“Tôi hiểu rồi.”, Tống Niệm cầm lại bản hợp đồng rồi đứng dậy khỏi sofa. Khi ngẩng đầu lên, cô đã khôi phục lại nụ cười tự tin của một nữ diễn viên: “Trước khi tới đây tôi đã đắn đo rất lâu, nhưng tôi cũng không hối hận.”
Chờ Tống Niệm rời đi, Chu Tự Hành cấp tốc gọi điện thoại cho Tưởng Nhân.
“Chị, chị điều tra đoàn đội của Tống Niệm giúp em với. Em muốn biết hiện tại bọn họ đang hợp tác với nhà đầu tư nào.”, nghĩ đến lời Tống Niệm nói vừa nãy, Chu Tự Hành lại nói: “Với cả, nếu gần đây bên phía truyền thông có ý định tiết lộ cuộc sống cá nhân của Hạ Tập Thanh thì chị xử lí giúp em nhớ.”
Vừa dứt lời, Hạ Tập Thanh cũng đẩy cửa tiến vào: “Sao Tiểu La lại đứng ngoài cửa thế…”
Chu Tự Hành thấy anh, bèn vội cúp điện thoại.
“Em mua đồ ăn lúc nào vậy?”, Hạ Tập Thanh ngồi xuống, dùng nĩa lấy một miếng bánh kem đưa vào miệng: “Đúng là hơi đói thật.”
Chu Tự Hành ngồi xuống bên cạnh anh, mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng nắm bàn tay trái của anh.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng một lát rồi chuẩn bị rời khỏi đài truyền hình. Chuông điện thoại của Hạ Tập Thanh lại reo. Anh cúp máy, ngoảnh mặt sang nhìn Chu Tự Hành: “Anh có chuyện quan trọng phải xử lí. Em về nhà trước đi.”
Chu Tự Hành gật đầu. Giờ trong đầu cậu toàn là mấy chuyện nãy Tống Niệm vừa nói, nếu cứ ở cạnh Hạ Tập Thanh với trạng thái này thì kiểu gì cũng sẽ bị anh phát hiện.
“Đúng lúc em cũng phải đến công ty một chuyến.”
Hai người cứ như vậy chia ra hai ngả.
Dưới cổng đài truyền hình có một nhóm fan lớn đang đứng chờ, trông mong mãi mới thất idol xuất hiện, nhưng lại chỉ có mỗi Chu Tự Hành.
“Sao Hành Hành lại xuống một mình thế?”
“Ừ nhỉ, anh Tập Thanh đâu?”
Chu Tự Hành mỉm cười, lên xe: “Anh Tập Thanh của mọi người có việc nên đi trước rồi.”
Cửa xe đóng lại. Cậu ngồi trong xe vẫy vẫy tay như chào tạm biệt fan.
Vừa về đến công ty, Chu Tự Hành đã đi thẳng vào văn phòng của Tưởng Nhân.
Tưởng Nhân vừa từ phòng họp trở về đã thấy Chu Tự Hành, trong lòng cũng hiểu được tính nghiêm trong của tình hình.
“Nếu Tống Niệm nói vậy thì chắn chắn cô ấy đã nghe phong thanh được gì đấy.”, Chu Tự Hành sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Cô ấy không có lai lịch lớn, sắp tới cũng không có nhiều hợp đồng. Có nghĩa là hiện tại phía sau Tống Niệm không có kim chủ hoặc kim chủ của cô ấy có năng lực không mạnh.”
Cậu nhìn về phía Tưởng Nhân: “Chị có nhiều người bên phía truyền thông thế mà còn chẳng nghe ngóng được bên họ chuẩn bị khui xu hướng tình dục của diễn viên đang nổi. Tin hot như thế chị còn không biết, vậy mà Tống Niệm lại biết.”
Mười ngón tay của Tưởng Nhân đan vào nhau, chống dưới cằm: “Nếu cô ta nói dối thì sao?”
