Lần quay thứ hai bắt đầu, Côn Thành cho Hạ Tập Thanh đủ không gian để phát huy, tin tưởng vào một người mới hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất nào. Trong điện ảnh, việc này có thể nói là cực kì mạo hiểm. Kết quả xấu nhất chính là phá hỏng toàn bộ bộ phim.
Dù trong đoàn phim này, Côn Thành là người có tiếng nói nhất, nhưng cũng không có nghĩa là những người khác đều đồng ý với ý kiến của anh. Điều này Hạ Tập Thanh hiểu rất rõ nên tất cả những gì anh có thể làm là dùng năng lực của mình khiến mọi người tin phục. Thế nhưng, trong lĩnh vực diễn xuất, anh có năng lực gì chứ?
Cái anh có chỉ là lòng cam đảm để nhìn sâu vào và phân tích nội tâm của chính mình mà thôi.
(Đoạn này có ý là, vì vai Giang Đồng lấy nguyên mẫu từ Hạ Tập Thanh, nên dù không có kinh nghiệm diễn xuất, nhưng Hạ Tập Thanh có thể từ chính bản thân mình suy ra tâm trạng của nhân vật. Nhưng để phân tích nội tâm của chính mình, Hạ Tập Thanh cần phải có can đảm.)
“Action!”
Giang Đồng quỳ rạp trên mặt đất. Rõ ràng là tư thế hèn mọn, yếu đuối nhất, sắc mặt xám xịt, cả người chật vật không nỡ nhìn, thế nhưng trên khuôn mặt nhìn có vẻ như dễ bắt nạt ấy không hề có ý cầu xin. Mặc kệ mấy tên lưu manh kia đánh đập, xỉ nhục cậu như thế nào, Giang Đồng vẫn dùng ngôn ngữ không tự nhiên trời sinh trần thuật một sự thật: cậu không có tiền.
Cậu thật sự không có tiền. Tiền lương vừa được nhận đã phải mang đi đóng tiền thuê nhà, mua một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn. Số tiền còn lại dùng để mua màu vẽ để duy trì sở thích vô cùng xa xỉ của cậu. Ngay cả xe đạp hỏng rồi cậu cũng không nỡ bỏ tiền ra sửa.
“Tao thấy mày đang cố giả vờ giả vịt với tao thì có. CMN, hôm nay tao mà không dạy bảo mày một trận thì mày không biết ai là chủ của cái xóm này đúng không?”
Tên cầm đầu không còn kiên nhẫn nữa. Gã xách Giang Đồng bị đánh ngã ra đất dậy, nắm đấm đối diện với gương mặt tái nhợt. Giang Đồng không thể phản kháng, sức lực toàn thân như bị rút sạch, bụng đau quặn thắt lại.
Nhìn nắm đấm kia lao thẳng tới, việc cậu có thể làm chỉ là nhắm mắt lại theo bản năng, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
Chỉ cần không chết là được, còn đâu cũng chẳng đáng gì.
Nhưng thứ cậu chờ được sau đó không phải cú đấm có thể đánh gãy quai hàm, mà là tiếng động lớn, tiếng la lối ầm ĩ và chất lỏng âm ấm bắn tung tóe lên mặt. Cổ áo được buông ra, Giang Đồng trượt xuống chân tường. Khoảnh khắc mở mắt ra, cậu sợ ngây người. Tên cầm đầu vừa kêu gào muốn dạy dỗ cậu giờ đang ngã gục xuống đất, mặt đầy máu. Giang Đồng ngơ ngác đưa tay lên sờ lên mặt.
Trên ngón tay đều là máu, là máu của người này.
Cậu nhìn thấy một cây gậy lúc trước không hề có đang lăn nhẹ bên cạnh chân tên côn đồ.
Có người dùng cái này đánh gã sao?
“Anh Vương? Anh không sao chứ?” Vài tên khác thấy thế cũng hoảng sợ. Bọn chúng xông tới, vây quanh đại ca vừa mất đi uy phong, vừa vỡ đầu chảy máu: “Là thằng oắt con chó má nào? Mau, mau, để tao giết chết nó! CMN, đầu tao…”
Mấy tên ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu ngõ. Lúc này, Giang Đồng đang sững sờ mới nhớ ra, cũng ngơ ngác nhìn về phía đầu ngõ.
