Đáng yêu quá đi!
Hạ Tập Thanh giống như một chú báo gấm mang ánh nhìn hung dữ, bằng tư thái ưu nhã chiến thắng được con mồi rồi sau đó lười biếng liếm láp móng vuốt sắc bén của mình. Nguy hiểm và mĩ lệ chính là trạng thái bình thường của anh. Tuy nhiên, một khi buông vũ khí và tầng phòng vệ xuống, nằm nhoài trên mặt đất, biếng nhác vươn vai, bàn chân xòe nệm thịt mềm mại thì còn đáng yêu hơn bất kì chú mèo con nào.
“Tôi, tôi đến xem cậu bị chê cười thế nào thôi, giờ xem xong rồi, tôi đi đây.” Hạ Tập Thanh không kiềm nén được biểu cảm trên mặt, thế là đứng lên, đang chuẩn bị đi tới ban công thì bị Chu Tự Hành nắm tay túm trở về, lao thẳng vào lòng cậu.
“Có phải vừa nãy anh xấu hổ không?” Bàn tay của Chu Tự Hành xoa xoa làn da sau cổ Hạ Tập Thanh.
“Cậu mới xấu hổ ý!” Hạ Tập Thanh đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay ra đẩy cậu. Chu Tự Hành ôm chặt, không cho anh buông ra, bàn tay còn lại còn vuốt ve lưng anh như đang vuốt lông mèo: “Được rồi, được rồi, là tôi xấu hổ, tôi xấu hổ.”
Hạ Tập Thanh sao có thể dễ bị gạt như vậy được, anh vẫn dùng sức đẩy cậu ra: “Cậu mới nên xấu hổ, đồ không mặc quần áo!”
“A! Tay đau quá, cánh tay của tôi…” Chu Tự Hành không có chiêu nào khác, chỉ có thể vận dụng kĩ thuật xuất của mình, tỏ vẻ đáng thương, buông cánh tay phải ra. Hạ Tập Thanh nhanh chóng bắt lấy cánh tay còn đang quấn băng vải: “Không phải chứ, tôi đâu có động vào bên tay này đâu…”
Khóe miệng Chu Tự Hành cố đè nén nụ cười, giả bộ tủi thân: “Đau quá, lúc nãy đi tắm cũng rất đau, làm sao bây giờ?”
Hạ Tập Thanh trừng cậu: “Ai bảo cậu sốc nổi làm gì chứ?”
“Sao anh có thể nói thế với ân nhân cứu mạng?” Chu Tự Hành cau mày: “Nếu không phải vì mang anh về, tôi có thể bị như này sao?”
Nghe Chu Tự Hành nói vậy, Hạ Tập Thanh nhất thời câm nín, bàn tay vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay cậu, giống như đang xoa dịu chú cún con.
“Thân thể anh ổn không? Thuốc tôi để lại cho anh, anh có uống đầy đủ không đấy? Có uống rượu sau lưng tôi không? Để tôi ngửi thử xem trên người anh có mùi thuốc lá không nào.”
Hạ Tập Thanh đẩy khuôn mặt đang có ý đồ dán sát lại gần của Chu Tự Hành ra, mặt mày nhăn nhó: “Cơ thể tôi tốt lắm, cậu đừng làm quá như vậy.”
“Không phải do tôi lo lắng tác dụng phụ của thuốc vẫn còn hay sao?”
Nghe thấy câu này, Hạ Tập Thanh chợt ngước mắt lên nhìn cậu, đuôi mắt còn tràn ra ý cười láu cá: “Đúng là còn một ít tác dụng phụ. Thứ thuốc đó làm cho tôi…” Anh áp bàn tay lên cơ ngực của Chu Tự Hành, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống cậu, một tay nởi lỏng cà vạt, giọng nói bỗng trầm xuống.
“Lúc này cực kì muốn “làm” cậu.”
