Sau khi quay xong cảnh kia, Hạ Tập Thanh thật sự đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, mẹ ngồi bên cạnh anh, nắm bàn tay nhỏ mềm mại, nhúng màu rồi đưa từng nét vẽ trên giấy. Ánh nắng chan hòa như sắp nhỏ từng giọt mật, bao trùm lên vạn vật, óng ánh và mĩ lệ.
Tất cả đều tốt đẹp, không có cãi vã, đánh mắng, không có điên dại, cũng không có bóng tối tịch mịch.
Khi tỉnh dậy, Hạ Tập Thanh phát hiện mình đang nằm trên ghế ở phim trường. Tổ đạo cụ đang vội vàng thu xếp, tới tới lui lui, dọn rất nhiều đồ đi.
Anh nghiêng đầu thì thấy Chu Tự Hành cũng đang ngủ, kịch bản úp trên mặt. Giờ mới nhớ ra nãy bọn họ vừa quay xong ngoại cảnh, lát nữa chắc sẽ chuyển cảnh. Hạ Tập Thanh ngồi dậy, mãi mới tìm thấy Tiểu La và Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế gấp, xem phim trước cửa xe. Trông hai người rất thân thiết. Hạ Tập Thanh ôm ngực, biếng nhác dựa vào xe, lẳng lặng nhìn.
“Á, anh đừng có chen với em.”
“Ai chen với em. Em cứ nhào vào anh thì có.”
“Ai nhào! Rõ ràng là anh cứ sáp vào…” Tiếu Tiếu đang định đánh Tiểu La thì chợt trông thấy Hạ Tập Thanh đang dựa vào xe, trên mặt là nụ cười nghiền ngẫm. Bị bắt tại trận làm cô lắp ba lắp bắp: “Tập Tập Tập*…”
“ Hi hi* với ha ha cái gì, anh còn chưa hôn em đâu, mà em đã cười. Tên mẹ em đặt đúng là không sai tí nào.” Tiểu La đang định nhào vào vì bị Tiếu Tiếu né ra, mất đà ngã lăn quay xuống đất: “Này, em sao thế!”
(* “Tập” trong tên của Tập Thanh với cười “hihi” đều là “xi”, Tiếu = cười nè.)
Tiếu Tiếu đứng dậy cách xa hai bước, xấu hổ cười: “Tập Thanh, anh tìm em có việc ạ?”
Tiểu La nghe xong thì vội vàng bò dậy: “Tập Thanh, cái đó, cái đó…”
Hạ Tập Thanh nín cười, vẫn ung dung dựa vào xe, cố ý trêu chọc hai người họ: “Vừa rồi tôi chưa thấy gì cả.” Anh còn cố tình lấy máy trợ thính trong tai ra: “Cũng không nghe thấy gì hết.”
Tiếu Tiếu đá đá chân Tiểu La, Tiểu La lại cười xòa lấy lòng. Hạ Tập Thanh thấy cảnh này thật đáng yêu: “Tình yêu công sở cơ đấy, thích quá ha.”
Nói xong anh mới chợt nhận ra, không phải anh với Chu Tự Hành cũng đang yêu đương chốn công sở sao?
Cũng may Tiểu La còn chưa kịp đốp lại, Hạ Tập Thanh đã nhanh nhạy kết thúc chủ đề này: “Yên tâm đi, anh sẽ không nói với chị Tưởng Nhân đâu. Tiếu Tiếu, có nước lạnh không, anh muốn uống.”
“Có ạ, Coca được không?” Thấy Hạ Tập Thanh gật đầu, Tiếu Tiếu lập tức lên xe lấy hai lon Coca ướp lạnh đưa cho anh: “Hôm nay chỉ được uống một lon này thôi, không được uống nhiều hơn đâu. Không tốt cho sức khỏe.”
“Biết rồi.” Hạ Tập Thanh nhận Coca, chớp chớp mắt nhìn cô rồi lại nhướng mày nhìn Tiểu La: “Đi nha, hai đứa cứ từ từ mà xem.”
Thấy Hạ Tập Thanh xoay người rời đi, Tiểu La mới thở một hơi nhẹ nhõm. Trông thấy Tiếu Tiếu còn đang si ngốc nhìn hướng Hạ Tập Thanh đi, hắn có chút không vui: “Em nhìn đi đâu đấy!”