Dưới ánh hoàng hôn, một thân hình cao lớn từ đầu ngõ đi tới, tóc của hắn đỏ rực như lửa cháy. Ngược sáng làm khuôn mặt của hắn không rõ ràng. Ánh sáng đỏ cháy hệt như tấm mặt nạ bảo vệ hắn.
Người xen ngang bất thình lình này không nói một lời nào, đi thẳng về phía họ.
“Đánh chết nó cho tao!”
Bên phía bọn côn đồ có 4 người, bên kia chỉ có một. Dù hắn trông cao lớn, nhưng cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Giang Đồng xua tay, vất vả lắm mới nói được vài từ: “Mau, chạy mau!”
Người nọ dường như còn điếc hơn cả cậu, căn bản không nghe lời cậu nói, cứ xông tới, một chân đá thẳng vào ngực tên xung phong. Gã bị đá ngã ngửa ra đất, xương cốt toàn thân đều như vỡ tan.
Sau khi cú đá này tung ra, cuối cùng Giang Đồng cũng nhìn thấy rõ gương mặt hắn, nhất là cặp mắt hung ác hệt như con sói cô độc.
Cả người cậu run run, miệng vô thức lẩm bẩm.
“Buổi tối hôm ấy…hôm ấy…”
Người đó đã theo dõi cậu, suýt chút nữa đã giết chết cậu!
Như có người đột nhiên bóp cổ, đồng tử của Giang Đồng tan rã, cơ thể run bần bật.
Đôi tay kia đã từng bịt chặt miệng cậu trong bóng đêm. Dưới ánh trắng, cậu cũng từng thấy ánh mắt hung ác của người này, giống như một con sói lâm vào đường cùng, tuyệt vọng.
Người này rõ ràng không có ý muốn cứu giúp, nhưng khi xuống tay lại tàn nhẫn không để lại đường rút lui. Mỗi cú đánh, mỗi cú đá đều làm cho mấy tên khi gần chết mới chịu thôi. Giang Đồng nhìn mà lòng run sợ.
Người này căn bản không sợ đánh chết người.
Trên thế giới này, kẻ không thể trêu vào nhất chính là kẻ trắng tay. Bởi vì bọn họ đâu còn muốn sống.
Chẳng mấy chốc, mấy tên vừa đánh đập Giang Đồng đều đã nằm gục xuống đất, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có, giống như mấy con chó già đang phì phò kéo dài chút hơi tàn.
Ngực người nọ phập phồng, thở hổn hển, nghiêng mặt sang nhìn Giang Đồng. Khoảnh khắc ấy, Giang Đồng cũng quay mặt đi, tránh ánh mắt của hắn.
Mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.
Cậu sợ. Đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận, cậu thật sự sợ hãi.
Mỗi khi nhớ lại buổi tối hôm đó, nỗi sợ hãi trào ra như phản xạ có điều kiện, không thể nào vượt qua.
“Sao còn chưa cút?” Người nọ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo chút hổn hển do vừa động tay động chân: “Muốn đứng đây cho chúng nó đánh chết hả?”
Đột nhiên, Giang Đồng quay đầu, nhìn thẳng vào mặt hắn. Khóe miệng hắn bị rách, chân mày cũng rách, máu chảy xuống thành vệt dài.
Sao người này có thể nói như vậy? Giống như tối đó, người muốn giết chết cậu không phải là hắn vậy.
Giang Đồng không biết vì sao, miệng run run muốn nói. Lúc này rõ ràng cậu nên chạy trốn, chỉ cần sóng sót là được, thế nhưng cậu lại nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, nói ra những lời trong lòng: “Anh…anh chính là…”
Người nọ không tiến tới gần như trong tưởng tượng của cậu, mà giữ khoảng cách nửa mét, ngồi xổm xuống, mặt mày vô cảm nhìn Giang Đồng.
“Tôi chính là người hôm đó theo dõi cậu.” Khóe miệng hắn nhếch lên, không giống như đang cười mà giống như đang thị uy hơn.