Chu Tự Hành nhếch miệng, nhìn cổ áo xộc xệch làm lộ ra xương quai xanh của Hạ Tập Thanh mà cảm thấy vô cùng mỹ mãn: “Hóa ra anh thích ở phía trên.”
“Tên nhóc nhà cậu được “ăn mặn”nên không chịu cai hả?” Hạ Tập Thanh mạnh tay nhéo nhéo cằm cậu rồi cởi cà vạt đang lỏng lẻo trên cổ xuống cầm trong tay, để đuôi cà vạt tùy ý cọ lên mặt Chu Tự Hành. Anh cúi đầu hôn môi cậu, nhân lúc Chu Tự Hành không để ý, quấn cà vạt quanh cổ cậu.
“Không được nhúc nhích.” Hạ Tập Thanh cười, túm chặt cà vạt trong tay, siết lấy không khí trong cổ họng cậu: “Ngoan ngoãn để tôi “làm”*, nếu không sẽ siết chết cậu.”
Chu Tự Hành căn bản không hề có ý xin tha. Áp lực trên cổ làm cậu cau mày nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Hạ Tập Thanh: “Tôi đâu có ý kiến với việc anh ở trên* đâu.” Cậu vươn tay ra đỡ lấy hông Hạ Tập Thanh: “Chỉ là phiền anh phải tự nhún một chút.”
(*Từ anh Hạ nói là “thượng” á.)
“Còn ngoan cố à?” Hạ Tập Thanh bị cậu xem thường như vậy, tức đến mức quên luôn đang ở nhà Chu Tự Hành. Anh chụp lấy khăn tắm, đang định kéo xuống thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Đm, lần này lại là ai nữa.
Hai người nằm trên giường sợ đến mức im thin thít. Bên ngoài cửa có tiếng nói.
“Sao lại không có ai lên tiếng nhỉ….hai người đó sẽ không bỏ trốn chứ…”
“Đẩy cửa ra thử xem?”
Cửa vừa được đẩy ra, Triệu Kha và Nguyễn Hiểu đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ không nói nên lời. Hạ Tập Thanh quần áo xộc xệch đang cưỡi trên người Chu Tự Hành không mặc quần áo, một tay anh giữ cà vạt trên cổ Chu Tự Hành, một bàn tay khác đang đặt ở chỗ không thể miêu tả. Hai tay Chu Tự Hành còn đang đỡ eo Hạ Tập Thanh.
Triệu Kha theo bản năng che mắt Nguyễn Hiểu lại, nhưng ngay lập tức bị cô hất tay ra.
“Em đừng nhìn!”
“Em muốn nhìn! CP của em lên giường, sao em có thể không xem chứ!”
“Cũng… Không được, em không được nhìn mấy tên đàn ông khác!”
“Tránh ra, aaaaaa hai người nhanh lên, mau tiếp tục đi. CP của tui hôm nay phải động phòng!”
…
Hai người kia thật là…
Hạ Tập Thanh buông cà vạt trên tay ra, sau đó xuống giường, chỉnh lại cổ áo bị lệch rồi cài cúc áo. Chu Tự Hành ho khan hai tiếng, kéo kéo chăn lên che người.
“Aiz.” Vẻ mặt Nguyễn Hiểu đầy thất vọng: “Sao hai người không tiếp tục?”
Hạ Tập Thanh cười lưu manh, kéo cà vạt từ trên cổ Chu Tự Hành xuống rồi đeo lên cổ mình: “Tôi rất sẵn lòng phát sóng trực tiếp cho hai người xem, nhưng mà da mặt của Hành Hành nhà tôi mỏng lắm.”
Triệu Kha và Nguyễn Hiểu liếc nhau, đồng thanh cảm thán: “Chàng công tốt!”
“Bây giờ phải đi à?” Hạ Tập Thanh đi giày vào, tới tủ quần áo lấy áo khoác của mình ra, vắt lên vai.
