái, loại độc dược lúc trước nàng bị mắc phải không biết từ khi nào đã được giải, ngay cả hắn cũng không hiểu hiện nay cơ thể nàng đến tột cùng là đang ở trong tình trạng như thế nào.
Nhưng nàng đã khỏe lại, cuối cùng nàng vẫn còn sống. Nàng có thể không cần lo lắng Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ vì cái chết của nàng mà khổ sở, nàng rốt cuộc có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, trở lại bên cạnh trượng phu của nàng, bên cạnh nữ nhi của nàng.
Tuy rằng trí nhớ của nàng đã mất đi, nhưng bằng bản lĩnh của Hoàng Phủ Thanh Vũ làm sao không thể trị hết cho nàng được?
Nhưng hắn còn không kịp nói với nàng rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng đã bị hoàng huynh của hắn lợi dụng, treo nàng phía trên thành lâu, thành công cứu toàn bộ Đại Sở, còn nàng xém chút nữa thì chết đi.
Mũi tên của Hoàng Phủ Thanh Thần kia chỉ kém một chút nữa đã xuyên thẳng tim của nàng, mũi tên tuy cắm vào ngực chỉ gây đau đớn nhưng do sức khỏe của nàng không tốt nên mới chậm bình phục như thế này?
Ánh mắt Nam Cung Ngự lắng đọng lại, gian nan đi từng bước một ra ngoài.
Mộc Thiệu Đình mạnh mẽ xoay người chắn trước mặt hắn: "Đừng cho là ta không biết đệ đang suy nghĩ cái gì, Hàn trì tuyết liên kia chỉ dùng để tục mệnh cho đệ thôi, đệ đừng mơ tưởng sẽ dùng trên người nàng ta!"
Nam Cung Ngự bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Tục mệnh? Cho dù tục mệnh, thì đệ có thể sống được bao lâu? Nửa năm, một năm, hay là hai năm? Đệ không cần."
"Cao Phi!" Mộc Thiệu Đình rốt cuộc khắc chế không được, "Đệ không được tùy hứng!"
Nam Cung Ngự vẫn mỉm cười: "Ca ca, từ nhỏ đến lớn, đệ muốn làm chuyện gì, huynh đều ngăn cản không được, lần này, cũng giống vậy thôi."
Mộc Thiệu Đình bỗng dưng giận tái mặt: "Nếu đệ cố ý làm như thế, hiện tại ta đây sẽ cho người đi giết yêu nữ kia!"
"Như vậy hiện tại đệ cũng có thể chết ở trước mặt huynh." Nam Cung Ngự thản nhiên trả lời lại một câu, cũng không nhìn hắn, lê tấm thân gầy yếu đi từng bước một ra ngoài.
***********************************************
Tịch Nhan lẳng lặng nằm ở trên giường, trên khuôn mặt trắng như tuyết không hề có một tia tức giận nào.
Nam Cung Ngự ngồi yên ở bên cạnh nàng, chậm rãi vươn tay ra, xoa khuôn mặt của nàng, đôi mắt đẫm lệ: "Nhan Nhan, ta sẽ không để cho muội có việc gì đâu."
Trên nóc nhà đột nhiên vang lên một tiếng động lạ, ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên vang lên.
Nam Cung Ngự chậm rãi đứng dậy, đi tới cửa, vừa mở ra liền phát hiện không có gì bất thường xảy ra, chỉ là xuất hiện một hộp thuốc trên mặt đất.
Không biết lần này lại là cái gì. Hắn chậm rãi cầm hộp thuốc lên, vừa mở ra, trên tay nhịn không được khẽ run lên – thì ra là Dao trì đậu khấu đã tuyệt tích từ lâu!
Dao trì đậu khấu cùng Hàn trì tuyết liên giống nhau, đều là dược liệu vô cùng trân quý trên thế gian. Lần trước, khi thám tử của Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tới Hàn trì tuyết liên, vô tình bị Mộc Thiệu Đình nhìn thấy, hắn liền giữ lại, cố ý muốn dùng để tục mệnh cho Nam Cung Ngự. Không ngờ lần này, ngay cả Dao trì đậu khấu Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đều đưa tới!
Nam Cung Ngự khó nén nỗi rung động trong lòng.
Mặc dù Tịch Nhan đang đặt một chân vào tử môn quan, nhưng người của Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tới thuốc quý hiếm này cũng đủ để cho nàng khởi tử hồi sinh.
Nam Cung Ngự biết, vào lúc này, trong cung Đại Sở, không biết bị Hoàng Phủ Thanh Vũ xếp bao nhiêu người thâm nhập vào, có khả năng mọi lúc mọi nơi đều có người đang quan sát tình hình của Tịch Nhan.
Hắn chậm rãi nhếch khóe miệng lên. Cuối cùng hắn vẫn không thể tiếp tục yêu nàng, cũng may, trên đời này còn có người yêu nàng hơn hắn.
Đi đến bên cạnh thư án, hắn vươn tay ra, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mở ra ngăn tủ bí mật, lấy ra Hàn trì tuyết liên hắn trộm từ chỗ của Mộc Thiệu Đình lúc trước, tự mình nghiền nát cùng với Dao trì đậu khấu.
Để nghiền nát hai vị thuốc này, hắn cơ hồ phải dùng hết toàn bộ sức lực. Thật vất vả mới nghiền nát xong, rồi dùng nước ấm trộn lẫn với nhau, sau đó đi vào bên giường Tịch Nhan.
Hắn cảm thấy trên người mình không còn chút sức lực nào, nên phải gọi Thủy Lam tiến vào, dặn cô ta đỡ Tịch Nhan ngồi dậy, sau đó hắn mới chậm rãi nắm cằm của Tịch Nhan, đem chén thuốc kia rót vào trong miệng nàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!