“Tập Thanh thật sự quá đẹp…” Vẻ mặt mê trai.
Lời này là sự thật, Hạ Tập Thanh luôn rất đẹp, nhưng Tiểu La vẫn không chịu nhận thua: “Anh thấy Tự Hành đẹp trai hơn.”
Tiếu Tiếu mỉm cười, quay đầu lại: “Đương nhiên là Tự Hành đẹp trai rồi.”
“Em là cái đồ dại trai. Ai cũng khen đẹp.”
“Không phải đâu nhá.” Tiếu Tiếu nở nụ cười hiền từ của các dì, các thím: “Hai anh chàng siêu cấp đẹp trai đứng cạnh nhau, em có thể làm gì chứ. Em chỉ muốn nhìn trai đẹp yêu đương thôi ~”
Hạ Tập Thanh không biết mình đang bị đôi tình nhân nhỏ nghị luận, một mình trở về chỗ ghế nằm. Chu Tự Hành còn đang ngủ say sưa. Hạ Tập Thanh ngồi xuống, nhẹ tay lấy quyển kịch bản trên mặt cậu. Chu Tự Hành nhíu mày, trở mình đối mặt với anh. Hạ Tập Thanh liếc nhìn người qua người lại trên phim trường, tầm mắt lại quay về với Chu Tự Hành.
Không biết tại sao lại muốn trêu chọc cậu. Hạ Tập Thanh cầm một lon Coca, ngón tay bấu chặt chốt mở, dí đến gần tai Chu Tự Hành.
“Xìiiiiii”
Tiếng reo hò của carbon dioxit đang không thể chờ đợi nổi được giải phóng khỏi không gian kín mít.
Âm thanh của mùa hè.
“Tập Thanh?”
Không rõ ai vừa gọi anh, mà Chu Tự Hành lại bị đánh thức bởi tiếng ga Coca. Đang không biết phải để ý bên nào thì Coca trong tay Hạ Tập Thanh bị Chu Tự Hành giơ tay lên hất đổ, cứ như thế tưới thẳng xuống cổ cậu.
“Fuck…” Thấy tình hình không ổn, Hạ Tập Thanh vội vàng đi rút khăn giấy. Nhưng Chu Tự Hành đã tỉnh, vừa cau mày vừa bối rối: “Anh làm gì thế….” Cậu nắm lấy tay Hạ Tập Thanh, rồi sờ lên cái cổ ướt nhẹp của mình: “Đây là cái gì?”
“Coca đó.” Hạ Tập Thanh giả vờ như không biết chuyện gì, nhấp một ngụm trong lon Coca còn một nửa: “Anh vốn định đưa cho em uống, ai ngờ đổ mất.”
Chu Tự Hành đứng dậy, túm cổ tay Hạ Tập Thanh kéo đi. Hạ Tập Thanh kêu nửa ngày, trên đường còn gặp cả Côn Thành.
“Đi đâu thế, lát quay rồi đấy.”
“Đi rửa cổ.”
Bị Chu Tự Hành kéo vào trong xe bảo mẫu, Hạ Tập Thanh trông thấy Tiểu La với Tiếu Tiếu đang ngồi trước xe xem phim cực kì thức thời tránh ra, giống như định canh chừng. Chu Tự Hành giật mạnh, đóng cửa xe, sau đó ôm eo Hạ Tập Thanh, sáp lại gần.
“Nóng.” Hạ Tập Thanh khẽ đẩy cậu. Trong xe không bật điều hòa, vừa oi vừa nóng, nhưng Chu Tự Hành không chịu buông tay, cứ ôm anh như vậy, nghiêng nghiêng ngả ngả, lảo đa lảo đảo tìm điều khiển điều hòa rồi ấn mở. Luồng gió lạnh bất chợp ập tới làm da gà sau gáy Hạ Tập Thanh nổi hết cả lên.
“Anh sàm sỡ em.” Chu Tự Hành hơi nhếch cằm. Biểu cảm liếc mắt từ trên xuống này của cậu mà qua bàn tay cắt nối biên tập thì kiểu gì cũng làm giới giải trí sôi trào.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Hạ Tập Thanh nhoẻn miệng cười, chống tay ngồi xuống chiếc bàn phía sau lưng, đôi chân dài trắng mịn hở ra bên ngoài quần soóc quặp lấy Chu Tự Hành ở bên trong.
