Thích hay không thích?
Anh không đợi được câu trả lời của Chu Tự Hành, mà cánh tay cậu đã siết chặt lấy vòng eo của anh, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Nụ hôn tràn ngập tính chiếm đoạt đã cho Hạ Tập Thanh một câu trả lời trực quan nhất.
Hạ Tập Thanh yêu thích cảm giác này, yêu thích nhu cầu mạnh mẽ của Chu Tự Hành đối với anh. Nhưng anh cũng sợ Chu Tự Hành thật sự sẽ nói ra từ đó. Đối với anh, sự thay đổi cảm xúc của con người cũng giống như đồ thị hàm số. Khi đang trong một mối qua hệ mập mờ, cảm xúc ấp ủ, ấp ủ càng lúc càng dâng cao. Vào lúc ta nhận được tình yêu thương, cũng là thời điểm giá trị của hàm số đạt tới đỉnh.
Tuy nhiên, đến đỉnh rồi thì sẽ không thể cứu vãn nữa, kết quả chỉ có thể rơi xuống.
Một đường cong Parabol, đỉnh càng cao thì sẽ rơi càng sâu.
Rơi xuống cũng không sao, nhưng như hiện tại cũng rất tốt. Anh cần Chu Tự Hành, giống như Chu Tự Hành cũng cần anh. Nếu không định nghĩa mối quan hệ này, thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Kỹ thuật hôn của Chu Tự Hành chả có bao nhiêu kỹ xảo, hoàn toàn dựa vào cảm xúc mà đưa đá lung tung, nôn nóng muốn dùng nụ hôn này để câu mất linh hồn nhỏ bé của Hạ Tập Thanh.
Không thể nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng, Chu Tự Hành chỉ có thể dùng cơ thể diễn tả khao khát của bản thân.
Cậu có sự kiên trì và kiên định của riêng mình. Dù là thuốc lá, hay rượu bia, cậu luôn luôn tránh xa tất cả những thứ có thể gây nghiện.
Cậu muốn bản thân mỗi giây mỗi phút đều phải duy trì được sự tỉnh táo.
Thế nhưng, Hạ Tập Thanh xuất hiện, lúc nào cũng muốn cám dỗ cậu, dùng bất cứ thủ đoạn nào để trêu chọc, làm nhiễu loạn trái tim vốn kiên định của Chu Tự Hành. Ngay từ đầu, cậu đã hiểu rõ bản thân mình hơn bất kì ai, vì vậy mới luôn nhắc nhở chính mình phải cách anh thật xa. Bởi Hạ Tập Thanh không phải một người tốt đẹp, mà là vật liệu nguy hiểm, dễ cháy nổ.
“Nóng à?” giọng nói của Hạ Tập Thanh vương một tầng hơi nước, giống như cánh cửa thủy tinh ẩm ướt ở phòng xông hơi. Ngón tay của anh móc lấy áo len của Chu Tự Hành, muốn kéo lên: “Cởi nhé?”
Âm cuối còn chưa nói xong, Chu Tự Hành đã lại hôn anh lần nữa, tự mình trút bỏ áo. Điểm bùng phát giữa đàn ông với đàn ông thường dữ dội và không thể đoán trước được. Cậu hoàn toàn hiểu được những mong đợi của Hạ Tập Thanh đối với mình, nhưng đáng tiếc, cậu đã bị chất gây nghiện mang tên Hạ Tập Thanh xâm lấn rồi.
Cậu cũng muốn trở thành người nắm giữ quyền chủ đạo.
Nụ hôn mãnh liệt khiến Hạ Tập Thanh bốc hỏa, da dẻ bị phủ một lớp mồ hôi mỏng, bộ đồ ngủ bằng lụa cũng dần ướt, làm anh không thể nào thở nổi. Ý thức và hành vi dường như tương phản lẫn nhau. Động tác càng kịch liệt, ý thức của anh lại càng lúc càng đình trệ, càng lúc càng bị động. Tư thế nằm nhoài trên người Chu Tự Hành của anh đã biến từ chú báo kiêu ngào thành mèo con dính người.
Chu Tự Hành tìm thấy cơ hội để lật kèo. Cậu ấn vai Hạ Tập Thanh, để anh nằm dưới. Một giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương cậu, không hề sai lệch, rơi xuống bờ môi của Hạ Tập Thanh. Chu Tự Hành nhìn anh vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm giọt mồ hôi kia. Trên gương mặt vừa thuần khiết lại vừa tràn đầy dục vọng xuất hiện một nụ cười biếng nhác.
“Mặn quá.”
Là do anh quá ngọt.