“Em đã cân nhắc khả năng này lúc cô ấy nói. Khi ấy, biểu cảm của cô ấy rất chân thành. Hơn nữa cô ấy cũng không cần phải làm vậy.”, Chu Tự Hành thở dài: “Nếu cô ấy chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ giữa em và Tập Thanh để đạt được hợp đồng người yêu thì có thể thẳng thừng uy hiếp. Hơn nữa cách này cũng đâu có an toàn. Nếu em kí hợp đồng với cô ấy, nhưng sau đó lại không hề có tin tức về đồng tính nào được khui ra, thì chẳng phải lời nói của cô ấy sẽ tự động bị vạch trần sao? Việc ngu ngốc như vậy ít người làm lắm.”
“Cho nên…”, Chu Tự Hành đưa ra suy đoán của mình: “Em nghĩ lý do hợp lý nhất là Tống Niệm muốn báo cho chúng ta để làm rối loại ý định của tên đầu têu kia – đồng thời cũng là người muốn bao dưỡng cô ấy. Có lẽ Tống Niệm ở một bữa tiệc nào đó, hoặc tình cơ nghe ngóng được tin tức này, sau đó tới nói cho em.”
Tuy biết chú nhỏ* rất thông minh nhưng lần này Tưởng Nhân vẫn khá bất ngờ.
(* Chú nhỏ hay còn gọi là em chồng.)
Vốn dĩ cô vẫn luôn lo lắng khi Chu Tự Hành gặp Hạ Tập Thanh thì sẽ bị tình cảm làm mụ mị đầu óc. Nhưng những suy luận chặt chẽ, cẩn thận của cậu khiến Tưởng Nhân không thể không thừa nhận, mình đã đánh giá thấp Chu Tự Hành rồi.
“Chị sẽ cho người điều tra chuyện này. Có điều, nếu theo như lời Tống Niệm nói, hẳn là tầm hai ngày nữa sẽ có động tĩnh. Khả năng chị điều tra cũng sẽ không kịp.”
Chu Tự Hành nhíu mày suy nghĩ, im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Em có ý này.”
“Nói đi.”
“Bởi vì chuyện gì xảy ra thì cũng phải có động cơ hợp lí phía sau nó. Nếu phóng viên chụp được ảnh em và Tập Thanh, thì trước khi đăng ảnh hoặc video lên, bọn họ chắc chắn sẽ liên hệ với đương sự trước, vì cái bọn họ cần là lợi ích. Nếu đương sự đồng ý bỏ tiền ra mua chứng cứ thì mục đích của bọn họ cũng đạt được rồi. Nhưng mà hiện tại lại không có người nào liên hệ với chị.”
“Vậy có nghĩa là chuyện này không phải co bên báo chí phát hiện trước.”, Tưởng Nhân rất nhanh đã hiểu được ý của Chu Tự Hành: “Nếu bên báo chí thật sự chụp được cái gì, thì trước hết họ sẽ phải liên lạc với chúng ta, chứ không phải đưa cho kim chủ hay nhà đầu tư của bên khác, cho nên…”
Chu Tự Hành cất giọng chắc chắn: “Cho nên, căn bản không có tòa soạn nào chụp được ảnh cả, mà chỉ là người nào đó biết chuyện rồi tới gây khó dễ thôi.”
Ngay lập tức, phạm vi được thu hẹp lại. Trong lòng Chu Tự Hành gần như đã xác định được kẻ tình nghi gây lên trận sóng gió này.
“Tên Ngụy Mân cặn bã này, đến chết cũng không hối cải.”, Chu Tự Hành nắm chặt tay: “Lúc trước em nên đánh chết thằng đó.”
“Đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ.”, Tưởng Nhân suy nghĩ đường lui: “Nếu sự việc giống những gì chúng ta phân tích, thì bây giờ trên tay truyền thông chắc hẳn không có ảnh chụp của em với Hạ Tập Thanh. Vậy thì mọi chuyện cũng dễ xử lí. Giờ chị sẽ điều tra xem gần đây Ngụy Mân có quan hệ gì với đoàn đội của Tống Niệm không.”, nói xong, Tưởng Nhân bắt đầu gọi điện thoại.
Ngẫm nghĩ lại lần nữa khiến Chu Tự Hành có hơi do dự. Nếu thật sự là Ngụy Mân giở trò phía sau thì sao gã lại dám động đến mình?
