Ngoại trừ hai ngày đầu vừa đến Vũ Hán thì trong một tuần chuẩn bị cho khởi quay, Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành cơ bản đều ở trong khách sạn nghiên cứu kịch bản.
Bộ phim này có rất nhiều phân đoạn cao trào, cũng có khá nhiều nhân vật, bên cạnh đó còn có một lượng lớn cảnh hồi ức. Ngoài ra, nhân vật Cao Khôn do Chu Tự Hành thủ vai sẽ phát triển theo quá trình từ khi mới chớm bệnh cho tới khi bệnh trở nên nghiêm trọng. Điều này có nghĩa là hình ảnh mà diễn viên phải phô bày sẽ có sự biến hóa cực lớn.
“Tôi nghĩ cậu nên bấm khuyên tai.” Hạ Tập Thanh im lặng nhìn kịch bản hơn hai mươi phút đồng hồ, bỗng ngẩng đầu lên nói với Chu Tự Hành: “Nhuộm tóc nữa.”
Chu Tự Hành gãi mái tóc cố ý nuôi dài để làm tạo hình của mình. Tóc của cậu trước đây chưa từng dài quá 4cm, giờ ngược lại trông rất giống mấy bạn tiểu thịt tươi: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Tất nhiên.” Hạ Tập Thanh cầm di động lên, nhắn vào nhóm đầu não của đoàn phim.
[Hạ Tập Thanh: Đạo diễn Côn, tôi đề nghị nhuộm tóc cho Cao Khôn, đeo thêm khuyên tai, vòng vèo nữa, giống kiểu dân anh chị, côn đồ ý.]
Nhóm có tổng cộng 4 người, hai diễn viên chính, một đạo diễn và một biên kịch. Đạo diễn Côn rất nhanh đã trả lời tin nhắn.
[Côn Thành: Ý kiến này rất hay. Vốn Cao Khôn là một công nhân trẻ nhập cư suýt lầm đường lạc lối, lăn lộn trong xã hội hai, ba năm. Tôi nghĩ nhuộm tóc rất ổn đấy.]
[Hứa Kỳ Sâm: Ừm, hình tượng của Cao Khôn tương đối ngang tàn, buông thả. Thiết kế hình tượng kiểu này rất được, có thể thể hiện được sự tương phản với Giang Đồng.]
[Côn Thành: Tập Thanh không hổ là dân mỹ thuật. Hay là cậu thiết kế concept cho dàn nhân vật chính đi ha ha ha.]
[Côn Thành: Đùa thôi, đùa thôi.]
Hạ Tập Thanh suy nghĩ, cũng không phải việc khó khăn gì. Tuy nhiên, một mình anh nhiều nhất cũng chỉ có thể thiết kế cho hai nhân vật chính thôi. Anh không nhận luôn mà cân nhắc qua một chút. Chu Tự Hành ngồi bên cạnh bất ngờ cầm di động lên nhắn một tin.
[Chu Tự Hành: Anh ấy học thuộc lời thoại thôi đã đủ mệt rồi. Quay về vụ nhuộm tóc của tôi đi, màu nào thì ổn?]
Đọc tin nhắn của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh thấy lòng chợt nóng bừng lên. Chu Tự Hành lặng lẽ đẩy chuyện của mình lên, đề tài vèo cái đã được chuyển.
[Côn Thành: Vàng đi, màu này vừa quê vừa tục ha ha ha ha.]
[Hứa Kỳ Sâm: Ừm…tôi cũng thấy thế.]
Hạ Tập Thanh thử tưởng tượng Chu Tự Hành để đầu Kill Matt* vàng chóe…thật quá buồn cười mà, có cảm giác dị dị không hợp với hình tượng của cậu. Anh liếc nhìn san Chu Tự Hành đang ngồi khoanh chân bên cạnh, cúi đầu nhắn tin, đưa tay ra kéo mặt cậu quay về phía anh rồi ngó trái ngó phải, sau đó cầm máy tính bảng và bút cảm ứng để ngay bên cạnh lên.