“Những lần em sàm sỡ anh còn ít à?”
Nói xong anh còn cố tình lấy chân móc vào trong ống quần Chu Tự Hành, làm lộ ra cổ chân của cậu.
Ánh mắt ấy thật sự phóng đãng vô hạn.
Yết hầu Chu Tự Hành lăn lăn, cả người đè lên anh, giọng nói trầm đi: “Không phải anh rất thích sao?”
“Anh có nói không thích à?” Hạ Tập Thanh đẩy lon Coca sang một bên, ánh nhìn dán chặt vào môi Chu Tự Hành, rồi lại ngước mắt lên nhìn cậu. Trong mắt toàn bộ đều là ánh nước mông lung, mập mờ, hơi thở quấn quít, ve vãn, chỉ là không trực tiếp hôn cậu.
Nhìn Chu Tự Hành sắp không nhịn nổi mà cưỡng hôn anh, Hạ Tập Thanh thoáng nghiêng đầu, đôi môi áp lên sườn cổ cậu. Đầu lưỡi vươn ra, nhẹ nhàng liếm láp. Khoảnh khắc anh ngước mắt lên, làn mi như một chiếc lông vũ xẹt qua, cọ vào lòng Chu Tự Hành: “Ngọt quá.”
Cả người Chu Tự Hành khô nóng, hai tay ôm eo Hạ Tập Thanh. Bàn tay cậu nắm chặt hai cổ tay, đè cả người anh xuống bàn. Thế nhưng Hạ Tập Thanh vẫn cứ như không biết sợ, đôi chân quặp quanh eo cậu, thổi nhẹ vào mặt Chu Tự Hành.
Khoảng thời gian này hai người ở chung với nhau quá dịu dàng, thắm thiết. Qủa thực không giống với tác phong của Hạ Tập Thanh.
“Như vậy rồi mà vẫn có thể nhịn?” Môi Hạ Tập Thanh quấn lấy môi cậu, hôn môi dưới của Chu Tự Hành thật tinh tế, rồi lại cắn nhẹ nó, đắn đo lực vừa đủ mà cà cà răng.
Hô hấp của Chu Tự Hành đã rối loạn, như thể thứ anh cắn không phải môi mà là sợi dây lí trí duy trì sự tỉnh táo cuối cùng trong đầu cậu. Lồng ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, Chu Tự Hành đè nén xao động trong lòng, bình tĩnh nói: “Lát nữa còn phải quay.”
“Anh có nói muốn làm gì à?” Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười: “Tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, đầu toàn suy tưởng về cái gì thế.”
Còn có thể là gì nữa.
“Đều là anh cả.” Chu Tự Hành cúi đầu hôn anh, đầu lưỡi khiêu khích, rượt đuổi theo thứ mềm mại giấu trong khoang miệng nóng ẩm, tuy nhiên rất nhanh đã rời đi: “Sắp quay rồi.”
“Quay thì kệ quay, vốn là yêu đương chỗ công sở còn gì.” Hạ Tập Thanh vươn tay ôm cổ, không cho cậu đi, thơm thơm hôn hôn khuôn mặt anh tuấn của cậu: “Em đừng quên em còn đang trong thời gian thử việc đấy. Không phục vụ tốt thì anh sẽ đá em để tìm người khác.”
Lời này ngay lập tức khơi dậy lửa giận trong lòng Chu Tự Hành. Cậu không thèm quan tâm gì nữa, ấn gáy của Hạ Tập Thanh rồi hôn anh.
Những chú ve sầu trú trên cây ngô đồng ngay ngoài ô tô bất đầu kêu vang.
Phó đạo diễn đi loanh quanh 4, 5 vòng rồi quay về chỗ xe bảo mẫu hỏi: “Tự Hành đâu rồi? Ở trong xe à?”
“Không. Tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. Để tôi đi tìm xem.”
Kiểu này là không chặn được rồi. Tiểu La đành phải để Tiếu Tiếu kéo phó đạo diễn đi, còn mình thì nhân lúc không có ai lẻn đến gần xe bảo mẫu. Đang định gõ cửa thì cửa xe bỗng được kéo ra. Chu Tự Hành khom lưng, đi từ bên trong ra thì bắt gặp ngay Tiểu La đang đứng đó, vành tai cậu đỏ chót.