Ngay lập tức, lời của Tống Niệm lại vang lên.
[Cậu là nhị công tử của nhà họ Chu, ai dám động vào cậu chứ. Nhưng cậu có nghĩ tới Hạ Tập Thanh không? Trong giới giải trí, có tiền cũng chẳng hề gì. Quyền thế có thể đè bẹp tiền tài.]
Tưởng Nhân đã lăn lộn trong giới giải trí rất nhiều năm, quan hệ có nhiều không đếm xuể.
“Chú yên tâm, lần này chú giúp chị, lần sau chú có chuyện gì muốn nhờ, chị tuyệt đối không từ chối đâu.”
Nhìn nụ cười giả lả trên mặt chị dâu nhà mình trong nháy mắt cúp máy đã biến thành biểu cảm lạnh tanh, Chu Tự Hành cũng hiểu.
“Dạo gần đây đúng là Ngụy Mân muốn bao dưỡng Tống Niệm. Cô ta không nói dối.”
Nghe Tưởng Nhân nói xong, Chu Tự Hành đứng bật dậy.
“Giờ em không được đi tìm tên đó.”, Tưởng Nhân hung dữ quát: “Nếu Ngụy Mân dám động đến các em thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Lần trước em đánh nó, chắc chắn nó đã ghi hận. Nếu giờ nó sắp xếp phóng viên ở quanh mình, rồi cố tình kích em đến đánh nó, thì tới lúc đó, người lên báo cũng chính là em đấy.”
“Em không định đi tìm nó.”, Chu Tự Hành xoay người: “Em đi tìm Tập Thanh.”
Tưởng Nhân thở dài: “Chuyện của Tập Thanh chắc chắn sẽ rất rắc rối. Tuy cậu ấy là con của Hạ Vân Khải, nhưng dư luận không phải dựa vào tiền là có thể ngăn chặn được. Đôi khi, ngay cả quyền thế cũng không ép xuống được.”
Chu Tự Hành lặng thinh, trong đầu đang suy nghĩ biện pháp đối phó.
“Chị sẽ thay em liên lạc với Ngụy Mân, xem bên hắn có điều kiện thỏa hiệp hay không.”
Cứ tưởng tượng phải thỏa hiệp với hạng người như Ngụy Mân, Chu Tự Hành lại thấy ghê tởm. Nhưng cậu lại càng không muốn Hạ Tập Thanh phải chịu thương tổn.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, sau đó Chu Tự Hành nhẹ giọng nói câu cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng của Tưởng Nhân.
Lúc về đến nhà đã là 11 giờ tối. Chu Tự Hành bấm chuông nhà đối diện cũng không có ai trả lời. Cậu mở di động lên mới biết mình đã nhận được tin nhắn của Hạ Tập Thanh.
[Hoa hồng nhỏ: Hôm nay có chuyện rất quan trọng, có lẽ đến khuya anh mới về. Ngày mai em có buổi quay quảng cáo nhỉ? Vậy em ngủ trước đi. Ngủ ngon.]
Bình thường, ít khi Chu Tự Hành hỏi thăm công việc của Hạ Tập Thanh. Dạo này hình như anh rất bận, thường xuyên không ở nhà.
Đã sắp tới sinh nhật rồi. Mỗi dịp sinh nhật trước đây, nếu không phải ở đoàn phim thì Chu Tự Hành đều bị ba mẹ gọi về Tây Sơn. Nhưng đây là sinh nhật lần đầu tiên ở bên Hạ Tập Thanh, bất kể ra sao Chu Tự Hành cũng muốn được trải qua cùng anh.
Cậu bất giác thiếp đi, chìm vào giấc mộng sâu.
Trong mơ, Hạ Tập Thanh đang đẩy một chiếc bánh kem cực lớn về phía cậu.
Anh ôm cổ cậu như bao lần trước đó, nở một nụ cười lưu manh rồi hôn môi cậu.
Cảnh trong mơ quá mức chân thật. Chu Tự Hành đắm chìm trong giấc mộng, dường như có thể cảm nhận được xúc cảm từ một nụ hôn dài và ướt át, mang theo hương thơm quen thuộc trên người Hạ Tập Thanh.