(* Kiểu tóc Kill Matt: VN mình toàn gọi là tóc HKT.)
Kill-Matt-male-wig-burst-cool-visual-kei-beige-high-end-men-s-non-mainstream-personality
“Anh định vẽ tôi à?”
“Suỵt…”
Chu Tự Hành lại cúi đầu xuống, nhìn tin nhắn mình vừa soạn còn chưa kịp gửi trong khung chat: [Mấy người nghiêm túc chứ?? Thôi được rồi, nếu mọi người thật sự thấy tóc vàng ổn thì tôi sẽ nhuộm, hi sinh vì nghệ thuật.]
Đưa mắt sang nhìn Hạ Tập Thanh đang cúi đầu vẽ trên máy tính bảng, Chu Tự Hành xóa từng từ từng chữ vừa gõ ra, soạn một tin khác.
[Chu Tự Hành: Màu tóc là chuyện lớn đó, bàn bạc kĩ hơn đi. Mọi người cho tôi ba phút để suy xét một lát.]
[Côn Thành: Có mà do cậu không muốn nhuộm thì có.]
[Hứa Kỳ Sâm: Cười lớn.jpg]
Còn chưa được chốc lát, Hạ Tập Thanh đã ngẩng đầu lên, nghiêng đầu soi xét cẩn thận bản vẽ trong tay, sửa qua sửa lại rồi gửi tranh vào trong nhóm chat.
[Hạ Tập Thanh: Mọi người thấy như này có hợp với hình tượng của Cao Khôn không?]
Chu Tự Hành không mở hình ảnh lên xem mà dịch dịch đến gần Hạ Tập Thanh. Cậu tựa cằm lên vai anh, nhìn xuống máy tính bảng trong tay. Trên màn hình là concept trang phục tương tự như bản thiết kế thời trang được vẽ bởi những nhà thiết kế chuyên nghiệp. Bức tranh vẽ thân hình cao lớn của một người đàn ông, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng tóc trên đầu nhuộm màu đỏ sẫm, tai phải đeo khuyên đinh màu đen, nhìn như nốt ruồi vậy. Bên trên mặc áo ba lỗ đen, bắp tay trái có hình xăm. Phía dưới mặc quần jean xanh đã bạc màu, chân đi đôi giày thể thao cũ kĩ, tay còn đang kẹp một điếu thuốc đá hút dở.
“Thế nào? Được không?” Hạ Tập Thanh nghiêng mặt sang hỏi cậu, Chu Tự Hành ngước mắt lên, chép miệng: “Tôi thấy không được đâu.”
Hạ Tập Thanh cau mày, thẳng lưng lên nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng: “Chỗ nào chưa được? Tôi thấy khá ổn mà.” Nói xong anh quay mặt lại, mím môi lẩm bẩm: “Trong lòng tôi Cao Khôn nên như thế này.”
Chu Tự Hành cười khẽ, cằm rời khỏi vai anh rồi đưa tay lên xoa xoa đầu Hạ Tập Thanh, sau đó ngồi thẳng người dậy gửi tin nhắn.
[Chu Tự Hành: Tạo hình của anh Khôn quyết định như vậy nhé.]
[Côn Thành: Được nha Tập Thanh, rất phù hợp với hình tượng nhân vật. Để tôi gửi cho tổ trưởng tổ tạo hình.]
[Hứa Kỳ Sâm: Không hổ là Tập Thanh. Concept này cũng rất phù hợp với hình tượng ban đầu của Cao Khôn trong lòng tôi.]
Hạ Tập Thanh đọc tin nhắn rồi ngẩng đầu lên, chân đạp vào eo Chu Tự Hành: “Cậu cmn không thể nói lời hay ho với tôi à?”
“Vừa nãy chỉ là trêu anh thôi.” Chu Tự Hành cười cười, nắm lấy mắt cá chân anh, rồi kéo ống quần thể thao bị anh kéo lên tận đầu gối xuống vì điều hòa đang mở quá mạnh.
