Cuối tuần, khác với mọi ngày, Chu Tự Hành gọi Hạ Tập Thanh dậy từ rất sớm. Hạ Tập Thanh vẫn còn buồn ngủ, chui vào chăn không muốn ra. Không còn cách nào khác, Chu Tự Hành đành kéo anh ngồi dậy.
– Làm gì thế… – Đến mắt cũng không mở – Hôm nay là thứ Bảy mà…
– Đúng rồi, hôm nay có việc.
– Có việc sao tối qua em còn không ngủ sớm.
Hạ Tập Thanh nhắm nghiền hai mắt, túm một chiếc gối nện vào người Chu Tự Hành.
– Lăn qua lăn lại tới hơn 3 giờ…anh mệt muốn chết.
– Đừng ngủ, đừng ngủ mà.
Chu Tự Hành ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh.
– Ai bảo tối qua anh cứ quyến rũ em bằng được.
– Em còn già mồm?
– Đâu, đâu, tại em cả, do em không nhẫn nhịn được.
Chu Tự Hành cười, để chân anh lên eo mình, cánh tay vòng qua cổ, ôm anh lên như ôm trẻ nhỏ.
– Aiz anh… anh không muốn dậy…
– Dậy thôi, có việc thật đó, việc lớn hẳn hoi.
Chu Tự Hành bế anh tới phòng tắm.
– Em đã bóp sẵn kem đánh răng cho anh rồi này, anh nhìn xem.
Hạ Tập Thanh bị thả xuống, không hề có ý định nhìn mà dựa vào người Chu Tự Hành nhắm mắt lại, chẳng nói câu nào, mệt đến mức có thể ngủ đứng luôn. Chẳng qua thế thôi Chu Tự Hành đã thấy rất hài lòng rồi, chứ hồi trước, cứ hễ bị gọi dậy là anh sẽ lại mắng người.
– Ngoan nào, rửa mặt trước rồi lát em làm đồ ăn ngon cho anh.
Nói xong thì cậu mang dép lê vào cho Hạ Tập Thanh.
Bị cậu phá rối một lúc, Hạ Tập Thanh gần như đã tỉnh. Anh cầm cốc súc miệng, đánh răng rửa mặt. Lúc ngẩng đầu lên, mặt đầy bọt nước, anh thấy Chu Tự Hành đang chuẩn bị kem cạo râu. Anh bắt lấy cổ tay Chu Tự Hành.
– Em cạo chưa sạch này.
– Chỗ nào? – Chu Tự Hành nghiêng mặt nhìn vào gương.
Một giọt nước chảy vào mắt làm khuôn mặt Hạ Tập Thanh nhăn lại. Ngón tay lạnh lẽo của anh chọc vào khóe miệng cậu.
– Chỗ này. Để anh cạo cho em.
Dứt lời, anh đẩy ngực Chu Tự Hành, để cậu ngồi xuống bồn cầu.
– Ngồi xuống đây.
Chu Tự Hành ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn Hạ Tập Thanh mở ngăn tủ cạnh gương tìm dao cạo và kem cạo râu. Anh mặc áo ngủ bông màu xám nhạt, lúc rửa mặt đã xắn tay áo tới cẳng tay. Khi duỗi tay ra lấy dụng cụ, cánh tay trắng muốt lộ ra cùng sườn mặt dịu ngoan.
– Máy cạo bằng điện cạo không sạch đâu, tự cạo bằng tay hơn.
Hạ Tập Thanh cầm dụng cụ đến gần Chu Tự Hành. Mới đầy anh ngồi xổm xuống, nhưng Chu Tự Hành quá cao, dù ngồi rồi vẫn cao, vì thế anh đành đứng dậy nâng mặt cậu lên. Thế nhưng anh cũng rất cao, nên phải gập lưng rất vất vả.
Chu Tự Hành nín cười, vươn tay tới kéo anh vào lòng mình.
– Vẫn là tư thế này tiện nhất.
Lại nữa rồi, Hạ Tập Thanh gõ nhẹ chuôi dao cạo vào đầu Chu Tự Hành. Anh ngồi lên chân cậu, hai cánh tay của Chu Tự Hành đỡ lấy eo Hạ Tập Thanh, ánh mắt dán chặt vào người Hạ Tập Thanh không rời.