“Sao lại ngủ sâu vậy…”
Chu Tự Hành cau mày, cố gắng mở mắt, sau đó trông thấy cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Hạ Tập Thanh.
“Tỉnh rồi?”, Hạ Tập Thanh nằm lên người cậu, cười như nhóc hồ ly vừa đạt được mục đích. Anh cúi đầu, mạnh mẽ hôn bờ môi cậu: “Mơ thấy gì thế mà không muốn tỉnh?”
Chu Tự Hành dụi mắt, rồi vòng tay qua, ôm eo Hạ Tập Thanh, vùi đầu vào cổ anh: “Mơ thấy anh.”
Hạ Tập Thanh vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua. Hương nước hoa trên người chỉ còn lại dư vị dịu dàng.
Cả đêm anh không về.
“Sao lại thích làm nũng như con nít thế này.”, Hạ Tập Thanh xoa đầu Chu Tự Hành. Sau đó xoay người, ngã xuống bên cạnh Chu Tự Hành, phát ra tiếng than thở mệt mỏi: “Anh mệt quá, ôm anh một lát đi.”
Chu Tự Hành ôm anh vào lòng, xoa nhẹ mái tóc của Hạ Tập Thanh. Hai người không nói gì. Mỗi người đều nhét tâm sự vào trong chăn bông ấm áp.
Hơi thở của Hạ Tập Thanh dần dần ổn định. Chu Tự Hành khẽ khàng buông anh ra. Cậu nằm nghiêng người, lặng lặng nhìn anh đăm đăm, tựa như đang ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật mà mình trân quý nhất.
Vốn tưởng Ngụy Mân sẽ có động tĩnh. Trong lúc quay quảng cáo, Chu Tự Hành có chút không yên. Tuy nhiên, bất ngờ là, cậu đợi cả ngày mà trên mạng không hề xuất hiện một tí gợn sóng nào, quá mức bình yên.
Lên thì chỉ thấy fan đang điên cuồng truyền tay nhau những bài repo* và video của hôm quay chương trình giải trí. Thêm nữa là sắp tới sinh nhật của Chu Tự Hành, nên nhiệt độ của CP Tự Học lại càng cao.
(*Repo (tương tự như fanacc): là những câu chuyện thú vị về idol, thường là những điều nhỏ nhặt fan được chứng kiến.)
Sau khi quay xong quảng cáo, Chu Tự Hành về nhà thì phát hiện Hạ Tập Thanh vẫn chưa về. Cậu gọi điện thoại cho anh, nghe thấy người ở đầu dây bên kia hình như đang rất bận rộn.
“Được, tôi sẽ qua ngay.”, Hạ Tập Thanh lại áp sát vào micro: “Tự Hành ơi? Tối nay có khả năng anh không về được. Em ngủ trước nhé.”
“Thế…”
Thế ngày mai anh có về không?
Hạ Tập Thanh ở đầu dây bên kia dường như đang bận đến sứt đầu mẻ trán, anh che micro lại: “Cái này không cần đặt ở đây. Chờ một lát, mọi người chờ một lát.”
Cuối cùng vẫn không thể hỏi. Cậu không muốn mình giống như một đứa trẻ quấy rối.
“Anh làm việc đi.”, Chu Tự Hành cười cười, dặn dò: “Đừng vất vả quá. Có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho em đấy.”
Cậu cúp máy quá nhanh, khiến Hạ Tập Thanh ở bên kia sững sờ.
0 giờ sáng, rất nhiều nghệ sĩ và đạo diễn từng hợp tác với Chu Tự Hành đều đăng bài Weibo chúc mừng sinh nhật cậu, nhưng Chu Tự Hành không có tâm trạng trả lời. Cậu chùm chăn lên đầu giả bộ mình không online.
Cả đêm mất ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tiểu La dẫn tài xế của ba cậu đến đón người. Chu Tự Hành không có cách nào từ chối, chỉ có thể lên xe.