Tiểu La biết chuyện nên thấy cậu như vậy, hắn ho khan hai tiếng: “Cái đó…Tự Hành, phó đạo diễn tìm cậu, chắc chuẩn bị quay rồi.”
“Tôi biết rồi.” Chu Tự Hành đứng ở cửa xe như đang che che đậy đậy gì đó. Tiểu La biết ý, lập tức lấy cơ tránh đi: “Tôi đi mua ít kem cho mọi người. Cậu mau qua đi nhớ.”
Thấy Tiểu La đi rồi, Chu Tự Hành mới túm lấy cửa xe, chui nửa người vào. Còn chưa kịp nhìn rõ cái gì với cái gì đã bị một vật dài ném tới. Chu Tự Hành giật mình, nhặt lên xem.
“Thắt lưng còn chưa đeo. Em định chờ mọi người biết hết rồi mới quay về lấy hả?”
Giọng Hạ Tập Thanh còn mang theo chút giọng mũi dinh dính, khiến giọng điệu càng thêm biếng nhác. Anh cũng mặc kệ ai thúc giục, từ tốn mặc quần soóc vào rồi chậm chạp đi ra. Thấy Chu Tự Hành chắn ở cửa, anh vươn tay vỗ nhẹ đầu cậu.
Chu Tự Hành cười, hôn anh một lát rồi mới chịu thả người.
“Đùi bị cọ đến đau đây này.”
“Em xoa xoa cho anh nhé.”
“Biến mịa em đi.”
Chiều nay quay cảnh Cao Khôn cắt tóc cho Giang Đồng. Giờ nghỉ trưa trông thấy Chu Tự Hành làm trong đầu Hạ Tập Thanh toàn là suy nghĩ đồi trụy, chiều có những cảnh nào thì đều quên sạch. Tự dưng nhìn thấy Chu Tự Hành cầm kéo, đứng nghe Côn Thành giảng giải mới chợt nhớ ra. Cột sống vốn đang mềm oặt của Hạ Tập Thanh giờ lại càng nhũn ra.
Với tay nghề của Chu Tự Hành thì không biết sẽ cắt tóc anh thành cái kiểu gì đây.
Hạ Tập Thanh cũng đi tới cạnh đạo diễn, bắt đầu thương lượng với ông: “Đạo diễn Côn. Có thể quay mấy đoạn chính diện cậu ấy cắt cho cháu trước, sau đó để thợ cắt tóc cắt cho cháu thành kiểu chú muốn, rồi lại tiếp tục quay. Chú thấy thế có được không?”
Côn Thành chậm rãi gật đầu, như có ý tán thành với kiến nghị của anh.
Chu Tự Hành cầm kéo đứng sau Côn Thành, “cạch cạch” cắt không khí hai nhát.
“Nhưng em muốn tự cắt cho anh.”
Hạ Tập Thanh không còn gì nói. Chỉ có thể nửa tin nửa ngờ bắt đầu quay.
“Cảnh này chỉ quay một lần thôi nhớ.” Đạo diễn Côn cười, nói: “Một đường đi xuống không có thuốc hối hận đâu đấy.”
Chu Tự Hành cười toe toét, nháy mắt với Hạ Tập Thanh.
“Nếu em dám cắt hỏng tóc anh, thì thời gian thử việc sẽ kết thúc ngay lập tức.” Hạ Tập Thanh cười lạnh.
“Anh đẹp như thế, dù có cạo trọc vẫn đẹp.” Chu Tự Hành cầm kéo, cười: “Anh cứ yên tâm, em sẽ không cắt thành đầu chó gặm đâu.”
“Vốn cả ngày chó gặm còn gì.”
Hạ Tập Thanh thở dài, chỉ có thể từ bỏ giãy giụa chờ chết.
““Theo dõi” cảnh 68, lần 1. Action!”
Cao Khôn ngồi trên sofa nhìn Giang Đồng đang khom lưng lau sàn, mái tóc mềm mượt dính trên cái cổ trắng muốt.
“Tóc của cậu dài ra nhiều rồi đấy.”
