Quay cảnh đêm vài ngày liên tiếp làm Hạ Tập Thanh thiếu ngủ trầm trọng, trạng thái không tốt chút nào. Hôm qua vì quay cảnh mưa mà phải đứng dưới dàn phun nước cả một tối, đêm về khách sạn mới cảm thấy cả người không ổn. Cảnh của hôm này đều là cảnh ngày nên 5 giờ sáng Hạ Tập Thanh đã rời giường, quay không ngừng đến hai rưỡi chiều.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh của mình, Hạ Tập Thanh thất thần ngồi trên bậc thềm. Ánh mặt trời ban trưa chiếu thẳng tới khiến anh choáng váng, cảm giác mình sắp bốc hơi thành một làn khói.
“Tập Thanh, quầng thâm dưới mắt anh rõ quá, em bảo chị Cindy che giúp anh nhớ?” Tiếu Tiếu ngồi xổm trước mặt anh giơ quạt hộ, vẻ mặt lo lắng: “Anh còn buồn ngủ à? Có muốn ăn gì không?”
Hạ Tập Thanh lắc đầu, hai tay ôm má, uể oải nói: “Có quầng thâm mới giống Giang Đồng. Dù sao chị Cindy cũng chỉ trang điểm cho anh xấu đi thôi. Em lên xe ngồi đi, anh nghỉ một lát rồi cũng… Hắt xì!” Anh đột nhiên hắt xì một cái, Tiếu Tiếu căng thẳng: “Có phải hôm qua dầm mưa nên bị cảm rồi không?”
“Không đâu.” Tay Hạ Tập Thanh xoa xoa mũi rồi ngáp to: “Anh phơi nắng một lát.”
Đuổi ba lần bốn lượt Tiếu Tiếu mới chịu đi. Hạ Tập Thanh đứng dậy duỗi người. Chu Tự Hành đang quay, anh cũng chỉ có thể đứng bên ngoài xem cậu diễn.
Cảnh này là cảnh Cao Khôn đến phòng khám kiểm tra sau khi cảm thấy cơ thể không khỏe. Phòng khám cũng là một căn phòng nhỏ được thuê trong xóm Hoa An, sau đó được bố trí lại thành một phòng khám nhỏ, bên trong có vài diễn viên quần chúng đang ngồi. Cả căn phòng chỉ có một cái quạt trần cũ, quay mãi mà vẫn chả ra tí gió nào, cửa sổ mở toang mà vẫn oi bức, khó chịu.
Hạ Tập Thanh đứng cạnh đạo diễn nhìn màn hình theo dõi.
“Mỗi khi tôi nuốt vào thì sẽ thấy đau.” Cao Khôn cau mày, ngồi cách một cái bàn gỗ, đang tả triệu chứng với bác sĩ: “Đau cái kiểu đau buốt luôn ý. Cổ họng, chỗ này này, hình như là bị sưng.”
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn 50 tuổi, đeo kính lão, mặc áo blouse trắng. Bà đưa tay chạm vào cổ Cao Khôn: “Há miệng ra.”
Sau khi xem xét một lúc: “Cổ họng của cậu phồng rộp lên rồi.”
Bà đứng lên, đi đến sau quầy thuốc, lấy ra hai hộp thuốc rồi ném xuống trước mặt Cao Khôn: “Xanh dương uống ngày hai viên, xanh lá ngày ba viên.”
“Bác sĩ, tôi bị bệnh gì thế?” Cao Khôn vuốt cổ mình, liếc nhìn qua hai hộp thuốc, rồi lại nhìn bác sĩ.
“Nóng trong.” Người phụ nữ trung niên đảo mắt, mãi một lúc sau thân hình mập mạp mới đi ra khỏi quầy thuốc chật hẹp, ngồi lại xuống bàn: “Thuốc này cậu có muốn lấy không?”
Lông mày Cao Khôn vẫn nhắn lại, bàn tay đưa ra định lấy thuốc rồi lại rụt lại, ngước mắt lên nhìn: “Thật sự chỉ nóng trong thôi?”
“Cậu xem bệnh hay tôi xem bệnh?” Bà ta đẩy kính lên, giọng điệu cay nghiệt: “Thế nào hả? Không phải nóng trong thì là bệnh nan y chắc?”
Cao Khôn nóng tính, hơi động chạm là đứng bật dậy vỗ bàn, mọi người xung quanh đều đưa mắt sang nhìn. Có đứa nhỏ còn đang quấn tã giật mình khóc rống lên, tiếng khóc càng lúc càng to. Hắn ngoảnh đầu nhìn rồi quay đầu lại, đè cơn tức xuống, hỏi bao nhiêu tiền.