“Bà chủ nói sẽ làm cho cậu một bàn đồ ăn thật lớn đấy.”, tài xế vui vẻ tám chuyện cùng Chu Tự Hành: “Tối nay đại thiếu gia cũng sẽ về.”
“Không phải anh ấy đang ở Mỹ sao?”, Chu Tự Hành thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Máy bay hạ cánh lúc ba giờ. Tới lúc đấy cũng là tôi đi đón.”
Đón sinh nhật thì vốn nên ở cùng gia đình. Chu Tự Hành vẫn luôn là một đứa trẻ hiếu thảo, nhưng hiện giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ về Hạ Tập Thanh. Thật sự không có tâm trạng đón sinh nhật. Dù thế nào thì cậu cũng muốn báo cho anh một tiếng.
Mở Wechat, khung tin nhắn với Hạ Tập Thanh vẫn im lìm. Chu Tự Hành suy nghĩ tìm từ, gõ vài chữ.
[Hôm nay em về nhà ba ăn sinh nhật, anh…]
Cậu xóa đi rồi lại gõ lại.
[Có khả năng hôm nay em sẽ về nhà nhà ba ăn sinh nhật, không ở chung cư. Buổi tối cũng không chắc sẽ về.]
Cậu còn muốn dặn dò thêm vài câu nhưng lòng đang bức bối muốn chết, làm ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
“Sao lại có chiếc xe tải lớn đỗ ở đây nhỉ?”, Tiểu La hạ cửa sổ xe xuống: “Có người muốn chuyển nhà à?”
Tài xế bấm còi khiến Chu Tự Hành cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
“Anh bạn, mau lái xe đi, đừng đỗ trước cửa thế.”, tài xế hạ cửa xe xuống, nói vài câu. Đối phương cũng liên tục cúi chào: “Lái ngay, lái ngay đây.”
Cách tấm cửa kính, Chu Tự Hành loáng thoáng thấy có rất nhiều khung tranh được xếp trong thùng cacton.
Cậu hạ cửa xe xuống, thấy được khươn mặt mờ mờ của một người đàn ông trên bức tranh.
Lòng bất chợt hoảng hốt, như bị sấm sét không hề báo trước đánh trúng.
Chẳng lẽ Hạ Tập Thanh muốn dọn đi? Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chuyện chuyển nhà sao?
Biết rõ suy nghĩ miên man như vậy là không tốt, nhưng Chu Tự Hành không thể tự chủ được.
Sau khi tiến vào đường hầm, bóng râm đậm đặc, nặng nề ấp ủ quá lâu trong lối đi chật hẹp đột nhiên bao phủ gương mặt của Chu Tự Hành, đen kịt không một tia sáng.
Mỗi ngày cậu đều suy nghĩ, tìm một con đường cho mình và Hạ Tập Thanh, nhưng cậu đã quên một chuyện quan trọng.
Rằng liệu Hạ Tập Thanh có giống cậu?
Là cậu tự vơ việc vào người thôi.
Chính Hạ Tập Thanh đã nói, đây chẳng qua chỉ là thời gian thử việc. Tình yêu trong thời gian thử việc có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Chỉ có mình cậu coi là thật.
Băng qua đường hầm, cái nắng thiếu mất nhiệt độ của mùa thu lại xuất hiện, làm sáng bừng từng ngóc ngách trong tkhông gian chật hẹp này.
Khi Chu Tự Hành gửi tin nhắn đã chỉnh sửa nhiều lần đi, điện thoại cũng tự động sập nguồn.
Ý trời rồi.
Chu Tự Hành đè thấp vành mũ xuống, không muốn quan tâm đến ai nữa.
Về đến nhà, Chu Tự Hành miễn cưỡng giả bộ vui vẻ. Mẹ cậu liên tục hỏi thăm tình hình khi cậu đi nơi khác đóng phim. Chu Tự Hành thất thần, trả lời chiếu lệ. Trong lòng cậu có tâm sự, không thể giả vờ vui vẻ nữa bèn đứng dậy.
Đến giờ cơm tối, Chu Tự Cảnh và Tưởng Nhân mới trở về.
