Lọc Truyện

Ẩn Long - Trần Viễn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, một tuần trôi qua thật sự rất nhanh. Lúc này, Trần Viễn đã làm xong thủ tục xuất viện. Anh cũng không có trở về cùng với Lưu Thục Hiền, mà tự mình đi đến doanh trại.

Hôm nay là ngày cuối tuần, thế nên binh sĩ cũng không có tiến hành huấn luyện, tất cả đều đang ở trong đơn vị để nghỉ ngơi. Thế nhưng, lúc Trần Viễn đi đến sân tập, lúc này anh vẫn nhìn thấy một nhóm binh sĩ đều đang không ngừng luyện tập. Trong đó, phần lớn đều là những gương mặt Trần Viễn nhìn rất quen thuộc.

“Các cậu đang làm cái gì vậy? Tiếp tục, phải tiếp tục luyện tập! Sắp tới đội trưởng sẽ dẫn chúng ta đi làm nhiệm vụ. Nhìn bộ dáng của cậu đi, như vậy có thể gánh vác được trách nhiệm gì? Còn không phải để cho đội trưởng tự mình đi làm hay sao?!”

Trần Viễn còn chưa tới được sân tập, lúc này bên trong đã vang lên âm thanh trách mắng của Trần Khâm. Người này là một trong số ba vị tiểu đội trưởng được Trần Viễn tự mình cất nhắc. Hơn nữa, đối phương làm việc rất theo tuy cũ, đối với Trần Viễn cũng cực nghe lời.

Nhưng lúc này, nhìn thấy một đám binh sĩ hơn hai mươi mấy người đầu đầy mồ hôi, không ngừng luyện tập các bài tập khó, trong lòng của Trần Viễn không khỏi thở dài một hơi.

Kỳ thật, nhiệm vụ lần này Trần Viễn cũng không muốn dẫn đám bọn họ theo. Nhưng phía trên đã có lệnh, Trần Viễn chỉ có thể đồng ý để làm việc.

“Đội… đội trưởng! Anh làm sao lại tới đây!”

Lúc này, một người trong số hai mươi binh sĩ đột nhiên hô lên. Ngay sau đó, sắc mặt của Trần Khâm liền lạnh xuống, quát lớn.

“Số chín, cậu làm cái gì? Đừng nghĩ rằng hô lên tên của đội trưởng thì có thể làm biếng. Tiếp tục luyện tập cho tôi, riêng cậu bị phạt chạy thêm ba mươi vòng!”

Nhìn thấy bộ dáng của Trần Khâm lúc này, Trần Viễn cũng không biết là mình để cho cậu ta lên làm tiểu đội trưởng là sai lầm hay đúng đắn. Nhưng lúc này, anh cũng không muốn nhìn thấy vị đồng chí kia vì mình mà bị phát. Thế nên, anh mới vội vàng ho khan một tiếng.



“Khụ khụ, tất cả mọi người đều nghỉ tập đi. Tôi có một số việc muốn bàn giao lại với các cậu!”

Lúc này, nghe được âm thanh của Trần Viễn từ phía sau lưng vang lên, nhất thời cả đám binh sĩ đều không khỏi giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại. Nhất là Trần Khâm, vốn dĩ cậu ta còn tưởng là cấp dưới của mình lười nhác nên lấy cớ. Không nghĩ tới, Trần Viễn vậy mà thật sự xuất hiện ở nơi này.

“Đội… đội trưởng!”

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Trần Khâm, đồng thời thấy được ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết của đám binh sĩ. Lúc này, Trần Viễn không khỏi gật đầu, mỉm cười.

“Tốt, các cậu cũng không cần phải tập luyện tích cực như vậy. Lần này, tôi có một ít đồ tốt muốn đem tặng cho các cậu. Sau khi sử dụng xong, các cậu có thể bắt đầu thử nghiệm thực lực của mình một chút. Chỉ có điều, tôi nói trước, một khi sử dụng đồ vật này các cậu không được phép cho tiết lộ ra bên ngoài. Hơn nữa, đây còn là đồ dùng riêng của tôi. Thế nên, các cậu sử dụng tiết kiệm một chút.”