Gương mặt trong tầm mắt được phóng đại lên rất nhiều. Thậm chí, cậu có có thể thấy những sợ lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Tập Thanh và cả đôi môi hơi mím lại mỗi khi anh tập trung. Mỗi khi làm vậy, bờ môi anh trông sẽ càng mềm mọng hơn, hệt như hai quả anh đào áp vào nhau, chỉ cần bóp nhẹ cũng đủ làm nước quả bắn ra tứ phía.
Động tác của Hạ Tập Thanh rất dịu dàng. Anh xoa đều kem cạo râu ra lòng bàn tay, đến khi thành bọt thì bôi lên mặt cậu. Bàn tay anh nhẹ nhàng cạo đi những phần khó cạo sạch trên khuôn mặt, ánh mắt đầy tập trung, cặp mày khẽ nhăn lại, hàng lông mi bị ánh sáng ấm áp của phòng tắm hắt lên, đổ bóng dài rung rung xuống làn da mỏng manh của anh.
Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, khi kết hợp lại khiến trái tim rung động.
– Có vẻ sạch hơn rồi đấy…
Hạ Tập Thanh nghiêng đầu, đang tính nhìn kĩ lại thì đã bị Chu Tự Hành thuận thế hôn tới.
– Ưm…ưm!
Anh đánh khẽ lên vai Chu Tự Hành, nhưng cậu không hề có ý định thả anh ra. Đôi tay sờ soạng phía sau lưng anh, ôm ấp càng thêm chặt. Hương cam ngọt tỏa ra từ bọt kem, thêm vào chút vị đắng của thảo mộc, từ khuôn mặt này cọ sang khuôn mặt khác như thực thể của dục vọng đang lây truyền.
Hạ Tập Thanh cũng không muốn để Chu Tự Hành đạt được thành công dễ dàng như vậy, cho nên xấu tính cắn chặt khớp hàm. Ngờ đâu, Chu Tự Hành vừa kiên nhẫn mơm man bờ môi anh, vừa men dọc theo xương sống lưng cho tới vị trí xương cụt thấp nhất, thong thả xoa nắn.
– Ưm…
Hạ Tập Thanh bị nắm được điểm yếu, cánh môi vô tình buông lỏng. Chu Tự Hành chớp lấy khoảnh khắc mà len lỏi vào, để đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng ướt át. Hương bạc hà lưu lại trong hơi thở bị trận triền miên của môi lưỡi hơ nóng. Hạ Tập Thanh dứt khoát từ bỏ chống cự, dao cạo râu rơi xuống mặt sàn, phát ra tiếng vang như tiếng kèn báo hiệu trận chiến thân mật. Ngón tay anh trìu mến vuốt ve chân tóc Chu Tự Hành, đầu lưỡi liếm láp môi trên mềm mại của cậu, hơi thở càng lúc càng nặng nề, cái ôm càng lúc càng sít chặt, lồng ngực nóng bỏng áp vào nhau, cọ sát mập mờ.
Môi rời môi, hô hấp ngột ngạt được thông thoáng, Chu Tự Hành ôm vòng eo thon của anh, thả những nụ hôn triền miên từ khóe miệng anh dần xuống, tầm mắt chạm tới yết hầu đang lăn của Hạ Tập Thanh. Nửa người trên của anh vô thức ngả về sau, chiếc cổ mảnh mai, vòm ngực nhô cao và vòng eo mềm mại cong thành một đường vòng cung đầy mê đắm.
Hạ Tập Thanh không thích cậu trêu chòng mình như vậy, khoái cảm không được gãi đúng chỗ ngứa khiến lòng anh nôn nóng. Anh ấn bả vai Chu Tự Hành xuống, tự mình cúi đầu ngậm lấy bờ môi cậu, nụ hôn ướt át như thể đang triển lãm sự khát cầu của kẻ đang đói ngấu nghiến.
Nhiệt độ không khí tăng cao, hai người như muốn hòa tan trong căn phòng tắm mịt mờ hơi ẩm này. Một buổi sáng kiều diễm cứ thế bốc hơi theo thời gian.
Lúc vào phòng thay quần áo, Chu Tự Hành mới nói cho anh biết lí do hôm nay phải dậy sớm.
– Em nói chuyện với ba mẹ rồi, hôm nay sẽ dẫn anh về.
Chu Tự Hành vừa bâng quơ vừa cởi áo ngủ, để trần đi tìm áo hoodie. Từ lúc hai người sống chung, đồ gì cũng bị lẫn lộn hết vào nhau.
Hạ Tập Thanh bị câu này của cậu dọa tới mức sững sờ.
– Em nói gì cơ?