Vài tia lý trí cuối cùng còn xót lại của Chu Tự Hành đã từ bỏ đấu tranh. Cậu đắm chìm vào làn sóng tình mãnh liệt với Hạ Tập Thanh.
Giọng nói trẻ con thi thoảng lại phát tra từ màn chiếu, giống như chú nai con đâm sầm vào trái tim của Hạ Tập Thanh. Ngay cả khi hai người sắp bị dục vọng đốt cháy, anh cũng không quên trêu chọc cậu.
“Đúng là… Thiếu…Thiếu…” Chữ còn lại bị tiếng thở dốc bao trùm. Vai Hạ Tập Thanh run rẩy, không nói được thành lời. Lắng nghe giọng nói ngoan ngoãn của Chu Tự Hành lúc nhỏ pha trộn với giọng nói trưởng thành của cậu, trải nghiệm này thật kỳ diệu.
Chu Tự Hành quấn lấy đôi môi đỏ tươi, ướt át của anh. Khoảnh khắc sốt sắng, triền mien, đứa nhỏ trong màn chiếu bỗng nhiên gọi một tiếng “anh” giòn tan. Hạ Tập Thanh cười rộ lên, vừa cười, vừa bắt chước theo giọng nói mềm mại của bạn nhỏ.
“Anh ơi.” Hạ Tập Thanh vươn tay lên, xoa xoa trán Chu Tự Hành. Bị anh đùa giỡn như thế, Chu Tự Hành cảm thấy tôn nghiêm của mình bị động chạm. Cậu cắn mạnh lên môi dưới của Hạ Tập Thanh.
“Lúc nhỏ đáng yêu như thế cơ mà… bây giờ sao lại hung dữ vậy chứ.” Hạ Tập Thanh vươn đến gần, hôn một cái lấy lòng: “Cậu gọi lại đi…tôi nghe thử xem, là cậu của lúc nhỏ gọi hay hơn hay cậu của hiện tại…”
Anh vốn không ôm chút mong đợi nào. Chu Tự Hành sẽ không chịu thỏa mãn mong đợi của anh đâu, điểm này thì Hạ Tập Thanh đã nhìn thấu từ lâu. Nhưng anh không ngờ rằng, Chu Tự Hành thật sự cúi người xuống, kề sát bên tai anh mà gọi.
“Anh ơi.”
Rồi hôn khẽ lên vành tai Hạ Tập Thanh.
“Hài lòng chưa? Anh Tập Thanh.”
Tiếng chuông của nhà thờ chính tòa Florence đánh mạnh vào van tim, ngay tức khắc, linh hồn bị đánh trúng đều vỡ tan, hóa thành vũ trụ mênh mông, rộng lớn.
Buổi thử vai lúc tối đã vét sạch năng lượng của Hạ Tập Thanh. Không biết dây dưa bao lâu, ý thức dần mơ hồ, có hai lần anh suýt nữa ngủ thiếp đi, nhưng Chu Tự Hành rất cố chấp. Mặc kệ anh làm nũng hay nghiêm ngạnh, cậu cũng không chịu làm bé ngoan ngủ đúng giờ.
Không thể ngủ sâu, mà làm cách nào cũng không nhấc nổi mí mắt lên, Hạ Tập Thanh luôn cảm thấy có người ở trog mơ chạm lên trán và hai má mình, rất nhẹ, rất khẽ, khiến người ta không phân biệt được đấy có phải ảo giác hay không. Mơ màng ngủ đến nửa đêm, vì miệng lưỡi khô khốc mà tỉnh lại, Hạ Tập Thanh híp mắt mò tới nhà bếp, mở tủ lạnh uống gần nửa chai nước lạnh, ngay lập tức tỉnh táo hẳn.
Mặc dù đã gần tới đầu hè, nhưng gió đêm vẫn còn hơi mát lạnh. Hạ Tập Thanh rũ mắt, chậm chạp trở về phòng, sau đó phát hiện màn chiếu vẫn luôn phát, chỉ là không có âm thanh.
Thật ra, lúc này anh nên về nhà. Vì dù sao, nơi này cũng đâu phải nhà anh.
Hạ Tập Thanh ngồi xổm bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt đang trầm tĩnh ngủ của Chu Tự Hành. Khuôn mặt nhỏ bé trên màn chiếu và tên nhóc cao lớn của hiện tại dần dần chồng chéo lên nhau, mỗi chi tiết nhỏ đều cực kì trùng khớp, rồi lại dần kéo ra xa, khiến anh bỗng cảm nhận được vẻ đẹp của sinh mệnh.