“Đúng vậy, lát nữa bọn tôi sẽ xuống lầu trước. Mọi người chắc chẵn sẽ tiễn bọn tôi ra ngoài, sau đó nói vài câu kéo dài thời gian cho anh. Lúc anh nhảy ra thì chờ bọn tôi ở chỗ ngoặt, chỗ đó cáo vài điểm mù camera.”
“Được.” Hạ Tập Thanh nghiêng đầu, nhướng mày nhìn Chu Tự Hành: “Chuyến hôm nay không “ăn” được rồi, có hơi đáng tiếc.”
Không ngờ Chu Tự Hành tự dưng đứng lên, ngay trước mặt Triệu Kha và Nguyễn Hiểu kéo anh vào lòng, lấy áo khoác che đầu Hạ Tập Thanh lại, ở trong áo khoác trộm hôn anh. Đầu lưỡi đột nhiên xông tới, tất cả đều xảy ra quá nhanh, Hạ Tập Thanh không kịp phòng bị, bị cậu hôn mềm nhũn cả người.
Chu Tự Hành đỡ lấy vòng eo anh, kéo áo khoác xuống, lúc này Hạ Tập Thanh mới lộ mặt ra. Cậu giũ áo khoác rồi khoác lên vai anh, nghiêng đầu, lưu lại một câu bang quơ bên tai anh.
“Chuyến hôm nay không thể để anh thử ở phía trên, Hành Hành cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”
Trái tim Hạ Tập Thanh giống như bị ai đó bóp chặt, vành tai bị thiêu đốt bởi hơi nóng Chu Tự Hành phả lên.
“Lần sau nhé, anh Tập Thanh.”
Triệu Kha và Nguyễn Hiểu chìm đắm trong niềm vui sướng CP không bị nghịch, mắt đỏ bừng kích động đi xuống cầu thang. Còn Hạ Tập Thanh thì tức giận đẩy cửa ban công ra, duỗi cặp chân dài dẫm lên lan can của ban công.
Gió đêm thổi qua, cuốn theo cả dục vọng nóng bỏng, chỉ còn lại sự lưu luyến.
Anh quay đầu, những lọn tóc được gió thổi tung bay dưới ánh trăng sáng, lay động trên khuôn mặt xinh đẹp. Chu Tự Hành ngồi ở mép giường, trên người khoác áo choàng tắm dài, tay cầm nhành hồng, nghiêng đầu nở một nụ cười quá đỗi đẹp đẽ.
Nhịp tim bí ẩn len lỏi vào bóng đêm.
Chàng hoàng tử bị nhốt sau tấm cửa kính và Romeo có hơi thất bại. Đến tột cùng ai mới là kẻ trộm trong đêm tối êm dịu, ấm áp này?
***
Ngụy Mân bị điều tra, vụ cấm túc của Chu Tự Hành cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Bình thường Chu Tự Hành bận rộn công việc, chẳng có mấy dịp gia đình đông đủ, hiếm khi được một bữa cơm quay quần, xum họp như hôm nay. TV đang chiếu tin tức về quyền bình đẳng của quan hệ đồng giới, Chu Tự Hành dừng đũa một lát, mở miệng thăm dò.
“Ba, ba thấy thế nào?”
Lão Chu gắp một đũa giá: “Ba thấy cái gì mà thấy, đấy đều là chuyện riêng của người ta?”
“Đứng ở góc độ vĩ mô thì sao?” Chu Tự Hành điên cuồng ám chỉ: “Dự thảo kết hôn đồng tính không phải năm nào cũng có sao? Sao thái độ của phía trên vẫn không rõ ràng vậy?”
“Nhìn từ góc độ vĩ mô thì quá phức tạp, phải suy xét rất nhiều yếu tố.” Lão Chu buông đũa, thở dài: “Ba thật sự không hiểu nhóm người này, nhưng ba cũng không phải lão già cổ hủ. Mọi người thích ai thì cứ thích, không liên quan đến chúng ta.”
