Qua hôm sau, lúc Tịch Nhan thức dậy thì trời đã trưa, vừa mới đi vào trong hoa viên, nàng liền trông thấy lão Cửu cùng lão Thập Nhất từ trong thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra, trong lòng không khỏi chấn động.
Lão Thập Nhất thấy nàng, theo quy củ hành lễ: "Thất tẩu."
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thần lại vẫn như cũ không nhìn đến nàng, vừa muốn bỏ đi thì Tịch Nhan bỗng nhiên gọi hắn lại.
Hắn có chút nghi hoặc xoay người lại, ánh mắt vẫn chứa đựng thần sắc lạnh lẽo như trước, hờ hững cất lời: "Có gì chỉ giáo?"
Lão Thập Nhất thấy thế, liền đi tới bên cạnh hắn.
Tịch Nhan cũng không muốn vòng vo cùng hắn, lập tức nói: "À, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không còn cần Đạm Tuyết nữa, chi bằng đem nàng trả lại cho Thất ca của ngươi đi."
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng trở nên sắc bén, phun ra những chữ cơ hồ có thể đông thành băng: "Ngươi nói gì?"
Tịch Nhan cười khẽ: "Sao vậy, lần trước không phải ngươi chạy tới nơi này nói phải trả nàng lại cho Hoàng Phủ Thanh Vũ sao? Ta thấy Đạm Tuyết là một nữ tử thông minh, nhất định có thể giúp cho Thất ca của ngươi, nên mới miễn cưỡng thu nhận nàng. Chính là đã lâu như vậy, nhưng chưa thấy ngươi thực hiện lời nói của mình, vì vậy ta mới hỏi."
Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay gắt gao nắm chặt lại thành hai nắm đấm nổi cả gân xanh, tức giận hét lớn: "Hoa Tịch Nhan, ngươi đừng ỷ Thất ca sủng ngươi...... Điều gì nên, điều gì không nên nói, tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng! Ta chỉ nể mặt của Thất ca, nếu ngươi dám ở trước mặt Đạm Tuyết nói bậy nói bạ điều gì, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Những câu nói này đều chứa ngữ khí hận nàng đến tận xương, Tịch Nhan nhịn không được tò mò: "Thật ra tất cả đều là do ngươi nói ra sao lại trách ta? Nếu như Đạm Tuyết thật sự đối với Thất gia hữu tình, ta rất vui khi có thêm một tỷ muội tốt."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời xanh mét, nắm đấm giơ lên cao.
Tịch Nhan mắt thấy nắm đấm của hắn sắp sửa rơi trên người mình cũng không né tránh, nhưng không ngờ đột nhiên có một người lao ra, giúp nàng ngăn nắm đấm kia lại, cùng với tiếng la thống khổ vang lên: "Cửu ca, huynh muốn đánh chết ta sao, dùng lực mạnh như vậy."
Dĩ nhiên người vừa lao ra là Thập Nhất. Hoàng Phủ Thanh Thần đang trong cơn thịnh nộ bị hắn ngăn lại như vậy, lạnh lùng liếc Thập Nhất một cái, xoay người bỏ đi.
Thập Nhất lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy, xoa xoa ngực mình nhìn về phía Tịch Nhan: "Thất tẩu, tẩu không sao chứ?"
"Đệ không sao chứ?" Tịch Nhan nhìn mặt hắn có chút biến sắc, không khỏi lo lắng Hoàng Phủ Thanh Thần dùng khí lực mạnh như thế nào.
Thập Nhất lắc đầu, cười nói :"Thất tẩu, tẩu đừng so đo với Cửu ca, thật ra bản chất huynh ấy không phải như vậy, nhưng từ sau khi gặp gỡ Cửu tẩu, con người liền thay đổi...... Ai, không nói nữa, ngày mốt chính là Trung thu, đến lúc đó Thập Nhất sẽ kính Thất tẩu một ly, lúc ấy sẽ bảo Cửu ca xin lỗi tẩu, nhưng xin Thất tẩu đừng đem chuyện hôm nay nói cho Thất ca biết."
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!