Giang Đồng dường như không nghe thấy, vẫn miệt mài lau sàn. Cao Khôn duỗi chân, trừng mắt nhìn cái ghế đẩu nhỏ, đá tới trước mặt Giang Đồng. Lúc này cậu mới ngẩng đầu, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, lông mày khẽ nhướng lên như đang hỏi hắn có chuyện gì.
“Tóc, cậu, dài, rồi.” Cao Khôn gằn từng chữ, chạm vào mái tóc ngắn cũn của mình.
Giang Đồng cau mày, đang định tiếp tục khom lưng lau sàn thì Cao Khôn đứng lên, cướp cây lau nhà trong tay cậu: “Tôi thấy cái tai này của cậu khá tiện lợi đấy, chỉ nghe cái mình muốn nghe.” Hắn toan đưa tay ra nắm đuôi tóc cậu, nhưng bàn tay bỗng dừng lại giữa không trung.
Thấy dáng vẻ này của Cao Khôn, Giang Đồng cúi đầu, cắn cắn phần môi trong, rồi ngước mắt lên nhìn hắn, vất vả giải thích: “Cắt tóc…ở ngoài…đắt.”
“Có thể đắt đến mức nào chứ?” Cao Khôn ném cây lau nhà xuống đất, đút tay vào túi quần, mò nửa ngày cũng không có đồng nào. Hắn đang gãi đầu thì thấy cái kéo trên tủ TV: “Đúng rồi! Tôi cắt cho cậu.”
Giang Đồng còn tưởng mình nghe lầm, dùng giọng điệu nghi vấn lặp lại lời hắn nói.
“Đúng thế.” Cao Khôn bước tới, cách không khí phất tay đuổi cậu ra sofa: “Ngồi xuống.” Rồi hắn chui vào phòng ngủ, không biết lấy đâu ra một cái ga trải giường cũ, bọc Giang Đồng lại, sau đó buộc một nút ở cổ cậu.
Giang Đồng nắm nút thắt muốn cởi ra, ngửa đầu lên nhìn Cao Khôn, lắc đầu nguây nguẩy.
Tuyến dịch lim-pha trong cổ họng Cao Khôn sưng rất to, khi nói chuyện sẽ thấy đau, nhưng hắn vẫn cố chịu đau, cười với Giang Đồng: “Nghe lời. Trước đây, tôi từng học việc ở tiệm cắt tóc, theo cái thầy Tony gì đó. Cậu cứ yên tâm đi.” Vừa nói được mấy câu, Cao Khôn đã lại chạy đi đâu mất, chờ một lúc lâu mới có tiếng gào lên từ trong phòng.
“Đồng Đồng, trong nhà có gương không?”
Đồng Đồng?
Giang Đồng hệt như chú thỏ con bị kinh sợ, bờ vai khẽ run run, nhanh chóng cúi đầu.
Cái tên này đã bao lâu rồi không được người khác gọi, cậu đã chẳng nhớ nổi nữa.
Cao Khôn từ trong phòng đi ra, vỗ lưng cậu: “Tôi hỏi cậu đấy, trong nhà có gương không?”
“A?…có” Giang Đồng ngẩng đầu, rồi rất nhanh lại cúi đầu, khoác ga trải giường hoa hòe hoa sói, lòe loẹt, cũ nhèm đứng dậy khỏi sofa, đi tới chỗ tủ quần áo trong phòng ngủ. Cậu ngồi xổm tìm kiếm một hồi lâu, mới tìm thấy chiếc gương cũ to bằng cái đĩa, viền gương bằng nhựa đỏ, đã sờn gần hết, nhưng mặt gương lại rất sạch sẽ.
Cao Khôn nhận chiếc gương, đặt trên bàn trà trước sofa, điều chỉnh góc độ, thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại có cả đồ của con gái thế?”
Giang Đồng hơi cúi đầu, tay ra hiệu thủ ngữ.
Ngôn ngữ kí hiệu của Cao Khôn còn chưa học xong, nhưng hắn vẫn hiểu, vì đây là từ rất cơ bản và đơn giản.
Mẹ.
Hóa ra là gương mẹ cậu để lại.
Cổ họng đau kinh khủng, ánh mắt Cao Khôn tối lại. Hắn ho khan hai tiếng rồi đeo bao tay, hí hửng vòng ra phía sau Giang Đồng, dùng lược chải mái tóc mềm mượt của cậu: “Mọi người thường nói người có tóc mềm thì tính tình sẽ rất tốt. Có vẻ chuẩn đấy.”