Kỳ thật, mấy lời cuối cùng Trần Viễn chỉ là muốn nói đùa với bọn họ một chút mà thôi. Nhưng anh không nghĩ đến, đám binh sĩ này lại vô cùng nghiêm túc, đồng thanh nói ra.

“Vâng, thưa đội trưởng!”

Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ như vậy, Trần Viễn chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng. Anh biết, đám binh sĩ này đã hoàn toàn xem anh như là thủ lĩnh của bọn họ. Nhiều khi anh có một chút nghi ngờ, nếu như lúc này anh để cho bọn họ chống lại mệnh lệnh của Tô Văn Vũ, không biết là bọn họ có làm theo hay không?

Tất nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ lung tung ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi, anh cũng không thất sự ngu ngốc làm ra một việc như vậy.

Ngay sau đó, Trần Viễn tự mình lấy ra một cái bình nước. Bên trong là một ít Thiên Niên Linh Nhũ đã được anh cố tình pha loãng. Mặc dù chỉ là pha loãng, nhưng đối với những binh sĩ trước mắt thật sự có được trợ giúp rất lớn. Ngay cả Trần Viễn, ban đầu anh cũng không dám trực tiếp sử dụng qua Thiên Niên Linh Nhũ, mà phải pha loãng một ít. Sau đó, khi sử dụng được một nửa, cảm thấy tác dụng của thứ này đối với bản thân càng lúc càng ít. Thế nên, anh quyết định đem nó đứa cho đám binh sĩ cấp dưới sử dụng.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không phải là người ích kỷ. Kỳ thật, thứ này ngoài việc có tác dụng tăng tiến nội lực ở trong cơ thể, còn giúp rèn luyện thể phách. Đối với người tu luyện ở cấp bậc càng cao, thì tác dụng của nó càng ít.

Thế nhưng, những binh sĩ này hầu hết đều chỉ đạt đến cảnh giới võ sư đến đại võ sư, còn chưa bước vào cảnh giới tông sư. Vì vậy, bọn họ chỉ cần dùng một ít Thiên Niên Linh Nhũ pha loãng là đủ rồi, nếu như dùng nhiều cũng không tốt.

Mà những thứ này, đám binh sĩ cũng không thể nào biết được. Bọn họ nhìn thấy Trần Viễn vậy mà lấy ra một cái bình nước, sau đó rót ra cho mỗi người một cái ly nhỏ như ly uống rượu. Tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, cũng không hiểu trong bình của Trần Viễn đựng lấy thứ gì.

“Trần Khâm, cậu lên đây trước đi!”



Sau khi đem Thiên Niên Linh Nhũ rót ra một ly đầy, lúc này Trần Viễn mới vẫy tay ra hiệu cho Trần Khâm đi tới trước mặt của mình. Đứng trước mặt của Trần Viễn, trong lòng của Trần Khâm có chút lo lắng. Nhưng ở trước mặt nhiều binh sĩ như vậy, Trần Khâm cũng dám biểu lộ ra quá nhiều, ngược lại ánh mắt mang theo mấy phần hiếu kỳ nhìn về phía ly nước ở trong tay của Trần Viễn.

“Đây là một loại nước thuốc, có tác dụng rất lớn đối về việc đề cao nội lực, cũng như rèn luyện thể phách của người tu luyện. Tất nhiên, thứ này cũng không thể nào dùng nhiều được. Các cậu mỗi người một ly, sau khi uống xong liền người xuống xếp bằng rồi hấp thu. Khi sử dụng xong, các cậu sẽ biết nó có hiệu quả hay không!”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, trong lòng của mọi người càng thêm tò mò. Nhất là Trần Khâm, dù sao cậu ta cũng là người đầu tiên sử dụng thứ này.

“Yên tâm đi, đồ vật này tôi đã dùng qua rồi, tác dụng rất tốt. Các cậu cứ to gan mà uống, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của mọi người, Trần Viễn lúc này không khỏi mỉm cười khích lệ. Trước ánh mắt tràn đầy cổ vũ của Trần Viễn cùng toàn thể binh sĩ. Lúc này, Trần Khâm hơi nắm chặt tay. Sau đó, cậu ta vô cùng kiên quyết đem ly nước ở trong tay của Trần Viễn đoạt lấy, rồi uống ực xuống một hơi cạn sạch.

“Á!”