Chu Tự Hành xoay người lại.
– Dẫn anh về nhà đó.
– Đùa cái kiểu gì vậy. – Hạ Tập Thanh thẫn thờ, ngồi xuống ghế lười trong phòng thay đồ. – Về nhà gì chứ.
– Không đùa đâu.
Cuối cùng Chu Tự Hành cũng tìm được chiếc áo hoodie màu xanh xám muốn tìm, cậu nhanh chóng mặc vào rồi kéo Hạ Tập Thanh dậy.
– Anh mau thay quần áo đi, em đã nói với ba mẹ là sáng nay mình đến rồi.
– Anh… – Hạ Tập Thanh muốn nói lại thôi, thậm chí còn căng thẳng tới mức gãi đầu. – Bắt buộc phải đi hả?
– Tất nhiên rồi. – Chu Tự Hành ngồi xổm xuống, hôn anh cái “chụt”. – Sao thế?
– Nhỡ…
Nhỡ ba mẹ em không thích anh thì sao? Hạ Tập Thanh nhịn không hỏi, nhưng trong lòng lại rất chắc chắn, từ “nhà” này vô cùng xa vời với anh. Không chỉ xa vời, nó còn là vùng cấm.
Người như anh, chắc hẳn sẽ không được người thân của Chu Tự Hành yêu quý đâu. Gia đình gia giáo như vậy có lẽ sẽ chẳng có thiện cảm với đồng tính luyến ái đâu, đặc biệt là với người hư hỏng, không khéo léo như anh. Chu Tự Hành được họ dạy bảo tốt đến vậy, chắc chắn là đứa con cưng của gia đình. Con trai cưng bị người như anh bắt cóc đi mất, nhất định họ sẽ rất tức giận.
Càng nghĩ càng hoảng loạn, Hạ Tập Thanh cắn chặt răng, im thin thít. Chu Tự Hành không ép anh, chỉ ngồi xuống đối mặt với anh, nắm lấy cổ tay đùa nghịch.
Thế này thật không giống anh, Hạ Tập Thanh từ trước tới nay nào có sợ ai, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng chưa từng lùi bước.
Nhưng giờ đây, anh lùi bước, thật sự lùi bước rồi. Không hẳn vì sợ ba mẹ cậu cấm cản, mà là sợ sự viên mãn của gia đình Chu Tự Hành sẽ rạn nứt bởi sự xuất hiện của anh.
– Anh nghĩ ba mẹ em sẽ không thích anh đâu. – Im lặng hồi lâu, cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng bình tĩnh lại để cất lời. – Lí trí mà nói, loại người như anh sẽ chẳng được mấy bậc phụ huynh yêu quý đâu.
Mỗi lần nghe anh nói “loại người như anh”, Chu Tự Hành đều cảm thấy đau lòng không nguôi.
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng, Hạ Tập Thanh càng ngày càng mất tự tin vào bản thân. Sự không tự tin biểu hiện quá rõ ràng, nhưng cậu biết, đây mới là Hạ Tập Thanh chân chính. Từ trước tới nay, anh đều tự ti như vậy, chỉ là anh đã quen dùng sự kiêu ngạo để che giấu đi.
Một khi lớp vỏ cứng rắn, đẹp đẽ bị bong ra, đứa trẻ chịu bao vết thương chồng chất ở trong đó sẽ rất sợ hãi, tay chân nó co rúm lại, chẳng dám gặp ai.
– Không đâu. – Chu Tự Hành nắm tay anh, dịu dàng hôn lên gương mặt ấy. – Họ không phải người như vậy. Hơn nữa anh vốn dĩ đã rất ưu tú, rất xuất sắc.
Cậu vuốt ve khuôn mặt của Hạ Tập Thanh.
– Ở trong mắt em, anh là người tốt nhất.
Cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười miễn cưỡng với cậu. Anh đứng dậy thay quần áo. Chu Tự Hành không thể hiểu được sự hoảng loạn và bất lực trong lòng anh lúc này. Cậu không hiểu được nỗi sợ phát ra từ bản năng với hai chữ “ba mẹ” ấy.
Nhưng không sao hết, anh yêu cậu. Anh sẵn lòng vì Chu Tự Hành bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân.
– Anh có nên đi tắm qua không nhỉ? – Hạ Tập Thanh bỗng dưng cảm thấy mình thế này thật không trịnh trọng. – Nhanh thôi, năm phút.