Tưởng Nhân cởi áo khoác, đưa cho người giúp việc. Sau khi chào ba mẹ, cô đi tới canh Chu Tự Hành, thấp giọng nói: “Hạ Tập Thanh mới hỏi sao em không nhận điện thoại của cậu ấy đấy. Chị gọi cho em cũng không được.”
“Em quên sạc pin.”
Lúc này Chu Tự Hành mới mang di động đi sạc. Vừa nghe thấy Tưởng Nhân nhắc đến Hạ Tập Thanh, đống tro tràn trong lòng bỗng nhen nhóm cháy lại: “Anh ấy bảo gì?”
“Không nói gì cả. Chỉ bảo chị nói với em một tiếng, bao giờ có thời gian thì gọi điện lại cho cậu ấy.”, Tưởng Nhân lấy một miếng dưa Hami từ mân đựng trái cây trên bàn trà, bỏ vào miệng. Sau đó lấy di động của mình ra, vừa cúi đầu vừa nói: “Hình như cậu ấy rất bận. Nói qua điện thoại cũng không rõ.”
“Ừm.”, Chu Tự Hành chờ đợi điện thoại khởi động lại.
Màn hình vừa sáng lên, còn chưa kịp gọi lại cho anh đã nghe thấy Tưởng Nhân nói: “Có chuyện rồi.”
“Sao vậy?”, Chu Tự Hành nghiêng mặt sang, thấy Tưởng Nhân đã đứng lên: “Chị Hồng, chị lấy áo khoác giúp em với.”
Cô cúi xuống, lắc đầu với Chu Tự Hành: “Chị còn tưởng hai ngày nay Ngụy Mân không có động tĩnh là có ý muốn từ bỏ. Đúng thật là, thật là không ngờ.”
Lời nói của Tưởng Nhân lập tức đánh tỉnh Chu Tự Hành. Cậu vội vàng đăng nhập Weibo. Vị trí số một trên bảng hot search chình ình một gong chữ.
[Thật thật giả giả chuyện tiểu thịt tươi mới nổi họ H là gay]
Nhấp vào hot search thì thấy bài viết đầu tiên là của một blogger. Trong nội dung bài viết không nói rõ họ tên nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khớp với Hạ Tập Thanh.
[@Đầu đề tám chuyện: Giới giải trí thời gian gần đây có một CP nam – nam vô cùng nổi… Nam diễn viên đang cực nổi họ H, thành danh chỉ trong một đêm với biệt danh “nghệ thuật gia” mà nhà nhà đều biết. Lưu lượng khủng đến mức khiến người khác cực kì hâm mộ.
Tuy nhiên, theo người trong cuộc thì tiểu thịt tươi họ H này là gay. Hơn nữa đã từng có rất nhiều bạn cặp đồng tính.
Không biết vị nam minh tinh xào CP cũng anh ta khi biết chuyện này sẽ có cảm nghĩ thế nào?]
Chu Tự Hành nắm chặt bàn tay làm khớp xương trắng bệch.
“Bây giờ chị phải về công ty gấp. Chuyện này chị sẽ xử lí.”, Tưởng Nhân hấp tấp mặc áo khoác vào: “Chu Tự Hành, em không được đi đâu cả. Ở nhà chờ chị.”
Tập Huy ngồi xe tới địa chỉ mới của Phòng trưng bày nghệ thuật Pulito. Tòa nhà này ban đầu là một ngôi nhà vườn bốn tầng kiểu Tây, được Hạ Tập Thanh mua lại. Anh tự thiết kế rồi biến nó trở thành phòng triển lãm Pulito mới.
“Sao có nhiều người vậy?”, dù ông đã đoán trước được lần khai trương này sẽ rất phô trương. Nhưng khi nhìn dàn phóng viên hùng hậu bên ngoài xe, Tập Huy thấy nghi ngờ. Ông bảo tài xế: “Cậu tới hỏi thăm một chút, xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Tài xế vừa đi, Tập Huy liền gọi điện cho Hạ Tập Thanh, nhưng đầu bên kia báo máy bận, không thể nhận cuộc gọi.
Không bao lâu sau, tài xế trở về: “Tập tổng, bên ngoài đều là phóng viên giải trí. Hình như…hình như vì sinh hoạt cá nhân của Hạ thiếu gia…”
Tập Huy nhíu mày.