“Nhưng trông vẫn đẹp trai phết.” Hạ Tập Thanh chỉ chăm chú vào bản vẽ của mình. Anh là người chuyện gì cũng có thể qua loa, tùy tiện, chỉ duy nhất khi vẽ tranh mới soi mói mà thôi: “Vẽ người đen hơn, hay thêm cái sẹo nhỉ?” Sửa qua sửa lại vẫn chưa hài lòng, Hạ Tập Thanh trút hết hờn giận lên người Chu Tự Hành, nhào tới ôm mặt cậu: “Cái này không phải do tôi. Muốn trách thì phải trách cậu quá đẹp trai. Tôi hủy dung giúp cậu là xong.”
Chu Tự Hành vì bị anh tập kích bất ngờ mà ngã ngửa ra sau, nhưng tay cậu vẫn đỡ lấy eo Hạ Tập Thanh. Anh nhéo mặt cậu, cậu cũng không kêu đau mà chỉ cười, trêu chọc nói: “Thế anh hủy đi, anh nỡ sao?”
Câu này vừa thốt ra, cậu đã hối hận, cảm thấy mình đã làm chuyện trở nên nghiêm túc. Thấy bàn tay của Hạ Tập Thanh hơi ngừng lại, Chu Tự Hành ngay lập tức bổ sung: “Không phải anh thích khuôn mặt này à?”
“Thích chứ, còn thích cả thân hình nữa.” Hạ Tập Thanh buông tay, xuống khỏi người cậu: “Nhưng mà tới giai đoạn sau, dáng người này kiểu gì cũng phải gầy rộc đi cho xem.”
“Thế thì sao?” Chu Tự Hành ngồi bật dậy nhìn anh, biểu cảm trên mặt không được vui vẻ cho lắm. Hạ Tập Thanh lanh lẹ hiểu ra những lời này khiến cậu không vui, anh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Chu Tự Hành: “Không sao cả. Tác phẩm nghệ thuật dù bị phá nát vẫn là tác phẩm nghệ thuật. Mỗi mảnh vỡ đều tỏa ra ánh sáng nhân văn.” Nói rồi anh còn hôn “chụt” một cái lên môi Chu Tự Hành: “Giá trị thẩm mĩ sẽ không giảm sút chỉ vì một bức họa phai màu.”
Nói hay ghê ý. Chu Tự Hành cong cong khóe miệng, rất hài lòng mà nhéo nhéo chóp mũi của Hạ Tập Thanh.
“Đúng là người làm nghệ thuật mà.”
Hạ Tập Thanh hơi ngượng ngùng vì động tác của cậu. Mỗi lần che giấu đi sự ngại ngùng của mình, anh đều sẽ cố tình ngang ngược: “Về sau cậu mà chạm vào mũi tôi nữa, tôi sẽ đi tẩy cái nốt ruồi này.”
Nhớ đến câu Chu Tự Hành vừa nói, Hạ Tập Thanh bỗng cười xấu xa, máu lưu manh nổi lên thế là đưa tay ra mò vào trong cổ áo cậu, sờ soạng lung tung: “Đúng thế nha, tôi đúng là người “LÀM” nghệ thuật thật.”
Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ “làm”. Chu Tự Hành bắt lấy bàn tay anh: “Là ai làm ai hả?”
“Bớt khoe khoang đi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ là tôi “làm” cậu đó.”
“Lần trước là người nào không có sức, tôi cũng không hề ngăn cản anh ưm ưm… Anh đừng che miệng tôi, anh còn sợ bị người ta nói à.”
“Lần sau kiểu gì ông cũng phải “làm” cậu một trận.”
“Xin mời.”
Hai người nằm trên sàn đùa giỡn nửa ngày, cuối cùng khi Tiểu La gõ cửa, tới đưa danh sách quy trình khởi động máy thì mới chịu kết thúc trò chơi trẻ con này.