“Sáu mươi lăm.”
“Sáu mươi lăm? Sao bà không đi ăn cướp luôn đi?”
“Cậu ra ngoài hỏi xem, giá thế có đắt hay không?” Ánh nhìn của bà ta như con dao nhỏ lướt trên mặt Cao Khôn, hận không thể khoét luôn hai miếng thịt: “Không còn tiền còn đến đây làm phiền. Thế có muốn lấy không đây?”
Cao Khôn không còn cách nào khác, đành phải lấy một xấp tiền giấy từ trong quần ra, là tiền làm thuê từ công việc tạm thời lần trước. Hắn để tiền giấy ở dưới bàn, đếm đếm rồi rút ra vài tờ, để lên bàn xong cầm hai hộp thuốc, sau đó đi thẳng ra cửa. Chuông gió treo trên cửa bị va phải kêu leng keng.
“Cái thứ gì đâu, có giỏi thì đi bệnh viện lớn đi. Có mà bệnh nghèo thì có!”
“Cut!” Côn Thành hô: “Nghỉ ngơi một lát. Cảnh này rất tốt, qua.” Ông quay đầu sang nhìn Tập Thanh: “Thế nào? Đã quen lối sinh hoạt của diễn viên chưa?”
Tập Thanh cười khổ: “Quen thì quen rồi, nhưng chưa thể xưng là diễn viên được.”
“Tôi thấy cậu rất có thiên phú đấy.” Côn Thành đang cười cười nói nói thì phó đạo diễn đã đi tới, còn dẫn theo một cô gái. Hạ Tập Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái này trông rất quen, tầm chưa đến hai mươi tuổi, mặc áo croptop hai dây* màu cam, phía dưới là quần jean bó, để lộ vòng eo trắng, dáng người rất chuẩn, tóc nhuộm màu nâu vàng, đeo hai chiếc hoa tai to đùng, lắc qua lắc lại như chuông gió.
(*Áo croptop hai dây.)
4c02-itzixrt1519793
“Đạo diễn Côn, thật ngại quá, trưa rồi cháu mới đến.”
Côn Thành đứng dậy: “Không sao, đúng lúc bên này vừa bị nhỡ thời gian. Lát nữa sẽ đến cảnh của cháu với Cao Khôn.” Nói xong, ông đi đến cạnh phó đạo diễn, hai người bàn chuyện khác. Cô gái quay sang nhìn Hạ Tập Thanh, cười tươi tắn với anh: “Chào anh, em là Tống Niệm, diễn vai Lanh Canh.”
Tống Niệm? Rất nhanh Hạ Tập Thanh đã nhớ ra, khó trách thấy cô quen quen. Lúc trước đã từng thấy cô trong video tổng hợp các vai diễn của Chu Tự Hành trên B trạm, hình như là nữ nghệ sĩ đã hợp tác vài lần. Anh thoải mái đưa tay ra, mỉm cười dịu dàng: “Tôi là Hạ Tập Thanh.”
“Em biết, em rất thích xem chương trình của các anh.” Môi Tống Niệm tô son đỏ chói, hàm răng trắng sáng. Ngoại hình của cô trong giới giải trí cũng không được xem là đại mỹ nhân, nhưng khi cười lên thì rất duyên và dễ mến, thuộc kiểu ngoại hình khá thoải mái: “Anh xinh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn em nữa.”
Từ này chính là mìn nổ của Hạ Tập Thanh, có điều đây là lần đầu gặp mặt, anh cũng chỉ mỉm cười rồi nói câu cảm ơn. Hai người nói chưa được vài câu, Chu Tự Hành đã đi tới.
“Tống Niệm, cậu đến muộn…”
Còn chưa nói dứt lời, Tống Niệm với tính cách cởi mở đã vọt tới trước mặt Chu Tự Hành, nhảy lên bá cổ cậu: “Lâu rồi không gặp đấy!”
Phản ứng đầu tiên của Chu Tự Hành là vỗ cánh tay Tống Niệm, mắt nhìn về phía Hạ Tập Thanh.
Còn phản ứng đầu tiên của Hạ Tập Thanh là quay mặt đi rồi…hắt xì.
Hắt xì xong anh vẫn cúi đầu, vừa xoa xoa mũi vừa nghĩ, vì sao mình lại quay mặt đi chứ, có vẻ như mình không muốn nhìn vậy.