“Tôi…biết…”
Giang Đồng khó nhọc trả lời, nhưng lại rất kiên định. Cậu không thể lùi ra sau được nữa, đành dựa lưng vào tường. Trong tầm tay cậu không có một đồ vật có thể coi là vũ khí. Tuy nhiên, kể cả có thì cậu cũng biết mình không có cơ hội thắng. Nhìn mấy tên đang ngã bò ra đất là biết. Đối mặt với một người đáng sợ như vậy, cậu gần như không có bất kì đường sống nào.
Cậu cố gắng bình ổn hơi thở, vịn vào tường, chật vật đứng lên. Cơn đau buốt ở bụng không hề biến mất, đùi cậu cũng bị thượng, mỗi bước đi đều vô cùng đau đớn.
Dù thoát khỏi sự dây dưa của mấy tên kia, nhưng lòng cậu còn sợ hãi hơn trước.
Bởi vì bóng dáng của người kia đang bám chặt theo cậu, hệt như buổi tối hôm đó. Cái bóng của hắn rất dài, rất dài, giống như bóng ma xuất hiện bên cạnh cậu, dù cậu có bước nhanh hơn cũng không thể trốn thoát.
Bước từng bước khó khăn ra khỏi con hẻm nhỏ, nhìn chiếc xe đạp hỏng của mình, Giang Đồng do dự trong chốc lát, nhưng cậu thật sự không dám dừng lại. Nỗi sợ hãi làm tim cậu nhập nhanh kinh khủng, như thể giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cậu sợ tôi.”
Người đi phía sau bỗng mở miệng. Giang Đồng sợ tới mức run bắn cả người. Mặc kệ chiếc xe đạp cũ mà đi thẳng ra khỏi con hẻm. Không có thứ gì chống đỡ cơ thể nữa, mà bước chân của cậu lại đang rảo nhanh hơn khiến cả người đau đớn không vững, bước khập bước khiễng ngã xuống đất.
Người phía sau cũng không tiến lên dìu cậu dậy mà chỉ nói bằng giọng điệu không thể giải thích được.
“Cậu nên sợ tôi.” Giọng của hắn tràn đầy tuyệt vọng: “Nhưng không phải bây giờ.”
Giang Đồng không hiểu ý của hắn, nhưng cũng không hề có ý định tìm hiểu. Cậu không quay đầu lại, hai người cứ một trước một sau đi ra khỏi con hẻm chật chội, lộn xộn và dơ bẩn ấy. Bên ngoài là đường cái ít người qua lại, hai bên đường là hàng ngô đồng cao lớn. Thời tiết đầu hè thích hợp để lá cây mọc tươi tốt, cành lá hai bên đường như muốn quấn chặt vào nhau, che lấp cả bầu trời. Cảm giác này rất kì diệu, giống như hai người yêu nhau mãi mãi không gặp được điểm giao thoa, cứ như vậy mà liều mạng vươn tay ra về phía nhau.
Không mong có thể ôm ấp, chỉ cần đầu ngón tay chạm nhau trong khoảnh khắc thôi thì tất cả đều đáng giá.
Vì thế nên Giang Đồng rất thích ngô đồng vào mùa này. Đây là sự mong đợi hiếm hoi trong cuộc đời u ám của cậu.
Cúi đầu nhìn, cái bóng vẫn còn đó. Cứ cách vài bước Giang Đồng có thể vịn vào một thân cây, nhưng khoảng cách giữa cách cây vẫn làm cậu không chịu nổi, bước chân càng lúc càng chậm.
“Đứng lại.”
Người phía sau bỗng nhiên mở miệng. Giang Đồng lại hoảng sợ. Trong tầm tay không có gì để vịn, suýt chút nữa ngã nhào.
“Quay người lại.”
Nỗi sợ hãi do người này mang đến làm cậu không thể không nghe theo. Giang Đồng mất tự nhiên xoay xoay cổ, nghiêng mặt sang nhưng không nhìn hắn.
Cậu nghĩ cái người cuồng giết choc này nhất định sẽ đưa cậu tới góc xó không người, nói không chừng giết xong còn phanh thây thành nhiều mảnh nhỏ, hoặc không thì sẽ tra tấn cậu để thỏa mãn khoái cảm của hắn. Nếu không phải vì thế thì cậu thật sự không thể tưởng tượng ra một người ẩn trong bóng đêm theo dõi một người khác hoàn toàn xa lạ để làm gì. Không cần tiền, không cần thỏa mãn dục vọng thì chỉ có thể là giết người.
