Lúc Tịch Nhan ngồi bên cạnh bàn xem kỹ các nữ tử trước mắt, cảm giác mát lạnh trên lưng Thập Nhị đã chuyển sang trán đổ mồ hôi lạnh: "Thất tẩu, tẩu thật sao chọn cho Thất ca một người...... Thị tẩm?"
Nếu như bị Thất ca biết hắn mang nàng tới nơi này, Thập Nhị không dám tưởng tượng -- nhất là ý cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ôn nhuận, càng làm cho hắn sợ hãi. Nhưng mà giờ này khắc này, đối với Tịch Nhan đang tươi cười kia, hắn lại cảm thấy đồng tình với Thất ca của mình!
Thập Nhị nhìn đám oanh oanh yến yến trước mặt, nhịn không được rên lên một tiếng.
Tịch Nhan nhìn các cô nương trang điểm xinh đẹp, thiên kiều bá mị, luôn cảm thấy không hài lòng, ngẩng đầu lên hỏi tú bà:
"Có cô nương nào trong sạch không?"
"A, Hoàng tử phi nói đùa, cô nương Bách Hoa Lâu chúng ta đều là trong sạch!" Tú bà kia vẻ mặt tươi cười, vỗ ngực cam đoan. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Thập Nhị không ngừng lắc đầu thở dài, nghe lời của Tịch Nhan cũng nhịn không được bật cười ra tiếng. Lúc cười, trong đầu hắn lại đột nhiên lóe sáng, lớn tiếng nói: "Từ mama, Thất tẩu ta muốn người giống như Mẫu Đơn vậy, cô nương trong sạch."
Tú bà vừa nghe, lập tức bày ra bộ mặt đau khổ: " Thập Nhị gia, cái này ngài không phải làm khó thảo dân sao? Mẫu Đơn cô nương tính tình ngạo, bán nghệ không bán thân ngài cũng không phải không biết."
Thập Nhị lấy ra một túi bạc, không nói một lời nhét vào trong tay tú bà, nói: "Ngươi cầm tiền này đến hỏi nàng, nếu nàng thật sự không đồng ý, chúng ta lại bàn tiếp."
" Mẫu Đơn?" Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.
Thập Nhị quay đầu, ra vẻ cười thần bí: "Thất tẩu, cô nương này phàm là nam nhân ra vào nơi này không có một ai không động tâm với nàng ta, tin tưởng Thất ca cũng sẽ thích."
Tịch Nhan cười nhẹ: "Phải vậy không?"
Trong lúc đang nói chuyện, cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa là nam tử cao to tuấn tú, lạnh lùng liếc nhìn qua Tịch Nhan, ánh mắt không hờn giận hướng về Thập Nhị: "Ngươi lại hồ nháo gì nữa?"
"Cửu ca." Thập Nhị vui cười cùng hắn chào hỏi, "Không có gì, đệ làm việc cho Thất tẩu."
Tịch Nhan cũng không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Hoàng Phủ Thanh Thần, vừa thấy hắn, đột nhiên liền nhớ tới lần đó hắn say rượu thất thố.
Kỳ thật hắn cũng là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, so với Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề thua kém gì, nhưng trên người hai người tỏa ra khí chất hoàn toàn bất đồng -- Hoàng Phủ Thanh Vũ cao thượng ôn nhuận, mà hắn là đạm mạc âm trầm.
Có thể làm cho một nam tử như vậy như vậy thống khổ, có thể thấy được lực hấp dẫn của Đạm Tuyết rất cao, nhưng nàng không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước vì sao phải đem Đạm Tuyết dâng cho hắn?
Tịch Nhan bất giác lại lâm vào trầm tư, đợi cho đến khi tinh thần phục hồi lại, Hoàng Phủ Thanh Thần đã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thập Nhị nhìn bóng dáng hắn, khẽ thở dài một cái: "Cửu ca, đệ sắp không nhận ra Cửu ca mà đệ từng biết......"
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!