Chu Tự Hành ngủ ở mép giường, bàn tay buông xuống vì không có chỗ để. Hạ Tập Thanh thử thăm dò, sờ nhẹ lên đầu ngón tay, thấy cậu không tỉnh dậy, mới yên tâm mà nắm lấy tay cậu. Ngón tay Chu Tự Hành rất dài, bàn tay rộng lớn, khô ráo, làm anh nghĩ tới lúc cậu chơi bóng rổ, dáng vẻ một tay dẫn bắt bóng, cực thành thạo, điêu luyện.
Tựa như đang đùa bỡn với móng vuốt của cún con, Hạ Tập Thanh nắm lấy ngón tay của cậu thành một nắm, rồi sau đó lại mở từng ngón ra, cuối cùng đặt bàn tay của mình vào, mười ngón tay gắn kết, phù hợp đến mức không thể giải thích được.
Nếu như sự tồn tại của cậu chỉ vì mình anh mà thôi…
[Phòng triển lãm nghệ thuật này mẹ xây dựng vì con đấy, con biết chứ?]
Nhớ lại hình ảnh điên cuồng của mẹ trong phòng triển lãm, Hạ Tập Thanh chợt cảm thấy đứng ngồi không yên, anh yếu ớt buông bàn tay của Chu Tự Hành ra.
Lúc cúi đầu xuống, bỗng phát hiện ở gần chân anh có một chiếc bút marker, có lẽ Chu Tự Hành đã dùng nó để ghi chú.
Hạ Tập Thanh chưa bao giờ tin rằng anh sẽ nhận được tình yêu thật sự của một ai đó. Bọn họ hầu như chỉ yêu thích vỏ bọc của anh, không thì cũng tự xưng là Bá Nhạc thưởng thức tài hoa của anh, hoặc mơ ước gia thế của anh. Lột bỏ lớp vỏ bọc đường này, bên trong anh chỉ còn sự đắng chat khiến người người lùi bước.
Ích kỷ, giả dối, trong ngoài bất nhất, phong lưu thành tính.
Trước đây, anh vẫn cho rằng Chu Tự Hành xem thường anh là do mắt cậu mù. Bên cạnh anh có bao nhiêu người vây quanh, mà Chu Tự Hành lại cố tình tránh không kịp.
Nhưng đến giờ, cho dù anh kiêu ngạo đến đâu, tự phụ đến đâu, cũng không thể không thừa nhận, chính anh mới không xứng với sự tốt đẹp của Chu Tự Hành.
Trưa hôm sau, Chu Tự Hành bị loạt cuộc gọi như đòi mạng của Tưởng Nhân đánh thức. Cậu ngủ đến mê man, quên hết thảy mọi thứ.
Không biết có phải vì trước khi đi ngủ xem phim truyền hình khi mới ra mắt hay không, mà cậu đã mơ về lúc đóng phim, mơ thấy chị gái mặc quần trắng, xoa xoa đầu cậu, gấp cho cậu một bông hồng bằng khăn giấy.
Đến khi cậu ngẩng đầu lên, chị gái kia đã biến mất không còn tăm hơi. Chu Tự Hành gấp gáp, chạy khắp công viên, muốn gọi nhưng lại không thành tiếng.
Bông nhiên cậu nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình. Vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Hạ Tập Thanh.
Anh cầm một cành hồng đỏ thẫm trong tay, mỉm cười với cậu.
Vừa mới đi đến gần, đóa hồng kia bỗng chốc khô héo, Vẻ mặt của anh rất bi thương, nhưng lại không hề rơi nước mắt.
[Cậu không thích tôi, đúng không?]
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Chu Tự Hành mở mắt ra. Trên giường chỉ còn lại mình cậu, màn hình chiếu đã bị tắt. Trong cơn mơ, cậu không có cách nào giữ Hạ Tập Thanh lại, ngoài đời thực, anh cũng chẳng ở lại đây, nhưng đối với cậu, cũng không quá đả kích.
Cậu đã sớm dự liệu được, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lường trước những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
“Em biết rồi, giờ qua liền đây.” Chu Tự Hành ngồi trên giường, khom người, cánh tay khoanh lại đặt trên đầu gối, đầu cúi thấp một cách vô lực.
“Em không uống rượu, mệt quá nên ngủ hơi muộn thôi.” Tưởng Nhân cằn nhằn liên miên, nói mãi không thôi. Chu Tự Hành mất tập trung, đổi tay cầm điện thoại, tay trái đưa lên vò tóc, rồi gác lên đầu gối.
Cậu chợt phát hiện, mặt trong của đốt cận bàn tay của ngón đeo nhẫn dường như có gì đó. Mở lòng bàn tay ra, đưa gần đến trước mắt, cuối cùng cũng thấy rõ.