– Không cần đâu. – Chu Tự Hành giữ anh lại, xoay bờ vai anh về phía tủ quần áo. – Thay quần áo xong rồi mình đi luôn.
Hạ Tập Thanh đột nhiên hỏi.
– Mặc gì bây giờ?
Anh lật qua hết bộ này đến bộ kia.
– Có cần mặc đơn giản chút không? Ba mẹ em thích màu gì? Họ…
Anh lo lắng quá.
Chu Tự Hành ôm lấy anh từ phía sau, cất giọng dịu dàng.
– Tập Thanh.
– Ba mẹ sẽ không đánh giá anh bằng quần áo anh mặc, và cũng sẽ không dựa vào đánh giá của người ngoài để kết luận về phẩm cách của anh.
Chu Tự Hành vòng tay qua eo Hạ Tập Thanh.
– Lần này em dẫn anh về, chỉ là để ra mắt, cùng nhau gặp mặt thôi, đừng căng thẳng quá nhé.
Cái ôm của cậu có năng lực trấn an kì diệu, Hạ Tập Thanh cảm thấy cơn hoảng loạng của mình đã dần dần lắng xuống.
Tiết trời vẫn còn rất lạnh, cuối cùng hai người mặc áo khoác giống nhau rồi ra khỏi nhà. Chu Tự Hành mặc áo màu đen, còn Hạ Tập Thanh mặc áo màu trắng. Tiểu La đã chờ sẵn hai người ở trong xe,
Sau khi lên xe, Hạ Tập Thanh im lặng lạ thường, một câu cũng không nói. Đến Tiểu La còn nhìn ra sự khác thường.
– Tập Thanh làm sao thế? Sao sắc mặt lại xấu vậy?
Hạ Tập Thanh sửng sốt, vô thức đưa tay lên xoa mặt.
– Thật hả? Sắc mặt anh xấu lắm sao?
– Không xấu.
Chu Tự Hành không nhịn được bật cười, nâng khuôn mặt bị xoa đến đỏ của anh lên. Vì vừa ra khỏi nhà nên chóp mũi của anh hơi hồng hồng, cộng thêm khuôn mặt vô hại, trong sáng, trông đáng yêu không chịu nổi.
– Em nhìn xem nào, rõ ràng đẹp thế này cơ mà.
Tiểu La bày tỏ tôi làm gì sai sao? Vì sao lại nhét cơm chó cho tôi thế này?
– Tập Thanh bị sao à? Trông không có tinh thần mấy.
– Không sao cả. – Chu Tự Hành cực kì không biết xấu hổ trả lời hắn. – Anh ấy quá thích tôi, thích đến mức không dám gặp phụ huynh.
Hạ Tập Thanh đẩy Chu Tự Hành ra rồi quay đầu đi. Vốn anh định nói, dừng xe, anh không đi nữa, nhưng lời gần thốt ra khỏi miệng lại thôi. Từ lúc ở bên Chu Tự Hành, anh chẳng còn mạnh miệng được nữa.
Không nỡ nói nặng lời với cậu, cũng không nỡ tức giận.
Giống như Chu Tự Hành nói vậy đó, anh thật sự quá thích cậu.
Lúc đến nhà Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh vừa căng thẳng lại vừa hơi xấu hổ, dù sao lần trước anh cũng đã lẻn vào đây bằng con đường không đoàng hoàng.
Người mở cửa là một dì có khí chất xuất chúng, đeo kính gọng bạc. Hạ Tập Thanh vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chắc chắn là mẹ Chu Tự Hành. Hai người trông rất giống nhau, đều là người đẹp từ cốt cách.
– Tới rồi à? – Bà Chu mỉm cười, giọng nói đầy dịu dàng. – Bác đang định gọi điện cho Hành Hành, hỏi xem các con có bị kẹt xe trên đường không. Mau vào nhà thôi.
Bà Chu vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng kéo cánh tay của Hạ Tập Thanh.
– Bên ngoài lạnh lắm đúng không?
Hạ Tập Thanh mỉm cười lúng túng.
– Cũng không lạnh lắm đâu ạ.
– Đây là mẹ em. – Chu Tự Hành thoải mái, tự nhiên cầm tay Hạ Tập Thanh vào nhà. – Mẹ, đây là Tập Thanh.
– Mẹ biết. – Bà Chu cười hòa nhã. – Mẹ đã xem chương trình của các con.
– Cháu chào bác. – Hạ Tập Thanh gập lưng. – Làm phiền bác rồi ạ.