Chu Tự Hành thở phào nhẹ nhõm, há miệng định nói: “Con…” Còn chưa nói xong chân đã bị Chu Tự Cảnh dẫm mạnh cho một phát. Cậu quay qua nhìn thì Chu Tự Cảnh làm như không có việc gì mà nhấc tay gắp cho cậu một đũa mướp đắng thật to, để vào trong bát: “Anh cảm thấy dạo này hình như em bị nóng trong đấy.”
Nóng lòng như lửa đốt.
Nuốt câu chưa nói xong vào, Chu Tự Hành cũng cảm thấy mình quá sốt ruột. Chưa nói đến việc ba mẹ cậu có thể chấp nhận hay không, ngày sinh tháng đẻ của cậu với Hạ Tập Thanh còn chưa xem đâu, ai biết anh có loại tình cảm kia với cậu không.
Nhưng nếu Hạ Tập Thanh thật sự có thể thích cậu thì sao?
Cậu muốn dẫn anh về nhà trong sự vui vẻ chúc phúc, không muốn anh vì cậu mà bị ai đánh, ai mắng, muốn để già trẻ lớn bé trong nhà đều thích anh. Nếu đến khi come-out mà ồn ào, khó xử thì Chu Tự Hành cũng muốn gánh vác, để Hạ Tập Thanh có thể không mang chút gánh nặng nào ở bên cậu.
Tuy nhiên hiện thực thì chưa đâu vào đâu cả.
“Ngụy Mân bị điều tra thì phim mới của em chuẩn bị quay kiểu gì?” Chu Tự Cảnh làm như vô tình chuyển đề tài, Chu Tự Hành vẫn còn đang nghĩ về chuyện come-out, uể oải không vui ăn một miếng cơm, một đũa đầy mướp đắng chui vào trong miệng, suýt chút nữa là nhổ ra.
Tưởng Nhân thấy bộ dạng thất thần của cậu thì thay cậu tiếp lời: “Hiện tại đang tìm nhà đầu tư mới. Hôm qua em mới nói chuyện với đạo diễn Côn, anh ta cảm thấy rất có lỗi, bởi vì trước đây anh ta chỉ toàn quay phim điện ảnh tiểu chúng, nên doanh thu phòng vé chắc chắn sẽ không thể so được với những đạo diễn lớn. Tuy nhiên dàn diễn viên lần này có độ đề tài, rất nhiều nhà đầu tư đều đang giữ thái độ độ quan sát, nếu được lòng fan điện ảnh thì sẽ thu được miếng lời lớn.”
“Người làm ăn xem trọng nhất là lợi nhuận, chuyện này cũng rất bình thường.” Chu Tự Cảnh đặt đũa xuống: “Để anh đầu tư đi, nhưng kí thêm thảo thuận bảo mật nữa. Anh không muốn dây vào thị phi.”
Chu Tự Hành ngẩng đầu, có hơi kinh ngạc: “Anh muốn đầu tư?”
Chu Tự Cảnh cười lạnh, vỗ vai Chu Tự Hành: “Đúng vậy, cho nên tốt nhất em diễn kiểu gì ăn khách vào cho anh, doanh thu phòng vé ít nhất phải hơn 300 triệu, đừng để cho anh trai em thâm hụt lợi nhuận.”
Chuyện đầu tư giải quyết xong, Tưởng Nhân cũng bắt tay vào công cuộc marketing.
Cô sắp xếp một số blogger giải trí, đầu tiên thả ra tin tức về phim mới của Chu Tự Hành, nhưng chỉ lộ ra nhân vật là một bệnh nhân mắc bệnh AIDS, còn những tin tức khác thì đều không có.