Một đóa hoa hồng nhỏ nhắn được vẽ bằng bút kí tên màu đen, lẳng lặng sinh trưởng tại đốt cuối cùng của ngón đeo nhẫn.
Cậu vô thức cười thành tiếng, làm đầu dây bên kia đầy hoang mang.
“Không có gì.”
Chỉ là phát hiện một tiểu xảo khiến người ta hạnh phúc mà thôi.
Nhờ “Thoát khỏi sinh thần” mà trước khi vào đoàn phim, lịch trình của Chu Tự Hành đã được xếp kín mít, nào là hợp đồng quảng cáo, nào là lời mời của các tạp chí, cậu chỉ có thể chạy đua với thời gian, phải làm xong mọi chuyện mới có thể yên tâm vào đoàn phim.
Không như Hạ Tập Thanh, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.
Sau khi gặp riêng đạo diễn Côn Thành lần nữa, cuối cùng Hạ Tập Thanh vẫn quyết định sẽ diễn bộ điện ảnh này.
Đạo diễn nói một câu làm anh nhớ tới hôm anh ở nhà Chu Tự Hành, xem tác phẩm ra mắt của cậu.
[Mọi thứ ở hiện tại đều chứa đầy tính vô định, chỉ có tác phẩm là vĩnh hằng, bất luận là hình thức nghệ thuật nào. Những người khác thì tôi không chắc, nhưng tôi tin rằng cậu nhất định có thể hiểu được ý tôi muốn nói.]
Hai ngày này, anh bỗng phát hiện, anh đã giẫm lên vết xe đổ… Ít nhất sẽ có một tác phẩm có thể mãi mãi phong ấn mối quan hệ “muốn nói lại thôi” giữa hai người họ lúc này. Ở trong mắt người ngoài, những mập mờ và sự khao khát vượt qua ranh giới đều là thăng hoa của nghệ thuật, nhưng trong lòng họ đều hiểu rõ, chúng là sản phẩm của tình yêu, chỉ là không thể nói ra.
Như vậy là đủ rồi. Anh không muốn bị Chu Tự Hành lãng quên. Chẳng hề sợ sau này cậu sẽ cảm thấy chán ghét khi nhắc lại bộ phim này, đấy cũng có thể coi là một loại thành tựu với Hạ Tập Thanh, rất phù hợp với chủ nghĩa nghệ thuật tiêu cực mà anh theo đuổi.
“Buổi tối cậu bận à?” Trên đường về nhà, Hạ Tập Thanh gửi tin nhắn thoại cho Chu Tự Hành, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của cậu.
“Phải tham dự một hoạt động, chắc phải đêm muộn mới có thể về nhà.”
Hạ Tập Thanh gõ chữ, gửi lại một câu “Đã biết.” rồi không nhắn thêm gì nữa. Anh vốn định nếu tối nay Chu Tự Hành không bận thì có thể cùng anh đến bữa tiệc tối nghệ thuật kia, nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, với thân phận của Chu Tự Hành, đến bất kì bữa tiệc tư nhân nào cũng đều không thích hợp.
Hơn nữa còn là đi cùng anh, quả thật không có một lý do nào có sức thuyết phục.
[Lính đạo đức mẫu mực: Buổi tối anh có việc gì sao?]
[Phần tử khủng bố: Tôi cũng có một hoạt động, chắc cũng phải đến khuya mới về.]
Hạ Tập Thanh không nói rõ, Chu Tự Hành cũng không hỏi nhiều. Trợ lý Tiểu La giục cậu lên xe, cậu đành phải tạm thời cất di động đi.
Bữa tiệc tối nghệ thuật này được tổ chức bởi Chung Hạc Nam – một ông lão chuyên sưu tầp tranh rất có danh tiếng. Địa điểm là biệt thự của ông ta. Tuy mang danh là do ông tổ chức, nhưng bởi vì ông lão đã gần 90 tuổi rồi, nên thực tế đều là cho con trai út của ông là Chung Trì xử lý. Bữa tiệc mời không rất nhiều nhà sưu tập và họa sĩ nổi tiếng. Chung Trì khác với ba mình, hắn từ đầu đến chân là một doanh nhân, thế nên tiệc tối cũng có không ít bạn bè trong giới doanh nghiệp được mời tham dự.
