Dường khó kìm lòng nổi, Tịch Nhan thì thào gọi ra tiếng: "Thất lang......"
Tiếng nói chuyện trong phòng đột nhiên im bặt, sau một lát, đột nhiên lại có một chút động tĩnh, cùng với tiếng kêu của Thập Nhị "Thất ca", cửa thư phòng lập tức mở ra.
Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy người kia đi ra từ cửa thư phòng, quần áo đơn giản màu trắng, hình dáng gầy gò, đứng ở nơi đó nhìn nàng.
Hắn gầy. Tâm Tịch Nhan run lên mạnh mẽ, không biết hắn bị bệnh đến tột cùng trầm trọng bao nhiêu, thế nhưng đã làm cho hắn gầy thành như vậy!
Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa sổ nhìn nàng, đầu tiên là vui mừng, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên bụng của nàng, trong nháy mắt chuyển sang kinh ngạc, khi phục hồi tinh thần lại, khắc chế không được quay đầu đi, kịch liệt ho khan.
Tịch Nhan nhất thời quá mức sợ hãi, tập tễnh bước chân, vừa nghiêng ngả vừa lảo đảo tiến lên.
Vốn muốn hỏi thăm bệnh tình của hắn, lại không ngờ hắn đột nhiên giang hai tay ra, một tay ôm lấy nàng kéo vào trong lòng.
Khi dựa vào lồng ngực quen thuộc này, Tịch Nhan liền khắc chế không được một lần nữa lại rơi lệ: "Thất lang."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mới vừa ho khan, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười như cũ, một tay ôm lấy nàng, một tay lại xoa xoa bụng của nàng, thấp giọng nói :"Nàng giấu giếm ta thật giỏi."
Tịch Nhan ở trong lòng hắn cọ cọ, nức nở nói: "Ai kêu chàng làm cho ta lo lắng."
Ở trước cửa phòng, chàng thì thầm nàng thủ thỉ, từ trong thư phòng, Thập Nhị đột nhiên đi ra, gặp tình hình này, đầu tiên là khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói: "Thất ca, huynh không thể trúng gió, nên vào nhà đi."
Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đưa tay hắn kéo vào trong thư phòng. Thập Nhị thấy thế, cũng không theo vào, mà từ bên ngoài đóng của thư phòng lại.
Trong thư phòng, lò sưởi từ sớm đã được đốt lên, ấm áp cực kỳ. Tịch Nhan tiến vào thư phòng, liền lập tức xoay người đối diện với Hoàng Phủ Thanh Vũ, kiễng mũi chân lên, đưa tay chạm đến khuôn mặt gầy gò của hắn, thấp giọng nói: "Tại sao có thể như vậy? Biết mình sinh bệnh, vì sao chàng không tĩnh dưỡng cho thật tốt?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hốc mắt nàng hồng hồng, lại chỉ mỉm cười như trước, chậm rãi cúi đầu xuống, vừa muốn hôn nàng, lại đột nhiên dừng lại, chỉ cọ cọ trên mặt nàng, liền tựa đầu quay sang một bên, thở dài nói: "Không thể để nàng lây bệnh của ta."
Tịch Nhan khẽ cắn môi nhìn hắn, bỗng nhiên lại lần nữa kiễng chân lên, liều lĩnh in lên đôi môi của hắn, cuối cùng, mới thấp giọng nói: "Ta sợ cái gì chứ. Chỉ cần có chàng ở đây, ta không sợ gì cả."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng nhu nhu đỉnh đầu của nàng, kéo nàng đến ngồi trên nhuyễn tháp, đỡ lấy thắt lưng của nàng, lại sai người tìm chiếc gối mềm đến đây lót ở sau thắt lưng nàng, lúc này mới nắm tay nàng, ngồi xuống ở bên nhuyễn tháp, chỉ nhìn vào bụng của nàng, sau đó mới nâng đôi mắt ôn hòa lên: "Vì sao không nói cho ta biết?"
Tịch Nhan ủy khuất nói: "Chàng vừa đi liền bặt vô âm tín, ta tức giận."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu cười, cùng nàng mười ngón tay giao nhau, tay kia chậm rãi xem xét mạch đập của nàng, sau một lúc lâu qua đi, mới cười nhẹ: "Ừ, đứa bé thực sự khỏe mạnh, xem ra nàng chiếu cố nó rất tốt."
