Lâm Lạc Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cũng không bảo Tịch Nhan bình thân, chỉ thản nhiên nhìn về một bên, giống như trong mắt căn bản không có Tịch Nhan tồn tại: "Ai vậy?"
Nàng hỏi như vậy, đương nhiên không phải đang hỏi Tịch Nhan, nhưng tất cả cung nữ phía sau nào có ai biết được Tịch Nhan, nên đều cúi đầu xuống. Chỉ có Yến Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng: "Bộ dáng như thế này chỉ sợ là yêu tinh thôi!"
Trong lòng Tịch Nhan cười lạnh, cũng không chờ nàng ta cho phép mình bình thân, liền đứng thẳng người dậy, lấy khăn tay phủi phủi cổ tay áo, thản nhiên nói: "Ta chính là một yêu tinh chuyên môn đến mê hoặc Thánh Thượng của nhà ngươi, ngươi có năng lực thì đuổi ta đi?"
Lâm Lạc Tuyết trong nháy mắt khẽ thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói cái gì?"
"Làm càn!" Yến Nhi bỗng dưng quát một tiếng, "Ngươi có thân phận gì dám nói chuyện với Hoàng hậu nương nương như vậy?"
"Đó là mẫu thân của ta!" Đột nhiên gian, từ đâu truyền đến thanh âm non nớt của Bất Ly.
Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vóc dáng nho nhỏ của Bất Ly đang chạy về phía mình, trong lòng bỗng dưng lo lắng: "Bất Ly, con chạy chậm một chút đi!"
Thế nhưng tiểu Bất Ly cũng đã đi tới trước mặt nàng, ngẩng đầu lên, ngọt ngào vừa cười vừa gọi: "Mẫu thân!"
Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nhưng lại bất giác chậm rãi ngồi xuống, ôm cô bé vào trong lòng mình. Đây thật sự là nữ nhi của nàng sao? Bộ dáng của cô bé gần như đã nói lên tất cả, nhưng nàng cũng không còn nhớ rõ, ngay cả nữ nhìn của mình cũng không còn nhớ rõ.
Bất Ly cười hì hì tiến sát vào lòng Tịch Nhan, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ về phía Yến Nhi, lớn tiếng nói: "Ngươi, quỳ xuống!"
Mi tâm của Yến Nhi cứng lại, tâm không cam lòng không nguyện cắn môi dưới quỳ xuống. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Bất Ly lúc này mới tiến đến bên tai Tịch Nhan, thì thầm rất nhỏ: "Mẫu thân, con ghét người này nhất, chúng ta cùng nhau khi dễ nàng, có được không?"
Tịch Nhan nhìn đôi mắt đen láy giảo hoạt của cô bé, bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu "Ừ" một tiếng.
Trên mặt Bất Ly tràn ra nụ cười giống nàng như đúc, lại một lần nữa nhìn về phía Yến Nhi: "Này, mẫu thân ta bị đau chân, ngươi lại đây bóp chân cho mẫu thân ta đi!"
Tịch Nhan nao nao, không nghĩ tới cô bé còn nhỏ như vậy mà có thể nghĩ ra những chủ ý trêu chọc người khác, quả nhiên rất giống với mình, quả nhiên...... Rất có cái gọi là tiềm chất yêu nữ.
Bất đắc dĩ gợi lên nụ cười, Tịch Nhan cũng hơi nghiêng đầu nhìn Yến Nhi.
Yến Nhi gắt gao cắn môi dưới, nhìn nhìn Tịch Nhan, lại nhìn nhìn Bất Ly, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết.
Lâm Lạc Tuyết khẽ cười lên: "Ly nhi, con ngoan, tay của Yến Nhi nhỏ, chỉ sợ không thể hầu hạ mẫu thân của con tốt được, bản cung sẽ cho người khác tới hầu hạ mẫu thân của con, được không?"
Trong mắt Tịch Nhan bỗng dưng hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: "Sao vậy, Hoàng hậu nương nương thấy ta không thể chịu được người có bàn tay to hầu hạ sao?"
"Đúng vậy!" Bất Ly vội tiếp lời nói, "Thân thể mẫu thân của mảnh mai, tay của cô ta thật vừa vặn!"
Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng trắng bệch.
Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu chiều Bất Ly, yêu chiều vô pháp vô thiên, nhưng cũng bởi vì hắn yêu chiều cô bé, cho nên trong hậu cung, bao gồm cả nàng ta là hoàng hậu đều dùng tất cả các phương pháp để lấy lòng Bất Ly. Thế nhưng tiểu nha đầu này quỷ kế đa đoan, thường xuyên khiến cho hậu cung gà bay chó sủa.
Lúc trước từng có một vị Lam tần, để lấy lòng cô bé đã mang cô bé đến ở trong cung điện của mình mấy ngày, cũng là vì có thể được Hoàng Thượng sủng hạnh. Nhưng mấy ngày trôi qua, Hoàng Thượng không nhìn thấy được, còn tẩm cung của nàng cơ hồ bị Bất Ly phá thành từng mảnh nhỏ.
Nghe nói sau đó Lam tần từng đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ khóc lóc kể lể, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ cười lớn ôm lấy Bất Ly, hỏi cô bé có chạm vào những thứ linh tinh bị thương hay không, đối với vị Lam tần kia lại không thèm để mắt tới như trước.
Từ đó về sau, trong hậu cung, còn còn có ai dám cố ý lấy lòng Bất Ly nữa, mỗi khi nhìn thấy cô bé cũng mau chóng tránh né chỗ khác.
Nhưng Lâm Lạc Tuyết dù sao cũng là một vị hoàng hậu, nàng ta cho rằng mình tuyệt đối không thể cúi đầu nhận thua với một tiểu nha đầu, cho dù Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu chiều cô bé, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tuyệt đối tôn trọng mình, ngoại trừ sủng ái, tất cả những gì nàng nên có đều không hề thiếu. Như vậy ít nhất Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ không vì tiểu nha đầu này trở mặt với nàng.
Suy nghĩ như vậy nên sắc mặt trắng bệch của Lâm Lạc Tuyết nhanh chóng trầm tĩnh lại, cười lạnh một tiếng nói: "Yến Nhi, đứng lên."
Yến Nhi vội dập đầu tạ ơn: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương."
"Không cho phép cô ta đứng lên!" Bất Ly thét to, "Ta muốn cô quỳ xuống!"
Lâm Lạc Tuyết khẽ hừ một tiếng: "Ly nhi, đây là người trong cung của ta, nên làm như thế nào không tới phiên con nói chuyện!" Ánh mắt của nàng khẽ đảo về phía Tịch Nhan, một lần nữa gợi lên ý cười, "Về phần mẫu thân của con, vô danh vô phận, dựa vào cái gì mà nói chuyện ở đây?"
Dứt lời, nàng ta dẫn theo Yến Nhi, ngẩng cao đầu nghênh ngang tiếp tục đi về phía trước.
Bất Ly tức giận đến hét to lên, Tịch Nhan chỉ ôm lấy đầu của cô bé, thấp giọng khuyên giải an ủi vài câu, đợi đến khi Lâm Lạc Tuyết đi ngang qua người mình, bỗng nhiên mỉm cười mở miệng: "Xem ra hoàng hậu nương nương cũng muốn ta đến hỏi Hoàng Thượng ban cho một danh phận sao? Ta nghĩ cũng nên như vậy, xin Hoàng hậu tỷ tỷ vì muội muội ban cho chủ ý, nên xin danh phận gì đây?"
Tịch Nhan vừa nói, vừa đem ánh mắt đặt lên cây trâm phượng hoàng trên búi tóc của Lâm Lạc Tuyết, khẽ nheo ánh mắt lại.
Lâm Lạc Tuyết rốt cuộc nhịn không giận được giiận đến mặt trắng bệch ra, ngẩng đầu nói: "Muốn danh phận gì, phải xem bản lãnh của ngươi! Bản cung chúc ngươi sớm ngày đạt thành nguyện vọng!"
"Tạ ơn Hoàng hậu tỷ tỷ." Tịch Nhan khẽ mỉm cười như trước, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Lâm Lạc Tuyết hung hăng vung tay áo, dẫn mọi người rời đi.
Đơi đến khi nàng ta đã đi xa, tiểu Bất Ly mới vỗ tay nở nụ cười: "Mẫu thân làm bà ta tức giận đến mặt mày trắng bệch, bạch diện hoàng hậu!"
Tịch Nhan thở phào một hơi, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình lại xảy ra xung đột với một người hoàn toàn không quen biết, mà người đó lại là hoàng hậu. Có lẽ các nàng đã từng biết nhau, nhưng dù sao hiện nay nàng ta đối với mình cũng là người xa lạ, vì sao mình lại xúc động như vậy?