Nếu không có doanh nhân, Hạ Tập Thanh sẽ rất sẵn lòng đến đây thăm thú một cái. Thật hiếm khi trong nước có người muốn tổ chức thể loại salon nghệ thuật này. Tuy nhiên, một khi đã bị trộn lẫn bởi mùi tiền, thì hứng thú của Hạ Tập Thanh cũng vơi bớt đi hơn một nửa. w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhưng anh lại là người hiếu thắng, nếu đã đi thì phải diễn ra dáng vẻ hô mưa gọi gió, chứ không mặt mũi sẽ bị ném sạch. Ban đầu, Hạ Tập Thanh vốn định mặc chiếc áo gió màu xanh quân đội, nhưng sau đó nghĩ lại, dù gì anh cõng theo cái anh Pulito mà đến, vẫn nên ăn mặc trang trọng hơn. Vì thế anh đã tìm một âu phục may riêng, còn thắt thêm chiếc cà vạt màu xanh đen mà tỉ năm không sờ đến. Tóc hất lên một nửa, trông không tùy ý như trước nữa.
Lúc lái xe đến bữa tiệc, nhân viên công tác trước cửa biệt thự yêu cầu kiểm tra thư mời, Hạ Tập Thanh phải hạ cửa kính xe xuống để đưa ra. Anh có cảm giác tất cả bảo vệ đều đang nhìn mình, chắc hẳn đã nhận ra anh. Giờ anh cuối cùng cũng có thể hiểu được làm nhân vật của công chúng khổ sở thế nào. Đi đến đâu cũng bị người khác vây xem, nhìn ngó, cứ như chim công trong vườn bách thú vậy.
Phòng khách được trang trí khá thơ mộng, với những không hoa lan chuông tinh tế được xếp xen kẽ giữa những bức tranh. Đám đông tụ lại thành từng nhóm, cùng nhau đánh giá những danh họa trứ danh, biểu đạt cảm tưởng của bản thân. Nói thật thì, với tư cách là một họa sĩ, Hạ Tập Thanh không thích nhất chính là phân đoạn này. Tác phẩm của mình bị một đám người phân tích quá mức, mà phân tích toàn ra mấy cái gì đâu mà đến chính anh còn chả biết nguyên nhân. Đúng thật là quái đản.
Anh sống ở nước ngoài nhiều năm, thời điểm ở trong nước cũng không được bố mẹ mang ra ngoài, vì thế hầu hết mọi người trong bữa tiệc đều không quen biết anh. Điều này giúp Hạ Tập Thanh có không gian riêng thoải mái, chỉ có vài cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi ngẫu nhiên sẽ lấy hết can đảm đến gần, trò chuyện mấy câu với anh.
“Chắc anh khá thích tranh sơn dầu nhỉ?”
Hạ Tập Thanh mỉm cười với câu hỏi của cô gái, nhưng đôi mắt lại liếc về phía một thiếu niên trẻ tuổi cách đó hai bức tranh. Cũng chả phải người ta hợp mắt anh, mà bởi thiếu niên đó vẫn luôn nhìn anh, còn tưởng rằng anh không phát hiện.
Không biết lấy tự tin từ đâu ra.
“Đúng thế, tranh sơn dầu.” Hạ Tập Thanh nới lỏng cà vạt: “Tôi đi lấy chai rượu, xin lỗi không thể tiếp chuyện tiếp được.”
Đi đến khu nghỉ ngơi ngoài trời, Hạ Tập Thanh lấy một ly Vermouth rồi nhấp một ngụm, chợt nghe thấy có người gọi tên mình, ngoảnh đầu lại thì trông thấy một người nhìn khá quen mắt, mặc âu phục màu đỏ thẫm.
“Chào cậu, cậu là Hạ Tập Thanh phải không?” Người đàn ông ân cần vươn một bàn tay ra với cậu: “Tôi là Ngụy Mân.”
Hạ Tập Thanh tương đối mù mặt, nhưng không biết tại sao anh bỗng nhiên nhớ được ra.
Người này chính là tên công tử lần trước gặp ở phòng Vân Thủy, là nhà đầu tư của đoàn phim “Theo dõi”.
Trước khi đưa tay ra, Hạ Tập Thanh quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với thiếu niên vừa nãy vẫn luôn nhìn lén mình, cậu ta dường như hoảng sợ, vội vã xoay người đi.
Hôm nay bị sao vậy, toàn là mấy người kì lạ.
Nhưng Hạ Tập Thanh không biết, thiếu niên bị ánh mắt của anh dọa chạy kia, đang cúi đầu gửi tin nhắn.
[Triệu Kha: Anh Hành, mày biết ở bữa tiệc tối nay tao gặp ai không?]
[Triệu Kha: Thôi, mày đừng đoán, để tao nói luôn cho mà biết.]
[Triệu Kha: CP của mày!]