“Cậu nhuộm tóc màu này ngầu ghê, trông giống Hanamichi Sakugari*.” Tống Niệm kiễng chân, đưa tay lên sờ tóc cậu: “Biết thế mình cũng nhuộm tóc màu đỏ. Hai đứa mình diễn một đôi còn gì?”
(*Hanamichi Sakugari – một nhân vật trong Slam Duck.)
919b3bb4b3f073b25c669a53e66d6f2b807364-sakuragiSakuragi_(Before)
Một đôi? E rằng chúng ta không xem cùng một kịch bản. Hạ Tập Thanh thầm cà khịa. Vai Lanh Canh mà Tống Niệm diễn này vừa lên thành phố lớn đã kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, sau đó gặp được Cao Khôn trong trận ẩu đả đó. Hai người có cảm tình với nhau, mập mờ một thời gian. Chính Lanh Canh chỉ cho Cao Khôn con đường kiếm tiền nhanh chóng, thế nên giờ Cao Khôn mới bán máu lấy tiền.
Chẳng qua sau khi biết Cao Khôn nhiễm HIV, Lanh Canh đã dọn ngay đi trong đêm, không tìm được người nữa.
“Màu cậu đang nhuộm cũng đẹp mà, đẹp hơn màu đỏ.” Chu Tự Hành đứng cách xa nửa bước, mắt vẫn nhìn Hạ Tập Thanh, nhưng Hạ Tập Thanh không để ý tới cậu, bàn tay đưa lên che nắng. Đúng lúc có một chuyên viên trang điểm đi ngang qua, Hạ Tập Thanh gọi cô lại: “Tiểu Nguyệt, tẩy trang giúp tôi với.”
“OK, đi thôi.”
Chu Tự Hành còn chưa kịp chạy tới nói chuyện đã thấy Hạ Tập Thanh theo chuyên viên trang điểm đi mất, thậm chí còn không thèm quay đầu lại, cũng chẳng chào hỏi gì hết. Cậu bỗng cảm thấy buồn bực mà Tống Niệm vẫn cứ đứng bên cạnh liên thiên mãi không dừng.
“Mình qua bên kia nghỉ ngơi một lát, nóng đến choáng váng luôn.”
Tống Niệm đang nói dở bỗng lúng túng: “Á…thế cậu đi di.”
Chu Tự Hành tìm một bóng cây rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhìn giờ, đúng lúc thấy tin nhắn của Triệu Kha.
[Kha Tử: Lát có trận đấy, đánh không? Đang không đủ người!]
Vừa đọc xong đã thấy cáu. Chu Tự Hành lạch cạnh gõ một tràng gửi đi.
[Hành Hành: Trong đầu mày có bọt xà phòng à? Mày thử nghĩ xem một diễn viên đang ở trong đoàn đóng phim thì có khả năng chơi game với mày không?]
Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu thì Triệu Kha gọi điện tới. Chu Tự Hành cáu kỉnh nhận điện thoại.
“Yo, yo, yo, ai chọc anh Hành của chúng ta thành như vậy thế?” Giọng điệu của Triệu Kha rất là trêu ngươi: “Anh Hành này, vụ quay phim của anh có vẻ không vui nha.”
“Biến đi.” Giọng địa phương cũng bị Chu Tự Hành lôi ra rồi: “Mày không chơi game đi, gọi đến làm gì?”
“Chơi game làm sao thú vị bằng việc cười nhạo Hành Hành nhà chúng ta được? Rốt cuộc mày bị làm sao mà nóng thế, cách cái điện thoại mà tao thấy tai tao cũng cháy rồi.”
“Chả sao cả…” Giọng Chu Tự Hành ỉu xìu xuống. Triệu Kha vừa nghe đã thấy không ổn rồi. Tuy bình thường hắn rất thích cà khịa với lắm mồm nhưng vẫn rất quan tâm đến bạn nối khố. Chu Tự Hành là ai chứ, là thiên thần đốt đèn khắp nơi cũng không tìm thấy, chưa bao giờ nổi giận với người khác, bình thường còn chả có tí cảm xúc nào.
Có thể làm cậu tức giận đến mức lúc soạn tin nhắn cũng không thèm gõ dấu câu thì chắc chỉ có một mình người đó thôi.
“Hmm, mày cãi nhau với Hạ Tập Thanh à?” Triệu Kha mở miệng thăm dò, chờ mãi mà không thấy đầu dây bên kia nói lời nào, trong lòng cũng đoán được đáp án: “Tao bảo mà, cứ tưởng làm sao, hóa ra là giận dỗi với Tập Thanh.”
Chu Tự Hành lí nhí “ừm” một tiếng, cũng không nói thêm gì.
“Vì sao thế?”