Nhưng cậu không ngờ rằng, tên cuồng giết người trong lòng cậu sau khi ra lệnh xong thì khom lưng ngồi xuống ven đường, ngẩng đầu nhìn cậu: “Ngồi xuống.”
Rốt cuộc là đang muốn gì vậy?
Giang Đồng ôm bụng quay người lại, không dám ngồi xuống mà cũng không dám đứng tiếp.
Người nọ liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt hung ác không cho phép từ chối. Giang Đồng đành phải chậm chạp khom lưng, chuẩn bị ngồi xuống cạnh hắn.
“Đừng đến quá gần tôi.”
Giang Đồng khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng cậu cũng không định thắc mắc gì thêm, chỉ yên lặng ngồi xuống, chịu đựng cơn đau. Cách xa thì càng tốt.
Đôi mắt cậu rụt rè hướng đến khuôn mặt của người kia. Vừa nãy vệt máu mới chảy đến mí mắt mà giờ đã chảy vào trong hốc mắt như dòng ngước chảy vào trong khe núi sâu vậy. Bởi vì hốc mắt hắn rất sâu, rất giống những bức tượng thạch cao mà học sinh mỹ thuật hay luyện tập phác họa. Nhưng Giang Đồng không có tiền đi học, nên ngay cả cơ hội để sờ những bức tượng thạch cao ấy cũng không có.
Ánh mắt Giang Đồng trở nên kiên định hơn, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Cậu nuốt nước bọt, yết hầu theo đó mà lăn lăn.
Quay đầu lại.
“Cut!”
Côn Thành đứng lên, vẻ vui sướng trên khuôn mặt không thể che giấu: “Rất tốt, rất tốt. Cảnh quay dài này rất tốt.”
Hai cậu mà đối diễn thì hoàn toàn không cần cọ xát trước. Ông vốn định nói những lời này, nhưng không biết tại sao lại không nói ra khỏi miệng.
Bọn họ đã quay bằng nhiều máy từ rất nhiều góc độ trong cảnh đánh nhau, hiệu quả thật sự rất tốt. Năm, sáu góc máy đều bắt trọn được nhưng pha hành động gay cấn. Tuy nhiên, điều khiến Côn Thành ngạc nhiên là cảnh sau khi Giang Đồng đứng dậy, Cao Khôn đi theo sau cậu, hai người một trước một sau đi trên một con đường.
Phản ứng giữa hai người rất tự nhiên, còn tốt hơn nhiều so với hiệu quả ông mong muốn. Ngay cả lời thoại Cao Khôn tùy ý thốt ra cũng được căn chỉnh với tiết tấu rất phù hợp.
Đúng là nhặt được báu vật rồi.
Hạ Tập Thanh thở phào một hơi, cảm xúc vốn đang căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng, cảm giác này có hơi khó chịu. Giờ anh đã hiểu vì sao nhiều diễn viên lại không tìm được cảm xúc trong khi diễn rồi. Công việc này đúng là không phải người bình thường có thể làm được.
Tiểu La đã đi tới, cầm theo một chiếc quạt nhỏ màu hồng phấn, đang định nói chuyện thì quạt trong tay đã bị Chu Tự Hành cướp mất. Chính mình còn chưa hưởng tí gió nào đã đưa luôn quạt cho Hạ Tập Thanh đang ngồi bên cạnh: “Nóng hả? Anh mau quạt đi.”
Hạ Tập Thanh nghiêng đầu qua nhìn mồ hôi đầy trên trán Chu Tự Hành: “Cậu có vẻ nóng hơn đấy.”
“Tôi không nóng.” Chu Tự Hành tắt quạt rồi ném vào lòng anh. Chị chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh bật cười: “Cậu không nóng thì đừng đổ mồ hôi nữa. Nhìn bọn tôi này, mỗi lần cut là đều chạy tới trang điểm lại cho cậu, máu cũng theo mồ hôi chảy hết xuống rồi.”
Chu Tự Hành ngẩng đầu lên nhìn cô, cười xấu hổ.
Tay Hạ Tập Thanh cầm quạt, khóe miệng cong cong. Anh bật công tắc rồi dịch mông đến gần Chu Tự Hành, chiếc quạt nhỏ để giữa hai người. Vừa mở miệng đã dùng lời thoại để trêu ghẹo:
“Ngồi gần chưa nè.”