– Không phiền gì cả, bọn bác vẫn luôn chờ cháu tới.
Bà Chu dẫn hai người vào nhà. Tầm mắt của Hạ Tập Thanh dừng lại trên người người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, nửa người trên của ông thẳng tắp. Vốn ông đang đọc báo nhưng khi nhìn thấy người vào thì liền đứng lên.
Có vẻ Chu Tự Hành được thừa hưởng ưu điểm vẻ ngoài của cả ba lẫn mẹ, cộng thêm cả dáng người cao lớn của ba nữa.
Cả ông Chu và Chu Tự Hành đều mang lại cho mọi người cảm giác không dám tới gần, vô cùng xa cách. Hạ Tập Thanh vội vàng chào hỏi:
– Cháo chào bác trai.
– Ừm. – Ông Chu gật đầu, hai tay chắp sau lưng. – Ngồi đi, ngồi đi.
Nói xong, ông cũng ngồi xuống.
– Trà bác pha ban nãy bị nguội rồi, vừa mới pha lại chén khác.
Ông đang định cầm chén trà lên thì hơi dừng lại.
– Tập Thanh có uống được trà không? Nếu không thì để bác bảo dì Hồng pha cà phê cho cháu?
Hạ Tập Thanh cuống quít xua tay:
– Không cần đâu bác, cháu uống được trà, trà rất tốt.
Dứt lời, anh bưng ngay một chén trà lên, cầm trong tay.
– Cháu đừng căng thẳng. – Dứt lời, ông nhìn về phía Chu Tự Hành. – Con vào phòng bếp giúp mẹ đi. Hôm nay bà ấy muốn đích thân xuống bếp làm cơm.
Chu Tự Hành bị ông chỉ đích danh, nên chỉ đành để Hạ Tập Thanh ở lại trò chuyện với ông Chu. Hai người mặt đối mặt, cách nhau một chiếc bàn trà.
– Cháu đừng sợ. – Trên mặt ông Chu thoáng nét cười. – Thật ra, trước khi cháu tới, Chu Tự Hành đã nói thẳng với hai bác về chuyện của hai đứa rồi.
Hạ Tập Thanh đã đoán trước được. Anh biết Chu Tự Hành không phải kiểu người tùy hứng, chưa nói với ba mẹ đã tự ý công khai trực tiếp ở Lễ trao giải như thế. Anh uống một ngụm trà, rồi đặt nhẹ chén xuống mặt bàn, yên lặng nghe ông Chu nói chuyện.
– Bác và mẹ nó muốn gọi hai đứa tới, chỉ là để ăn một bữa cơm gia đình đơn giản thôi. – Ông Chu nhấc ấm trà, rót thêm cho anh. – Hiện tại cháu là người nó yêu, bọn bác cũng không thể chỉ nhìn cháu qua TV được. Dù sao cũng phải gặp mặt một lần, cùng nhau nói chuyện, cháu nói có phải không?
Hạ Tập Thanh gật gật đầu. Đã rất lâu rồi, anh chưa ngồi nói chuyện như vậy với bậc cha chú, cảm giác xa lạ này làm anh thấy thật bất an.
Ông Chu nhạy cảm phát hiện ra, vì thế quan tâm hỏi han.
– Sắc mặt cháu kém quá, bị ốm sao?
Anh lắc đầu.
– Không ạ, cháu không sao. – Anh nở một nụ cười gượng gạo. – Bác nói đi, cháu đang nghe ạ.
Ông Chu rất nhanh đã nhận ra, nhìn quanh phòng khách chỉ còn hai người họ, rồi lại nhìn về phía phòng bếp.
– Có phải bác khiến cháu thấy áp lực không? Hay bác gọi thằng nhóc kia lên…
– Không cần đâu ạ. – Hạ Tập Thanh bỗng dưng cảm thấy hơi kì kì. – Sao bác biết ạ…
– Bác từng nghe nó kể về gia đình cháu. Thật ra thì cháu vừa tới, chúng ta không nên nói về chuyện này, bác biết nói ra cháu sẽ không thoải mái.
Hạ Tập Thanh mím môi:
– Không sao ạ, giờ cháu đã khá hơn nhiều rồi.
– Cháu rất kiên cường, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nếu là một người khác, có lẽ đã chẳng thể chịu đựng nổi. – Ánh mắt ông Chu lộ rõ sự công nhận. – Kiên cường là tốt, nhưng cũng sẽ rất vất vả. Cháu còn rất tài giỏi nữa, bác đã xem tranh của cháu, có tài lắm.