Nhà đầu tư lớn nhất giấu mặt – Chu Tự Cảnh không tin tưởng được người khác, nên cuối cùng vẫn để vợ làm giám đốc sản xuất. Tuy nhiên trong mắt người ngoài, công ty quản lý của Chu Tự Hành lại trở thành bên sản xuất phim. Chuyện này rất thường thấy ở trong giới, hơn nữa những bộ phim qua tay Tưởng Nhân hiếm khi sẽ thất bại, nếu không cũng không được xưng là nhà sản xuất kim bài. Chẳng qua trong cái nhìn của Hạ Tập Thanh thì có hơi buồn cười.
“Tổng kết lại thì bộ phim này hoàn toàn do nhà cậu gánh đó. Anh cậu đầu tư này, chị dâu thì sản xuất, cậu thì đóng phim. Hài vl.”
Chu Tự Hành nhún vai.
Không chỉ thế đâu. Còn cả cậu và người cậu thích diễn chung nữa, bạn thân của người cậu thích lại là biên kịch.
Mấy diễn viên phụ có ít cảnh vẫn chưa vào đoàn. Lễ khởi động máy làm rất đơn giản, đạo diễn dẫn theo mấy diễn viên chính thắp hương, cúng bái. Để không làm lộ kịch bản, các diễn viên đều chưa làm tạo hình, mà mặc luôn quần áo của mình tham gia lễ khởi quay.
Lần trước Tưởng Nhân làm marketing rất tốt, đến giờ mà hiệu ứng vẫn còn. Mới chỉ tổ chức lễ khởi động máy thôi đã thu hút vô số đơn vị truyền thông đến phỏng vấn. Côn Thành từ trước tới nay chỉ toàn quay phim độc lập nhỏ, không biết ứng phó với mấy việc này. Truyền thông sẽ được phỏng vấn tầm nửa tiếng, tất cả đều tập trung vào Chu Tự Hành và Hạ Tập Thanh. Mà trái ngược là, “Người ngoài ngành” – Hạ Tập Thanh lại là người gánh vác nhiệm vụ trả lời hầu hết những câu hỏi của truyền thông.
Sau khi buổi lễ kết thúc, mấy diễn viên bắt đầu vội vàng làm tạo hình. Tạo hình của Hạ Tập Thanh tương đối đơn giản, chỉ cắt tóc và thay trang phục là xong. Vốn nguyên mẫu của Giang Đồng chính là từ Hạ Tập Thanh, nên không cần đánh nhiều phấn nền đã có làn da tái nhợt do suy dinh dưỡng lâu dài, chỉ cần che đi màu môi là được. Còn cửa Chu Tự Hành thì phức tạp hơn. Đầu tiên là phải cắt tóc, nhuộm tóc, sau đó còn phải dán hình xăm và khuyên tai.
Ngày đầu tiên, Hạ Tập Thanh chỉ có một cảnh quay, nhưng cảnh đó diễn ra lúc hoàng hôn nên còn phải chờ tận mấy tiếng nữa. Trong cảnh này, Giang Đồng từ nhà đi ra, gặp phải mấy tên lưu manh thu phí bảo kê. Đúng lúc đó, Cao Khôn đi ngang qua, sau đó đã giúp Giang Đồng đánh nhau với mấy tên kia. Đây là lần đầu hai người tiếp xúc trong “Theo dõi”, vai trò của cảnh này rất quan trọng.
Nơ tạo hình của đoàn phim ở trong một căn nhà được thuê trong xóm Hoa An. Hạ Tập Thanh trang điểm xong thì ra khỏi phòng trang điểm, đi sang phòng thay đồ, đến cửa thì gặp một chàng trai có làn da màu lúa mạch, đôi mắt dài mảnh, vóc dáng tầm 1m75 trông rất có sức sống. Chàng trai chủ động đi tới chào hỏi Hạ Tập Thanh: “Chào anh, chào anh.”