Vừa mới uống xong, một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ xông tới, để cho Trần Khâm có chút nhịn không được, kêu khẽ một tiếng. Mà âm thanh của Trần Khâm lúc này, không khỏi để cho trái tim của mọi người đều nhấc lên cổ họng.

Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tôi đã nói rồi, tôi thật sự không có lừa các cậu. Hơn nữa, thứ này có năng lượng rất mạnh. Nếu như các cậu cứ uống một hơi cạn sạch như vậy, cẩn thận vì quá hưng phấn mà khó chịu. Đến lúc đó, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

Mặc dù biết rõ là Trần Viễn đang muốn nói đùa, nhưng lúc này mọi người đều không có cách nào cười nỗi. Ngược lại, ánh mắt của bọn họ đều đang không ngừng chăm chú nhìn về phía biểu hiện của Trần Khâm.

“Được rồi, Trần Khâm, bây giờ cậu ngồi xuống đả tọa đi. Đúng, chậm rãi cảm nhân sự vận chuyển của linh khí. Như thế, sẽ giúp ích cho các cậu rất nhiều cho việc xung kích vào cảnh giới tông sư sau này.”

Lúc đầu, bởi vì bất cẩn uống vào một hơi cạn sạch, để cho cả người có chút khô nóng. Nhưng lúc này, nghe được Trần Viễn nói như vậy, Trần Khâm cũng không dám thất lễ, cậu ta vội vàng ngồi bệt xuống đất để xếp bằng. Ngay sau đó, một cỗ linh khí vô cùng nồng đậm, đang bắt đầu chậm rãi chuyển động ở trong cơ thể của Trần Khâm.

Tức thì, trong lòng Trần Khâm không khỏi giật mình. Cậu ta thật sự không có nghĩ đến, chỉ là một ly nước đã bị pha loãng, lại có tác dụng kinh khủng đến như vậy. Nhất thời, Trần Khâm không dám chậm trễ một chút nào, bắt đầu nghe theo Trần Viễn phân phó, bắt đầu cẩn thận cảm nhận từng luồng linh khí duy chuyển ở trong kinh mạch của mình.



Qua khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, lúc này trong cơ thể của Trần Khâm đột nhiên phát ra một trận âm thanh ầm ầm. Tức thì, một luồng khí thế mạnh mẽ từ trên người của Trần Khâm xông thẳng ra ngoài. Đồng thời, trên y phục của Trần Khâm lúc này cũng xuất hiện một tầng cáu bẩn dày đặc.

Chỉ có điều, lúc này trong lòng Trần Khâm lại hết sức vui mừng. Bởi vì, cậu ta vậy mà một lần thành công đột phá vào cảnh giới tông sư. Thế nhưng, Trần Khâm vẫn cố nén lại kích động trong lòng, vội vàng đứng thẳng người dậy, hướng về phía Trần Viễn nói ra.

“Đội trưởng, cảm ơn!”

Nghe được lời này của Trần Khâm, Trần Viễn chỉ lắc đầu, rồi cười nói ra.

“Không cần phải cảm ơn tôi. Hơn nữa, bây giờ cậu trở về phòng tắm rửa cho sạch sẽ đi. Trên người của cậu thật sự bốc lên mùi rất khó ngửi, cậu cũng không thể để cho mọi người dùng linh dược của tôi, còn phải bịt mũi đấy chứ?”

Lúc này, nghe được Trần Viễn nói chuyện như vậy, Trần Khâm mới sực nhớ ra, vừa rồi trên người mình thật sự có một ít chất bẩn tiết ra ngoài. Chỉ có điều, Trần Khâm cũng không nghĩ đến nó lại có mùi khó chịu như vậy.

Tức thì, trên khuôn mặt của Trần Khâm không khỏi hiện ra mấy phần lúng túng. Ngay sau đó, Trần Khâm vô cùng xấu hổ, nhìn về phía Trần Viễn, áy náy nói ra.

“Xin lỗi!”

“Ha ha ha!”

Vừa nói xong lời này, Trần Khâm liền nhịn không được chạy nhanh trở vào trong phòng ngủ của mình, cấp tốc đi tắm gội một trận. Mà những binh sĩ còn lại, thấy được một màn như vậy đều nhịn không được cười lên một trận thoải mái.
Danh sách truyện HOT