Tự nhiên được ba Chu Tự Hành công nhận, khẳng định, Hạ Tập Thanh không khỏi bất ngờ. Ông Chu cũng nhìn ra sự ngạc nhiên trên mặt anh.
– Có phải cháu nghĩ bác sẽ làm khó cháu, đúng không? Sao bác phải làm khó cháu nào? Là con trai bác thích cháu cơ mà, nếu có không hài lòng thật, thì bác cũng chỉ làm khó nó thôi.
Hạ Tập Thanh muốn nói, nhưng miệng lưỡi sắc bén mọi ngày bỗng nhiên biến tiệt đi đâu mất. Đối mặt với ba mẹ của người anh thương, anh chỉ muốn chân thành nói ra những suy nghĩ của bản thân:
– Cháu tưởng rằng gia đình bác sẽ khó chấp nhận được con trai mình ở bên cạnh cháu. Cháu với em ấy đều là đàn ông, mà cháu còn lớn lên trong một gia đình khiếm khuyết, thế nên tính cách cháu cũng có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng… – Đôi mắt anh thoáng cụp rồi lại nhấc lên. – Thưa bác, cháu đã thay đổi rất nhiều. Nhờ có Chu Tự Hành mà cháu mới có thể thay đổi. Cháu rất yêu em ấy, điều này cháu có thể cam đoan với bác.
Những lời vừa thốt ra quá yếu đuối, làm Hạ Tập Thanh bắt đầu hơi hối hận. Lời hứa hẹn yêu đương như vậy ở cái tuổi của bọn họ có bao nhiêu giá trị chứ.
Ông Chu không ngờ Hạ Tập Thanh sẽ bộc bạch thẳng thắn như vậy. Ông đã xem chương trình và hỏi thăm, biết được đứa nhỏ này thông minh thế nào, giao tiếp khéo léo ra sao. Vậy nên ông hề ngờ được Hạ Tập Thanh sẽ dùng cách đơn giản, thậm chí là vụng về như vậy để tranh thủ thiện cảm.
– Bác biết. Bác sống lâu như vậy, những cái khác không dám nói chứ mắt nhìn người chuẩn lắm đấy. – Ông Chu cười. – Không giấu cháu, lúc Chu Tự Hành nói thẳng với cả nhà, bác đã rất tức giận. Chủ yếu là vì bác không ngờ con trai bác nuôi hai mươi năm lại yêu thích đàn ông. Nó lăn lộn trong cái giới kia từ nhỏ, biết bao cám dỗ như vậy nhưng chưa từng dây dưa với ai, cũng chưa từng thích người nào.
Ông Chu nhíu mày.
– Lúc ấy, bác bực lắm. Sao vừa mới tham gia chương trình cùng cháu là thích cháu liền chứ?
– Sau đấy bác đã tìm hiểu rất nhiều tin tức về cháu. Cháu thật sự rất tài giỏi, thông minh, là một chàng trai có sức hấp dẫn. Nhưng mà nói thật, khi tìm hiểu sâu hơn, bác có hơi phản đối, bởi vì tuổi thơ của cháu trải qua quá… – Ông đột nhiên ngừng lại. Hạ Tập Thanh cụp mắt, lặng thinh. – Lúc ấy, bác nghĩ cháu chính là một quả bom nổ chậm.
– Nhưng về sau, bác có nói chuyện cùng mẹ nó. – Ông Chu thở dài. – Bác cảm thấy mình như vậy là không đúng, cái nhìn đã mang theo thành kiến.
Hạ Tập Thanh bỗng dưng cảm thấy hai ba con họ thật giống nhau, dù là giọng điệu hay cách tìm từ cũng không hề khác biệt.
– Lúc nó còn nhỏ là bác dạy nó, nhưng cuối cùng chính bác lại là người đánh giá người khác bằng thành kiến, vậy thì bác còn dạy được ai nữa đây. – Ông Chu lắc đầu. – Vì vậy, bác đã suy nghĩ rất lâu, cũng đấu tranh rất nhiều. Sau đấy, anh trai nó nói chuyện với bác, kể một câu chuyện hồi nhỏ.