Hạ Tập Thanh bị chàng trai này bắt tay nửa ngày mới chợt cảm thấy hắn khá quen mắt, chắc đã từng đóng phim truyền hình nào đó. Nhưng anh không xem TV, nên có lẽ lúc lướt Weibo đã nhìn thấy. Chắc không nổi tiếng như Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh tươi cười dịu dàng theo thói quen: “Chào cậu, tôi là Hạ Tập Thanh.”
“Tôi biết. Tôi cực kì thích xem “Thoái khỏi sinh thần”!” Chàng trai cười ha ha vài tiếng rồi bỗng cảm thấy mình hơi tự nhiên quá, buông bàn tay đang bắt tay anh ra, xấu hổ gãi đầu: “Tôi là Dương Bác, à hmm…..tôi diễn vai A Long.”
Hạ Tập Thanh nhận ra rồi. A Long là một vai phụ trong phim, chính là người đã gián tiếp hại Cao Khôn nhiễm HIV, chuyên buôn lậu máu: “Ồ, vậy hả? Xin chào, xin chào. Hôm nay có cảnh diễn đầu của cậu nhỉ? Có căng thẳng không?”
“Có hơi hơi.” Biểu cảm của Dương Bác rất sinh động, tuy không đẹp trai nhưng vừa nhìn đã biết trời sinh dành cho cái nghiệp này.
Chuyên viên trang điểm vừa trang điểm xong cho Hạ Tập Thanh xách túi lớn túi nhỏ đi tới, thấy hai người vẫn đứng trước cửa phòng tạo hình trò chuyện thì khẽ vỗ vào cánh tay Hạ Tập Thanh: “Đứng nói chuyện ở cửa làm gì, đi vào đi chứ, vào trong còn có chỗ ngồi.”
“Ừ ha.” Giọng Đông Bắc của Dương Bác bất ngờ bật ra, Hạ Tập Thanh cũng mỉm cười: “Chúng ta vào thôi.”
Vừa đẩy cửa vào, Hạ Tập Thanh đã nhìn thấy Chu Tự Hành đang ngồi trước gương trang điểm, đầu đội mũ sưởi, chắc là đang nhuộm tóc. Bên cạnh có một người đàn ông đang dán hình xăm lên cánh tay trái của cậu. Chu Tự Hành vốn đang nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Tập Thanh đi vào cùng một tên con trai nào đấy. Trong mắt, trong tim chỉ toàn là Hạ Tập Thanh, cậu nhìn bóng dáng trên gương gọi vội: “Tập Thanh!”
Lúc hai người ở cạnh nhau, Chu Tự Hành rất ít khi gọi tên của anh, nên Hạ Tập Thanh thấy không quen. Anh mỉm cười với Chu Tự Hành, Dương Bác không không để ý tầm mắt chuyển dời của anh, hỏi: “Các anh quay phim thế này thì có còn tham gia chương trình nữa không?”
Hạ Tập Thanh thu ánh mắt lại: “Tạm thời không tham gia nữa, tổ sản xuất sẽ tìm nghệ sĩ khác.”
Chu Tự Hành không nhận được sự chú ý như mong đợi thì chẳng thấy vui vẻ nữa, nhưng trong phòng có nhiều người, cậu cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể tạm nhịn xuống thôi.
“Đừng để dính nước nha Tự Hành, giờ chờ nó khô lại thôi.” Thợ xăm hình được tổ tạo hình mời đến đang cầm một cây quạt nhỏ quạt cho cậu. Cảnh tượng này hơi dị, một anh giai đô con, từ ngón tay đến cổ xăm kín không chừa một kẽ hở lại ngồi xổm trước mặt cậu phe phẩy chiếc quạt hồng nhỏ xinh.
“Anh, cái này mọi người làm bao nhiêu bản?” Chu Tự Hành thấy hơi ngại nên cầm lại chiếc quạt tự mình quạt. Hoa văn của hình xăm trên cánh tay rất phức tạp, có ngọn lửa, có dây leo hoa lá cành. Nếu nhìn cẩn thận hơn còn có thể thấy một gương mặt già nua ẩn trong đó, đấy là bà của Cao Khôn.