Chu Tự Hành cúi đầu nhìn một đoàn kiến nhỏ đang bò về phía mình. Cậu rầu rĩ thở dài, tiếng ve kêu sau lưng khiến người ta hốt hoảng.
Chu Tự Hành cứ ngồi như vậy, buồn rầu ôm điện thoại như cái hũ nút, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Tao thích Hạ Tập Thanh.”
Cậu đang chờ Triệu Kha hỏi tiếp thì lại nghe thấy tiếng thở dài oán hận từ đầu dây bên kia truyền tới.
“Này, tao đang hỏi mày có chuyện gì! Ông đây bỏ cả chơi game, chờ dài cả cổ mà mày chỉ nói mỗi cái này thôi à!? Cmn, ai mà không nhìn ra mày thích Hạ Tập Thanh chứ!”
Lần này đến lượt Chu Tự Hành sững sờ: “Rõ, rõ ràng thế sao?”
“SIÊU SIÊU RÕ RÀNG.” Triệu Kha tức đến đau cả não: “Dù có chổng ngược đầu xuống đất 780 độ rồi xoay ba vòng rưỡi Thomas xong thì cũng vẫn nhìn được ra rất rõ ràng.*”
(* Tui chỉ biết động tác xoay tròn Thomas là kiểu lộn đầu xuống rùi xoay xoay trong hip hop thôi, tra thì thấy dân mạng Trung cũng hay dùng nhưng không giải thích nghĩa bóng là gì, ai biết thì thông não giúp tui với, cả cái 780 độ nữa.)
“…” Chu Tự Hành nuốt nước bọt: “Thế mày bảo Hạ Tập Thanh có nhìn ra không?”
“…cmn tao muốn đi chơi game.”
“Này, này, này chờ đã.”
Triệu Kha phục rồi: “Dây dưa lâu như thế mà bọn mày còn chưa yêu đương à? Tao còn tưởng bọn mày chuẩn bị ra mắt quan viên hai họ rồi chứ. Càng nghĩ càng tức. Hạ Tập Thanh thông minh thế, sao ông ý không nhìn ra mày thích ông ý cho được, trông mày u mê thế cơ mà.”
Nhìn thấy đoàn kiến nhỏ đã bò đến chỗ cậu ngồi, Chu Tự Hành nhấc hai chân lên: “Thật ra tao không muốn để anh ấy biết. Nếu anh ấy biết tao thích anh ấy, chắc chắn sẽ trốn tránh tao. Anh ấy chỉ thích trêu ghẹo những người không thích anh ấy thôi.”
Triệu Kha im lặng hồi lâu: “Thế giờ Tập Thanh có ý gì với mày không? Hai đứa mày đến bước nào rồi?”
“Đến bước không phải cứ là người yêu mới có thể đến.”
“Được rồi, không hỏi cái này nữa.” Triệu Kha vỗ vỗ miệng mình: “Thế mày buồn rầy cái gì?”
“Tao cảm thấy quan hệ bây giờ giữa tao với anh ấy rất kì cục. Tao thấy anh ấy cũng có chút ý khác với tao, nhưng tao không chắc chắn. Vừa nãy có một diễn viên nữ từng hợp tác đứng nói chuyện với tao, anh ấy vừa thấy đã tránh đi ngay.”
Triệu Kha nghe xong cực kì kích động: “Đúng là không bình thường nha. Với tính cách thường ngày của Tập Thanh thì hẳn phải trêu chọc mày mới đúng. Có khi ông ấy có ý với mày thật đấy.” Triệu Kha bắt đầu tính toán: “Không thì mày thử thăm dò đi?”
“Thăm dò thế nào?”
“Hí hí, tao vừa đọc được một post hay phết, đúng chủ đề này luôn, để tao share cho mày.”
Triệu Kha cúp luôn điện thoại. Vẻ mặt Chu Tự Hành mờ mịt, chả hiểu gì. Mấy chú kiến nhỏ trên mặt đất đã bò đi mất rồi, cậu dựa lưng vào gốc cây, đầu gõ gõ nhẹ mấy cái vào thân cây. Di động rung rung, vừa mở ra đã thấy.
[Kha Tử: Công phá crush! “Binh pháp tình yêu” dạy bạn cách làm thế nào để đối tượng ái muội ghen tuông, thoát kiếp FA thành công hay thấy bại đều chỉ cần một hành động!]
Quần què gì thế này… Chu Tự Hành nhăn mặt. Triệu Kha toàn xem mấy bài xàm xí trên mạng
Cuối cùng vẫn ấn vào xem thử.