– Nó hỏi bác, ba có còn nhớ hồi nhỏ, Tự Hành từng nhặt được một con chim sẻ bị gãy chân không? Hồi ấy, Tự Hành coi con chim nhỏ ấy như báu vật vậy, mỗi ngày đều đút cơm đút nước cho chim, nhưng cuối cùng con chim sẻ ấy vẫn bay đi mất. Tự Hành cứ khóc mãi, là ba nói với nó, con chim này không thuộc sở hữu của con, nó là cá thể độc lập, không thể vì con thích nó mà bắt ép nó ở lại cạnh con được.
Ông Chu cười đầy xúc động.
– Anh nó nói xong, bác liền thấy rất hổ thẹn. Hồi ấy, bác có thể nói với Chu Tự Hành, con chim sẻ ấy là một cá thể độc lập thì tại sao bây giờ, bác lại vẫn chưa coi con trai mình là một cá thể độc lập chứ?
Trái tim Hạ Tập Thanh bị lay động. Bỗng nhiên, anh cảm thấy cực kì hâm mộ Chu Tự Hành. Đến giờ phút này, anh cuối cùng cũng hiểu, vì sao Chu Tự Hành lại xuất chúng đến vậy, chính trực đến vậy. Xét cho cùng, đều là nhờ sự dưỡng dục tuyệt vời của gia đình.
– Tuy nó là con bác, nhưng trước tiên, nó phải là chính nó đã. – Ông Chu nhìn vào mắt Hạ Tập Thanh. – Nó thích cháu, muốn ở bên cháu, đây đều là những quyền lợi vốn có của nó. Dù có là ba mẹ, cũng không có quyền can thiệp vào. Vậy nên, cháu không cần phải lo lắng, bác sẽ không cấm cản hai đứa, vì làm thế không có ý nghĩa gì cả. Làm ba mẹ, bảo vệ và dẫn đường là việc tất yếu, nhưng buông tay lại càng quan trọng không kém.
Sống mũi Hạ Tập Thanh chua xót, anh cố gắng mím chặt môi, áp cảm xúc lại để mỉm cười. Lúc này, anh nên nói gì đó, thế nhưng lại chẳng tìm được lời nào thích hợp.
Ông Chu lại nói.
– Đương nhiên, hậu quả ra sao cũng là một mình nó gánh chịu.
Nghi ngờ của ông Chu về kết quả của hai người họ là hợp lí, nhưng tim Hạ Tập Thanh vẫn không tránh khỏi nhói lên. Anh không muốn nghĩ về một cái kết tồi, lại càng không nỡ để Chu Tự Hành nhận một cái kết tồi.
– Thưa bác, cháu không phải người có thể khiến cho người khác tin tưởng. Chỉ nói miệng thôi thì có lẽ cũng chẳng có sức thuyết phục, cũng không chứng minh được gì với bác.
Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông Chu, ánh mắt kiên định.
– Nhưng em ấy là người duy nhất cháu từng yêu, người đầu tiên trong suốt 25 năm. Cháu hiểu hơn ai hết, chuyện tình cảm này không dễ dàng cỡ nào, dù là với cháu hay là với em ấy. Vậy nên, cháu muốn xin một chút tin tưởng từ bác, đừng gây áp lực cho em ấy vì những vấn đề của cháu. Cháu vẫn luôn hi vọng em ấy có thể ở bên cháu trong sự chúc phúc của ba mẹ.
Anh ngẫm nghĩ, rồi lại nói.
– Tự Hành không như cháu, em ấy xứng đáng có được tình yêu thương của ba mẹ.
Vừa dứt lời thì bà Chu đi từ hành lang ra.
– Ông thật là, dọa sợ con nó mất rồi.
Bà ngồi xuống bên cạnh Hạ Tập Thanh, xoa lưng anh.
– Đứa nhỏ đáng thương.
Nói rồi, bà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. Bà Chu nhìn ông Chu đầy trách cứ.
– Bác Chu con thật ra chỉ muốn nói ông ấy hiểu và tôn trọng các con. Hơn nữa bác nhìn ra được, từ khi Tự Hành ở bên con, nó có sức sống hẳn lên. Như lời nó nói ở Lễ trao giải ấy, nhờ có con mà khoảng trống trong tình cảm của nó được lấp đầy.
Bà Chu vỗ vỗ tay anh, mìm cười nói:
– Bác cũng muốn nói với con là vừa nãy con nói sai rồi, ai cũng đều xứng đáng có được tình yêu của ba mẹ. Nếu không có thì không phải do đứa trẻ sai, mà là lỗi lầm của bậc cha mẹ.