Nàng nhìn Bất Ly cười đến thoải mái trong lòng mình, rốt cuộc thở dài một hơi.
Vốn nghĩ đến chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ buổi tối lại bị khơi lên nữa.
Lúc đó, Tịch Nhan đang cùng với Bất Ly dùng bữa. Nàng không biết cô bé thích ăn cái gì, liền kể ra một loạt các món ăn với cô bé, thế mới biết khẩu vị của cô bé với mình giống nhau như đúc! Nàng tựa hồ sắp khóc đến nơi, nhưng nhìn thấy Bất Ly đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ kề sát mặt mình, muốn mình lau chùi cho cô bé, nàng nhịn không được khẽ bật cười, cầm lấy khăn tay lau mặt cho cô bé.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến.
Bất Ly liếc nhìn qua khóe mắt thấy vạt áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sắc mặt bỗng nhiên liền biến đổi, ngay sau đó liền giương giọng khóc lớn lên.
Ngay cả Tịch Nhan cũng bị kinh sợ, khăn tay dừng lại trên mặt cô bé, quên không lấy ra.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bước nhanh về phía trước, ôm Bất Ly vào trong lòng, dùng những lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành, ôn tồn hỏi: "Nói cho phụ thân biết, con làm sao vậy?"
Bất Ly vẫn khóc lớn như trước, nói đứt quãng không liền câu: "...... Bạch diện hoàng hậu...... Nha hoàn...... Khi dễ mẫu thân, khi dễ Bất Ly......"
Tịch Nhan vốn đang ngây người, một lần nữa lại bởi vì khiếp sợ mà càng thêm không thể nhúc nhích -- đây, thật sự là nữ nhi của mình sao?
Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm Bất Ly ở trong phòng qua qua đi lại, một bên nhẹ giọng dỗ cô bé, một bên nhìn Tịch Nhan. Ánh mắt từ trên mặt của nàng chuyển qua búi tóc trên đầu, ánh mắt nhịn không được sáng ngời.
Kết quả là sau bữa tối ngày hôm đó, Yến Nhi liền bọ triệu đến Noãn các trong Khâm An điện.
Bất Ly kéo Tịch Nhan đến ngồi xuống nhuyễn tháp, còn mình thì cười hì hì dựa sát vào lòng mẫu thân, chỉ vào Yến Nhi nói: "Lại đây bóp chân cho mẫu thân của ta, mau một chút!"
Hoàng Phủ Thanh Vũ an vị ở sau thư án, tuy rằng chưa từng ngẩng đầu lên, nhưng Yến Nhi cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn cúi đầu đi lên phía trước, quỳ xuống trước nhuyễn tháp, rút hài của Tịch Nhan ra, nhẹ nhàng xoa bóp.
Bất Ly vừa lòng nở nụ cười, lại lấy từ trong lòng ra một cửu liên hoàn, nói với Tịch Nhan: "Mẫu thân, chúng ta cùng chơi trò này đi."
Tịch Nhan liền cùng cô bé vừa nói vừa cười, vừa giải trò cửu liên hoàn.
Phía bên kia phóng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên này.
Tịch Nhan giống như đã nhận ra điều gì, ngẩng đầu cùng hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cúi đầu xuống, cẩn thận cùng Bất Ly giải trò cửu liên hoàn.
Cho đến hai canh giờ sau, rốt cuộc Bất Ly mới chấp thuận cho Yến Nhi đã quỳ đến nỗi đầu gối đỏ bừng trở về, còn mình cũng nhào vào trong lòng Tịch Nhan giương chiếc miệng nhỏ nhắn ngáp một cái: "Mẫu thân, đêm nay con với người cùng nhau ngủ nhé? Đêm qua, con mơ thấy mẫu thân."
Tịch Nhan nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của cô bé: "Mơ thấy mậu thân cái gì?"
"Thì nhìn thấy mẫu thân đó!" Bất Ly ngửa đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, "Mẫu thân cười với con, chơi với con, còn nói không bao giờ xa con nữa."
"Khách" một tiếng, âm thanh truyền đến từ thư án của Hoàng Phủ Thanh Vũ bên kia.
Tịch Nhan cùng Bất Ly đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hắn chậm rãi bỏ cây bút không biết vì sao bị gãy trong tay xuống, đứng dậy, trầm giọng nói: "Ly nhi, thời gian đã trễ thế này, con nên trở về nghỉ tạm đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!