Trời lại mưa .
Lúc chạng vạng, Tịch Nhan đứng trước cửa sổ, nhìn từng giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống.
Thời tiết Bắc Mạc tựa hồ luôn như vậy, mặc dù trời đã sang thu, nhưng cứ hai ba ngày trời lại mưa, hầu như toàn bộ mùa thu đều có mưa dầm dề.
Tịch Nhan nhìn từng giọt mưa rơi, lòng bỗng nhiên khẽ thở dài -- Nhan Nhan, từ bao giờ ngươi lại trở nên phiền muộn thế này.
Vừa xoay người, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của hạ nhân: "Hoàng tử phi, Thất gia đến."
Tịch Nhan ngẩn người ra – sao hắn lại đột nhiên đến đây?
Không kịp nghĩ nhiều, Tịch Nhan nháy mắt xác định mình cũng không muốn gặp hắn, chỉ xoay người, nhanh chóng nằm lên giường, kéo qua chăn đắp cả người.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sau một lúc lâu mới vào cửa, Tịch Nhan nghe thanh âm xe lăn của hắn dần dần tới gần, trong lòng lại phiền chán không thôi, giống như mỗi một vòng bánh xe lăn là nghiền một vòng trong lòng nàng.
Cho đến khi hắn đưa tay ra xoa trán Tịch Nhan, đồng thời giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai nàng: "Nhan Nhan, thân mình không thoải mái sao? Sao lại ngủ sớm như vậy?"
Tịch Nhan xoay người đưa lưng về phía hắn, trong đầu tuy vẫn tỉnh táo, nhưng miệng lại lầm bầm một tiếng: "Không có."
"Không có?" Hắn che miệng cười nhẹ hai tiếng,"Nói như vậy là vì nàng không muốn nhìn thấy ta?"
Tâm Tịch Nhan bỗng nhảy dựng, lập tức làm ra vẻ không kiên nhẫn, dùng chăn che qua đầu mình, mơ mơ hồ hồ nói: "Thất gia nói gì vậy, thiếp thân thật sự là hơi mệt, chỉ tạm nghỉ......" Dứt lời, còn ngáp như thể rất buồn ngủ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bóng dáng của nàng, gật đầu mỉm cười: "Được, nếu mệt như vậy, nàng trước hết cứ nghỉ ngơi.
Chờ ta tắm rửa lại đến đây với nàng."
Tắm rửa lại đến đây...... Lại cùng với nàng......
Lỗ tai Tịch Nhan nhất thời dựng thẳng lên, nghe thấy xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ đã rất nhanh ra khỏ cửa phòng, hướng về phòng tắm.
Nàng bật ngồi dậy, trong mũi nhất thời tràn ngập lại hơi thở sạch sẽ thanh trong của hắn, tim đập loạn nhịp rối tinh rối mù.
"Ai."
Bỗng nhiên, có tiếng thở dài của nam nhân khoan thai vang lên, Tịch Nhan cả kinh, quay đầu liền thấy Nam Cung Ngự xuất quỷ nhập thần, mặt khẽ biến sắc hỏi: "Huynh vào đây bao lâu rồi?"
Nam Cung Ngự cao to tuấn tú, đứng bên giường cúi người nhìn nàng: "Lúc tâm thần của muội không ổn định."
Ánh mắt hắn sáng quắc, Tịch Nhan lại không hề có ý tránh né: "Huynh đang nói bậy."
"Dám nhìn thẳng ánh mắt của ta, vì sao vừa rồi lại không dám liếc hắn một cái?" Thanh âm Nam Cung Ngự trầm thấp, tựa hồ là đang tìm đáp án, nhưng mà ngữ khí kia lại rõ ràng là đã biết được đáp án.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!