Tịch Nhan lại lôi kéo tay hắn một phen, đặt tay hắn lên trên mạch đập của hắn: "Ta đương nhiên sẽ chiếu cố bản thân mình thật tốt, ta còn muốn chờ chàng tới đón ta, để có thể cho chàng một sự kinh hỉ. Nhưng chàng thì sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhếch bạc môi lên, nói: "Bất quá chỉ là ngoại cảm thôi, không phải bệnh gì nặng."
Vừa dứt lời, liền lại nhịn không được quay đầu sang một bên, ho khan dữ dội.
Tịch Nhan tận mắt thấy hắn như thế, trong lòng vừa đau lòng lại vừa khổ sở. Ngoại cảm thôi, hắn nói ra thật thoải mái, nhưng mà theo cách nói của Thập Nhất, căn bệnh này đã kéo dài lâu như vậy, thế mà vẫn còn chưa có dấu hiệu khỏi hẳn, nàng liền biết đây không phải là việc nhỏ. Nhưng mà nàng vừa không biết y lý, cũng không biết nên điều dưỡng như thế nào, chỉ có thể chậm rãi dựa vào vai hắn, thấp giọng nói:"Thất lang, chàng phải nhanh chóng khỏe lại."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nói: "Đương nhiên. Vì nàng, vì con của chúng ta, ta sẽ không để cho mình gục ngã đâu."
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối, Thập Nhất mới ôm Bất Ly đi đến cửa thư phòng, nhưng chỉ thấy Thập Nhị ngồi trên lan can chỗ hành lang, buồn chán đung đưa đôi chân.
"Sao đệ lại ngồi ở chỗ này? Thất tẩu đâu?" Thập Nhất buông Bất Ly xuống, thấp giọng hỏi.
Thập Nhị hướng về phía thư phòng bĩu bĩu môi: "Vẫn còn ở bên trong quấn quýt si mê kìa. Thất ca không để ý đến bản thân mình, cũng nên cố kỵ thân mình Thất tẩu chứ, hai người đều như vậy, còn --"
Sắc mặt Thập Nhất phút chốc trầm xuống, dùng sức gõ trên đầu hắn: "Nói bậy bạ gì đó? Ly nhi còn ở nơi này, sao nói chuyện một chút đúng mực cũng không có vậy?"
Bất Ly nhìn thấy Thập Nhị bị Thập Nhất đánh, nhất thời thoải mái nở nụ cười, cuối cùng, lại nhìn về phía cửa thư phòng, lập tức chạy về phía trước, đồng thời hào hứng lên tiếng gọi người ở bên trong: "Phụ thân, mẫu thân!"
Thập Nhị đứng ở một bên lắc lắc đầu: "Xong rồi xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của Thất ca, huynh ấy tất nhiên sẽ làm thịt chúng ta."
Cửa thư phòng lúc này lập tức mở ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất hiện ở cửa, đầu tiên là liếc mắt nhìn Thập Nhị một cái với vẻ hơi trách cứ, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía nữ nhi, mỉm cười bế nữ nhi lên: "Ly nhi."
"Phụ thân!" Bất Ly lập tức vui vẻ ra mặt, vui mừng ôm cổ Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nhìn về phía Thập Nhất cùng Thập Nhị: "Các đệ đều lui xuống nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Ôm Bất Ly đi vào thư phòng, Tịch Nhan lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại trên nhuyễn tháp, mở to mắt nhìn nhìn, lập tức ngồi dậy, ôm lấy Bất Ly, tinh tế hỏi cô bé hôm nay ăn uống thế nào mới yên tâm, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ:
"Chàng có uống thuốc không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới cười nói: "Ta sẽ chiếu cố bản thân mình, nàng cùng Ly nhi lui xuống nghỉ ngơi trước đi."
Tịch Nhan lúc này mới đứng dậy, lại nói: "Vậy chàng cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, không cho phép thức đêm, uống thuốc xong liền lập tức ngủ ngay."