Giang Đồng không đáp lại, chỉ hơi cúi đầu, nhưng lại bị bàn tay đeo bao tay của Cao Khôn đẩy cằm lên: “Ngẩng thẳng cầu.”
Bắt chước rất giống nhưng Cao Khôn cũng chỉ đang phồng má giả làm người mập thôi. Hắn đã quên phải gội đầu và cắt khi tóc ướt, nhưng bọn họ cũng đâu có máy sấy nên cứ tạm chấp nhận thế thôi. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một lọn tóc, Cao Khôn thoáng nhìn Giang Đồng trong gương. Cậu đến mở mắt cũng không dám, trông rất đáng thương. Hắn khẽ cắn môi, lầm bầm: “Không phải chỉ là cắt tóc thôi sao…”
Xoẹt.
Giang Đồng lặng lẽ mở mắt, thấy một dúm tóc vừa bị cắt đang đung đưa trước mặt, cậu giơ tay lên bắt nhưng Cao Khôn lại rụt lại, như đang cố ý trêu cậu. Giang Đồng định quay đầu thì bị hắn giữ lại: “Đừng ngó ngoáy, cẩn thận tôi cắt trọc đầu cậu đấy.”
Đã tới nước này rồi, Giang Đồng chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm. Cậu nhìn vào gương, ban đầu còn hơi sợ sệt không dám lên tiếng, nhưng dần dần cậu bắt đầu tham dự vào sự nghiệp cắt tóc vĩ đại.
“Bên này, này…dài…”
“Biết rồi, biết rồi.”
“Này, đoạn này, cắt…”
“Nào, nào, nhóc con, đừng có mà nhúc nhích chứ.”
Nhìn Cao Khôn luống cuống tay chân trong gương, chốc thì cắt tóc, chốc lại vuốt mớ tóc bị cắt xuống, Giang Đồng không khỏi mỉm cười, nụ cười tươi tắn nhưng rất nhạt. Nụ cười này làm Cao Khôn giật mình, tay chợt dừng lại.
Giang Đồng ngờ vực quay đầu nhìn hắn, lúc này Cao Khôn mới phản ứng lại: “Nhìn gì mà nhìn, quay đầu lại.”
Hắn cầm cây kéo, cần thận tỉa tóc sau gáy. Đuôi tóc được cắt tỉa gọn gàng nhất có thể.
“Qua!”
Đạo diễn vừa dứt, Hạ Tập Thanh đã ngay lập tức vẫy tay gọi nhà tạo mẫu đến: “ Thầy A Minh! Chị Nguyệt! Mau tới cứu em!”
Cả đoàn phim đều cười ồ lên. Chu Tự Hành cầm kéo đứng bên cạnh: “Em thấy em cắt được phết mà, độ dài vừa phải.”
A Minh tươi cười chạy tới, còn cố ý bán thể diện cho Chu Tự Hành: “Cắt cũng tạm được, đẹp hơn anh tưởng tượng rồi.” Hắn cầm bộ đồ nghề của mình, mở ra, đặt xuống ghế sofa, cấp tốc chỉnh sửa tóc cho Hạ Tập Thanh.
Tóc cắt cũng không quá ngắn, tầm tầm với tóc của Chu Tự Hành lúc trước khi khởi động máy. Nãy Côn Thành cũng đã dặn dò trước, bảo Chu Tự Hành cắt vừa phải thôi, đừng cắt ngắn quá, không phù hợp với hình tượng của Giang Đồng.
Nhìn thấy mái tóc sống lại trong bàn tay nhà tạo mẫu, lúc này Hạ Tập Thanh mới thấy nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
“Sao anh không cảm ơn em.” Chu Tự Hành chẹp miệng: “Tối hôm qua em còn xem video dạy cắt tóc cả đêm đấy.”
“Cảm ơn cả nhà em.”
Quay thêm cảnh sau khi tóc được sửa, đến đây mới chính thức xong việc. Mấy hôm nay đều quay suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ, buổi tối lại có khả năng sẽ quay cả đêm nên Côn Thành đặc biệt cho họ thêm một tiếng ăn tối, nghỉ ngơi thật tốt chờ đến tối quay cảnh đêm.
Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh và Dương Bác cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Ba người đều đều đội mũ, che kín tạo hình, sợ paparazzi chụp được sẽ spoil phim. Cơm nước xong còn cố ý đi đường khác về, ngang qua một sân bóng rổ.
Hạ Tập Thanh cảm thấy không quen, cứ sờ ra sau gáy mãi.
“Tập Thanh để tóc ngắn trông rất đẹp. Nhẹ nhàng, mát mẻ.” Dương Bác tưởng anh không hài lòng với tay nghề của Chu Tự Hành nên nói đỡ giúp cậu. Thực ra thì đúng là đẹp thật. Trước đây, anh để tóc dài quá cổ có một cảm giác rất tinh xảo, xinh đẹp như con gái vậy. Còn giờ để tóc ngắn, khí khái thiếu niên càng tăng thêm.
“Anh chỉ thấy không quen thôi.” Hạ Tập Thanh đút tay vào túi: “Có điều để thế này đỡ phải buộc tóc, càng mát mẻ.”
Chu Tự Hành đi bên cạnh anh. Một trái bóng bất ngờ rơi xuống rồi lăn đến chân hai người.
Cậu đang định cúi người xuống nhặt thì Hạ Tập Thanh đã nhanh hơn, đập bóng khiến quả bóng nảy lên tay anh.
Cách đó không xa có hai cậu nhóc, thoạt nhìn tầm cấp 3, trên người còn đang mặc đồng phục: “Anh ơi, ném bóng lại giúp bọn em với.”
Hạ Tập Thanh đè vành mũ thấp xuống, nảy quả bóng vài lần xuống đất, vừa đập bóng vừa đi tới gần sân.
“Đỡ nhé.”
Chân Hạ Tập Thanh nhún xuống, nhanh nhẹn như loài báo, cơ thể hơi ngửa ra sau, hướng về phía rổ mà ném bóng.
Khoảnh khắc ấy, Chu Tự Hành gần như có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp trên người anh, vừa thanh thoát, vừa xinh đẹp.
Hai chân chạm đất, bóng cũng bay theo đường parabol vững vàng, rơi vào rổ.
“Được nha Tập Thanh, trọn cú 3 điểm.” Dương Bác cực kì hâm mộ. Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu lại, cởi mũ rồi vén gọn tóc, tươi cười rạng rỡ như chàng trai mười bảy, mười tám tuổi.
Chu Tự Hành bỗng dưng có một ảo giác khó giải thích, như thể giữa cậu và Hạ Tập Thanh không hề có khoảng cách 5 năm kia.
Giây phút ấy, dường như cậu đã trông thấy Hạ Tập Thanh cao ngạo và chói lọi của thời niên thiếu.
“Ngơ người ra nghĩ gì thế.” Hạ Tập Thanh huých vai cậu, Chu Tự Hành cúi đầu cười cười: “Em nghĩ đến dáng vẻ anh quay phim lúc nãy, cực kì ngoan luôn.”
Thực ra, cậu đang tưởng tượng Hạ Tập Thanh của cấp 3 ngồi trong phòng học sáng sủa, rộng rãi, liệu anh đang lười biếng hay nghiêm túc nghe giảng?
Hay khi anh tự do chạy nhảy trong sân thể dục, hoặc khi đổ mồ hôi trên sân bóng rổ.
Đó đều là những thứ cậu đã bỏ lỡ. Nhưng chỉ có thể nhớ thương trong lòng một chút thôi, vì thời gian đâu thể nghịch chuyển.
Tình cờ Dương Bác phải nghe điện thoại, đi một mình ở phía trước. Hạ Tập Thanh túm Chu Tự Hành: “À thế à, hóa ra là vẫn thích kiểu thiên sứ bé nhỏ ngoan ngoãn nhỉ?” Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười: “Không sao, anh diễn được. Nếu thích thì mỗi ngày anh đều diễn cho em xem, diễn đến bao giờ nhìn chán thì thôi.”
Chu Tự Hành lắc đầu quầy quậy: “Thôi đừng, em thích anh thế này cơ.”
Hạ Tập Thanh nhướng mày: “Thế nào?”
Chu Tự Hành cười đểu giả nhào đến ôm vai anh.
“Rất nhiệt tình.”