Cao Khôn là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mẹ hắn vừa sinh hắn ra đã vứt hắn lại chạy theo người khác. Ba thì làm công ở Quảng Châu. Hắn và bà nội vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống. Trong phim, bà nội là người thân quan trọng nhất với Cao Khôn.
“Hơn trăm bản. Yên tâm, nếu không đủ thì về sau lại in.”
Nhìn chằm chằm hình xăm trên người, Chu Tự Hành hơi xuất thần. Cậu mở lòng bàn tay ra thoáng nhìn, ngơ ngác hỏi: “Anh, nếu xăm thật hình xăm bông hoa thì cũng không mất nhiều thời gian nhỉ?”
“Cũng không chắc, còn phải xem mức độ phức tạp với diện tích có lớn không.” Anh giai xăm hình cười: “Thế nào, muốn xăm hả?”
“Không, em hỏi chút thôi.” Chu Tự Hành lắc đầu: “Nghề của bọn em không thể xăm hình tùy tiện, với cả ba em cũng sẽ không cho đâu.”
“Cũng đúng, lên TV còn phải che đi.”
Dán xong hình xăm thì tóc Chu Tự Hành cũng nhuộm xong. Nhà tạo mẫu A Kiệt đi qua gội lại đầu cho cậu, còn rất cẩn thận vì sợ chạm phải hình xăm giả.
Hạ Tập Thanh và Dương Bác ngồi trên sô pha trao đổi về kịch bản. Nhà Dương Bác ở Cáp Nhĩ Tân, toàn thân đều toát ra sự hào sảng của người Đông Bắc, lôi lôi kéo kéo Hạ Tập Thanh như anh ruột luôn rồi. Hai người nói chuyện về kịch bản xong thì lại bắt đầu chuyển sang chuyện tạo hình.
Hạ Tập Thanh túm nhẹ vài sợi tóc vàng trên đầu Dướng Bác, cười nói: “Ban đầu đạo diễn còn bảo Chu Tự Hành nhuộm tóc vàng đấy.”
“Thật á?” Dương Bác cười haha: “Nếu cậu ấy mà nhuộm chắc chắn sẽ đẹp trai hơi hơn tôi. Đúng rôi, hai người cùng tham gia chương trình thực tế, lại vừa cũng diễn bộ này nên chắc khá thân nhỉ?”
Bị hắn hỏi như vậy, Hạ Tập Thanh bỗng dưng thấy hơi ngại. Cặp mắt liếc sang một bên, nói: “Cũng tàm tạm.”
Nói ra mà không biết ngượng miệng, rõ ràng là quan hệ “khoảng cách âm” rồi.
Người làm cho “khoảng cách âm” đang ngồi sấy tóc, đôi mắt thi thoảng lại nhìn chằm chằm cái góc Hạ Tập Thanh đang ngồi. Nhìn anh vừa sờ tóc, vừa nói chuyện vui vẻ với người khác, lửa trong lòng cháy càng lớn.
“OK rồi.” Nhà tạo mẫu A Kiệt đặt hai tay lên vai Chu Tự Hành: “Cậu rất hợp với màu tóc này đấy.”
Chu Tự Hành nhìn gương, mái tóc đỏ này cứ như lửa trong lòng bốc lên vậy, đúng là rất hợp.
Không. Chu Tự Hành liếc mắt về phía góc kia.
Vẫn là màu xanh lá* hợp hơn.
(*Bên Trung rất kị việc đội mũ xanh lục vì nó ám chỉ cho việc bị cắm sừng. Ở đây bạn Hành đang tự khịa bản thân đóa)
Thật ra, Hạ Tập Thanh thi thoảng vẫn nghiêng đầu sang nhìn Chu Tự Hành. Lúc này đúng lúc thấy tóc cậu đã làm xong, mái tóc ngắn màu đỏ gần như hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của anh. Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha nhỏ, đi đến cạnh Chu Tự Hành, chân thành khen ngợi: “Khá đẹp đó.” Bạn đang