Chu Tự Hành phản ứng lại rất nhanh, dịch dịch sang bên phải, lặp lại lời thoại của Cao Khôn: “Đừng ngồi gần tôi như thế.”
“Cứ gần đấy.” Hạ Tập Thanh lại dịch sang.
“Hai cậu đừng nghịch ngợm nữa, không trang điểm được.” Chuyên viên trang điểm bị hai tên ấu trĩ này chọc cười không ngừng. Tiểu La đứng bên cạnh tỏ vẻ ghét bỏ nhưng không dám để Chu Tự Hành thấy.
“Có phải diễn Giang Đồng rất phiền phức không?” Chu Tự Hành vẫn rất lo lắng cho Hạ Tập Thanh.
Hạ Tập Thanh nhướng mày, ánh mắt biếng nhác, lưu manh, thấp giọng nói với Chu Tự Hành: “Để một người lúc đi học chuyên đi đánh nhau diễn thành người bị ăn đánh, đúng thật là…”
Chu Tự Hành cũng đè thấp giọng: “Ai bảo trông anh yếu đuối như vậy chứ?”
Hạ Tập Thanh trừng mắt cậu nhìn cậu, suýt nữa đập cậu trước mặt người khác. Chu Tự Hành thấy thế lập tức nhận lỗi: “Tôi nói đùa thôi, xin lỗi, xin lỗi mà.” Nói xong cậu cũng cảm thấy buồn cười: “Hồi đi học tôi chưa từng đánh nhau.”
“Chứ còn gì nữa. Cậu toàn báo cảnh sát chứ gì.”
Chu Tự Hành kinh ngạc nghiêng đầu nhìn: “Sao anh lại biết?”
Hạ Tập Thanh cười có chút trẻ con: “Thì cứ biết thôi.”
Chu Tự Hành không đùa nghịch nữa, nụ cười trên mặt chợt thu lại, thay đổi chủ đề “Vừa nãy anh… khi anh diễn anh sợ tôi, sao tôi lại cảm thấy rất thật?” Cậu ngẫm nghĩ tìm từ: “Ý tôi là, bình thường anh chẳng sợ bất cứ điều gì. Tôi tin dù là đánh nhau anh cũng sẽ không sợ.”
Đối phương lặng im một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
“Tôi sợ bóng tối.”
Tiếng cười của Hạ Tập Thanh rất khẽ nhưng lại nặng nề rơi vào lòng Chu Tự Hành.
“Mượn cảm giác này mà suy ra, cũng không khó lắm.”
Chu Tự Hành không thể tưởng tượng nổi, mượn cảm xúc từ nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong đáy lòng sẽ có cảm giác như thế nào.
Tiếng động cơ của quạt nhè nhẹ quay. Hạ Tập Thanh nhìn chằm chằm vào trung tâm vòng xoay, gương mặt bất chợt bị ai đó chạm vào.
“Có mồ hôi.” Ngầng đầu lên nhìn Chu Tự Hành còn đang cười, vẻ mặt áy náy: “Ơ, sao tôi lau xong lại càng bẩn hơn thế này.”
“Tránh ra, phiền ghê ý.” Hạ Tập Thanh cúi đầu lau mặt, nét tươi cười vô thức hiện lên.
Côn Thành xem đi xem lại cảnh quay dài từ trong con hẻm nhỏ ra tới ven đường cái, rất hài lòng đi tới: “Cảnh quay vừa rồi thật sự rất tốt. Qủa nhiên phải cầm máy quay đi phía trước mới tạo ra được cảm giác đang đi bộ.” Ông vội vội vàng vàng chạy sang phía khác, trao đổi với tổ trưởng tổ quay phim về góc đặt máy và bố cục của cảnh sau.
“Lần đầu đóng phim đã quay luôn cảnh quay dài, quá giỏi luôn.” Côn Thành vừa đi, Chu Tự Hành lại bắt đầu trêu chọc Hạ Tập Thanh: “Người mới thiên tài.”
“Đấy không phải là cậu à?”