Hạ Tập Thanh cắn răng, cố gắng nuốt nước mắt trở về. Anh nhìn bà Chu bằng cặp mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói tiếng cảm ơn. Anh không biết lúc này nên nói gì mới phải, miệng lưỡi bỗng trở nên vụng về.
Đúng lúc này, Chu Tự Hành đi vào phòng khách. Thấy cảm xúc của Hạ Tập Thanh bất thường, cậu vội tới ngồi bên cạnh anh, nói với ba mình.
– Ba, ba nói gì thế. Ngày nào ba cũng kêu con dẫn Tập Thanh về. – Cậu hơi hoảng, giọng điệu nóng nảy cả lên. – Thế mà giờ ba làm anh ấy khóc rồi.
Hạ Tập Thanh bắt lấy cổ tay Chu Tự Hành.
– Không phải do bác trai đâu, em đừng nói linh tinh, anh cũng đâu có khóc.
Ông Chu oan ức không nói được gì.
– Ba nào đã nói cái gì. Tập Thanh, cháu nói xem bác có dọa cháu không?
Hạ Tập Thanh bị chọc cười:
– Không ạ, là tại cháu căng thẳng quá.
Bà Chu bỗng nhiên ôm lấy Hạ Tập Thanh.
– Ôi, vừa thấy con là tim bác lại đau, bác thương con quá.
Hạ Tập Thanh còn chưa khóc, bà Chu đã khóc, làm cho tay chân anh luống cuống. Anh có biết an ủi người khác đâu cơ chứ.
– Bác ơi…
Chu Tự Hành bất lực nói.
– Mẹ lại nữa rồi. Lần đầu tiên em kể chuyện của anh cho mẹ, mẹ cũng khóc rất lâu.
Bà Chu càng khóc càng đau lòng, ôm Hạ Tập Thanh xoa lưng, xoa gáy anh, nước mắt cứ thế rơi xuống.
– Sao lại có người nhẫn tâm như vậy chứ, con phải chịu đựng nhường nào… ôi đứa trẻ đáng thương…
Chu Tự Hành không ngừng rút khăn giấy lau nước mắt cho bà.
Cảm giác này xa lạ quá, anh dường như không thể nhớ nổi cảm giác được mẹ ôm là như thế nào.
Hạ Tập Thanh hoàn hồn, cẩn thận ôm lấy bà Chu, nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
– Bác ơi, con không sao cả. Bác đừng khóc, khóc nhiều sẽ mệt.
– Sau này, mọi chuyện sẽ tốt thôi. – Bà Chu cố cầm nước mắt, vuốt mặt Hạ Tập Thanh. – Các con sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Hạ Tập Thanh mỉm cười gật đầu, lau nước mắt giúp bà.
Anh đã biết lòng trắc ẩn cùng sự dịu dàng của Chu Tự Hành từ đâu mà có rồi.
Cho tới khi ngồi vào bàn ăn rồi, Chu Tự Hành vẫn còn trách móc ba mình. Ông Chu vẫn còn đang nhớ lại, nép vế phản bác:
– Ba có nói sai câu nào đâu, không phải, ba cảm thấy khá được mà… ba phải suy nghĩ rất lâu…
– Ăn cơm thôi. – Bà Chu gắp thức ăn cho Hạ Tập Thanh. – Ăn nhiều vào con, con gầy quá.
Chu Tự Hành lập tức tranh sủng:
– Mẹ, còn con?
– Con đã cao thế rồi còn muốn gì nữa, muốn thành người khổng lồ à.
Chu Tự Hành thay đổi mục tiêu, bắt đầu lôi kéo ông Chu nói xấu bà Chu.
– Dạo này mẹ gặp vấn đề gì lúc nghiên cứu hả ba, dao động cảm xúc sao lại lớn vậy chứ.
– Mẹ con không phải vẫn luôn thế à, một chốc thì khóc, một chốc thì cười.
– Cũng phải.
Bà Chu mặc kệ hai cha con họ lải nhải, quay sang phía Hạ Tập Thanh nói.
– Tập Thanh, bác xem buổi trực tiếp của con rồi.
Hạ Tập Thanh vội quay mặt sang, biểu cảm hơi giật mình.
Bà Chu cười.
– Bác nhìn ra được con rất yêu nó, bác yên tâm lắm. Chỉ có một điều duy nhất, bác muốn nhờ con.
Hạ Tập Thanh ngơ ngác gật đầu, còn trịnh trọng đặt đôi đũa trong tay xuống.
– Bác nói đi ạ.
– Yêu bản thân như yêu con trai bác, có được không?