Khác với trước kia, hiện giờ Chu Tự Hành gần như đã thoát khỏi hình tượng ngôi sao nhí có diễn xuất tốt trong lòng đại chúng. Nhờ vào biểu hiện trong chương trình thực tế và độ nổi tiếng siêu cao của CP mà trở thành nam diễn viên có độ nổi tiếng hàng top trong số những diễn viên nam độ tuổi 20.
Khác với những minh tinh nam khác, Chu Tự Hành có một ưu thế là từ nhỏ cậu đã tích lũy được cái duyên với người xem, con đường có thể đi cực kì nhiều, đa số những bình luận về phim điện ảnh mới đều rất tích cực.
[Tui học dốt lắm: Tui phục năng lực chọn kịch bản của Chu Tự Hành luôn! Mỗi một bộ điện ảnh đều chú ý đến một nhóm người dễ bị tổn thương, nam minh tinh như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi!]
[Arries hôm nay có tỉnh ngủ không: Bệnh AIDS? Chu Tự Hành quá đỉnh!]
[Ai nói anh không thích em: Rốt cuộc Chu Tự Hành cũng định quay phim mới. Bộ “Hải âu” gần đây nhất tôi đi xem với mẹ. Cả quá trình mẹ tôi đều sợ hãi, toát mồ hôi thay cậu ấy, đến cuối cùng còn bật khóc vì cảm động. Nhưng đến lúc hết phim rồi mà bà ấy vẫu không nhận ra nam chính là Chu Tự Hành [cười khóc.jpg] diễn xuất thật sự quá tốt!]
[123 người gỗ: Thật luôn, nếu là nam minh tinh khác mỗi ngày đều lăng xê CP bán hủ thì có khả năng tui sẽ phản cảm. Nhưng diễn xuất của Chu Tự Hành làm tui phải quỳ phục. Cảm giác lần này cậu ấy chuẩn bị trở lại thật hoành tráng, hy vọng có thể lấy được giải thưởng.]
Thừa lúc nhiệt độ dư luận đang không ngừng tăng lên, Tưởng nhân thả ra rumor [Tự Học CP thật thật giải giả hợp thể diễn xuất phim điện ảnh mới] lên các diễn đàn bát quái, nhưng chỉ trộn tin thật giả lẫn lộn, nói Hạ Tập Thanh có khả năng sẽ nhận một vai khách mời nhỏ.
Tốc độ truyền bá của tin đồn còn nhanh hơn tốc độ lây nhiễm của virus. Diễn đàn nho nhỏ vừa đăng một rumor đã ngay lập tức đã châm ngòi cho một cuộc thảo luận toàn mạng. Lúc này dư luận có rất nhiều ý kiến khác nhau nhưng chủ yếu có hai xu hướng, một là fan Tự Học đang điên cuồng vui sướng, bên còn lại là người qua đường hoài nghi độ tin cậy.
[Những cô nàng Tự Học xông lên: Trời ơi! Tự Học của chúng ta muốn đóng phim cùng nhau sao!!! Thật không đó!! Tui sẽ sống luôn trong rạp chiếu phim mất!]
[Những cô nàng Tự Học mỗi ngày đều ăn Tết: Quỳ xuống cầu xin không có nữ chính! Đạo diễn, tui cầu xin ngài đó!]
[Cứ đu Tự Học thì sẽ là bạn của tui: Hai người họ mới chỉ tham gia chương trình thực tế thui mà đã tóe lửa khắp nơi rùi, không dám tưởng tượng nếu thật sự đóng phim thì sẽ thế nào…Xin đạo diễn cho họa gia nhà chúng tôi nhiều thời lượng một chút được không ~]
Nghi ngờ cũng rất nhiều.
[Cô bé váy xanh: Hạ Tập Thanh không phải là họa sĩ à? Sao lúc thì tham gia chương trình thực tế, lúc thì đóng phim vậy? Không thể ra khỏi giới giải trí vẽ cho tốt tranh của anh ta à?]