“Tôi phải rèn luyện mới được như thế.” Chu Tự Hành dán tờ khăn giấy lên trán: “Phải lóng ngóng mãi mới được đó.” Tay cậu đặt lên đầu gối: “Tôi á, trước đây luôn bị rất nhiều đạo diễn nói là có thể diễn cảnh sinh ly từ biệt, nhưng không thể diễn được cảnh sinh hoạt đời thường. Bảo tôi diễn bao cảm xúc lớn lao, to tát tôi đều có thể diễn được, nhưng lại không thể diễn một vai bình thường, phẳng lặng. Bởi vì tôi không hiểu gì về họ, không hiểu gì về vai diễn ấy.”
Mắt cậu hướng ra đường cái: “Lúc ấy tôi cũng như bây giờ, ngồi xổm bên đường cái, có khi còn ngồi hết cả một buổi trưa. Khi đó còn nhỏ, mới vào cấp 3 thôi, cũng không nổi tiếng lắm. Nếu được nghỉ, không có việc gì làm thì tôi cứ ngồi như vậy, nhìn người đi đường qua qua lại lại. Nhìn nhiều rồi mới thấy, mỗi người đều là tập hợp của rất nhiều cung bậc cảm xúc, có quá nhiều cảm xúc trong một con người. Rất phức tạp, phức tạp đến mức chỉ có thể lựa chọn mài giũa cảm xúc thì mới có thể sống như một người trưởng thành thực thụ. Sau khi mài giũa sẽ có “bình”.”
Nói xong, Chu Tự Hành nhìn Hạ Tập Thanh, trên khuôn mặt cậu mang theo nụ cười: “Về sau tôi đã hiểu, cái tôi muốn diễn chính là cảm giác “bình” này.”
Sắc vàng ấp ám của hoàng hôn phác họa từng góc cạnh trên gương mặt của Chu Tự Hành, rồi lại mềm dịu ôm ấp gương mặt ấy. Hạ Tập Thanh cứ nhìn cậu như vậy, nhoẻn miệng cười, không nói lời nào.
Thật ra anh cũng muốn nói câu gì đó, nhưng chợt phát hiện ngôn từ của mình quá cằn cỗi, không thể diễn tả được cảm giác đối với Chu Tự Hành lúc này. Qúa tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để đong đếm. Nếu có bút vẽ và màu ở đây thì tốt rồi, tốt nhất là màu nước mềm mại, dịu dàng ấy. Anh muốn vẽ ngay lúc này. Vẽ một Chu Tự Hành tràn ngập nhiệt tình đối với nghệ thuật biểu diễn trong mắt anh.
“Anh nhìn gì thế?” Chu Tự Hành thấy Hạ Tập Thanh vẫn luôn chăm chú nhìn mình, có hơi nghi hoặc.
Hạ Tập Thanh đang ngây người cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự trầm tư của chính mình, nhướng mày với cậu: “Ngắm cậu đó, tên nhóc đẹp trai.”
“Phải là người đàn ông đẹp trai.” Chu Tự Hành cố ý lấy chân chạm vào mũi chân của Hạ Tập Thanh, khăn giấy trên đầu bị rơi xuống. Chuyên viên trang điểm đã rời đi vì cảnh quay tiếp theo sắp bắt đầu.
Hạ Tập Thanh đứng dậy, đang trở lại vị trí cũ để chờ quay thì bỗng nghe thấy tiếng Chu Tự Hành.
“Tôi không hi vọng anh sẽ “bình” như thế.”
Cơ thể bỗng đình trệ, Hạ Tập Thanh sững người, chỉ có thể nhìn bóng của Chu Tự Hành in trên mặt đất.
“Tôi muốn nhìn thấy tất cả cảm xúc của anh, tích cực cũng được, tiêu cực cũng được. Dù phức tạp hay sắc nhọn cỡ nào cũng không cần mài giũa, hãy cứ để chúng được phóng thích.”
Câu cuối cùng cố ý đè thấp giọng, thấp đến mức toàn thế giới chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy.
“Cho tôi đi. Tôi có thể chấp nhận được hết.”
Tác giả: Mỗi cảnh trong phim điện ảnh đều phải quay đi quay lại rất nhiều lần, từ góc độ máy rồi vị trí các kiểu, còn cả NG nữa. Để cho cốt truyện của kịch bản liền mạch và dễ hiểu nên tôi mới lược bớt đi những công đoạn ấy, chứ thật ra một cảnh không “qua” nhanh thế đâu.