“Không bớt chuyện.”, ông thở dài, gọi điện cho người khác: “Mang một đám tới đây đi. Tôi gửi địa chỉ cho.”
Hạ Tập Thanh nào ngờ nổi, tiệc tối khai trương vừa mới bắt đầu chưa được nửa tiếng, bên ngoài đã bị phóng viên vây kín. Thậm chí anh còn không biết nguyên nhân tại sao phóng viên lại tới đây, cho tới khi trợ lí cho anh xem cuộc thảo luận đang sốt sình sịch trên mạng.
Bài viết khui xu hướng tình dục của anh, giờ đã quá 20,000 lượt chia sẻ.
Trông thấy khách khứa đều đang xôn xao bàn luận chuyện phóng viên bên ngoài, mặc dù trong lòng đang ngờ vực không thôi nhưng Hạ Tập Thanh vẫn phải tỏ vẻ bình tĩnh, tự nhiên.
Anh lại cà vạt Âu phục của mình rồi lấy micro trong tay MC dẫn chương trình, sau đó đứng ở sảnh chính tầng một – nơi đặt tranh, cất tiếng: “Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc, vì sao bên ngoài lại có nhiều phóng viên như vậy.”
Trên mặt Hạ Tập Thanh là nụ cười thản nhiên, lịch thiệp: “Phòng triển lãm nghệ thuật này đã được mở lại sau 15 năm. Mỗi nơi, mõi chi tiết trong đây đều do tôi tự mình tham gian hoàn thiện, bao gồm cả việc chọn khách mời. Vậy nên, tất cả những vị có mặt ở đây ngày hôm nay, đều là những đại nghệ thuật gia, nhà sưu tầm lớn mà tôi vô cùng kính trọng.”
“Sức hút của nghệ thuật đến từ lòng bao dung với sự tự do và sự cộng hưởng trong tình cảm. Cho tới nay, tôi vẫn luôn tôn trọng hai điều này trong những sáng tạo của mình. Vậy nên, tại nơi này, tôi muốn nói rõ với mọi người. Giống như rất nhiều người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, tôi cũng là một thành viên của cộng đồng LGBT.”
Nhìn khách khứa bên dưới nghị luận, Hạ Tập Thanh nhướng mày: “Tôi vốn tưởng xu hướng tình dục của một cá nhân, ít nhất sẽ không bị chỉ trích nặng nề trong giới nghệ thuật. Chẳng lẽ không phải sao?”
Lời này vừa dứt, cả phòng đột nhiên im phăng phắc. Một màn chụp mũ lớn như vậy, nào còn ai dám nhiều lời chứ. Ngay cả những người đã xem tin nóng trên mạng cũng không muốn bị gán cho tội danh “kì thị người khác”, “không tôn trọng tự do”.
“Cảm ơn mọi người đã thông cảm và tôn trọng. Vậy xin mời các vị tiếp tục thăm quan các gian triển lãm. Tầng hai và tầng ba đều đã mở cửa. Tầng bốn chưa hoàn thiện. Nhân viên sẽ dẫn các vị thăm quan. Chúc mọi người thưởng thức vui vẻ!”, Hạ Tập Thanh mỉm cười đến không chê vào đâu. Nói xong câu “enjoy” thì trả lại micro cho nhân viên.
“Tầng bốn không ai được phép lên. Nếu có người gây rối thì mời ngay ra ngoài.”, Hạ Tập Thanh dặn dò hai câu rồi cầm ly champagne lên, uống cạn một hơi.
Tình hình hiện tại tạm thời có thể kiểm soát, nhưng nếu Chu Tự Hành tới thì liền xong đời.
Hạ Tập Thanh lấy tấm thiệp mời chưa được phát từ túi trong của Âu phục ra, ngắm nhìn rồi lại cất trở về.
“Gọi cho trợ lí của Chu Tự Hành đi. Bảo cậu ấy phải canh chừng Chu Tự Hành, đừng cho cậu ấy tới tìm tôi.”
Trường hợp lần này, quan hệ công chúng căn bản là ngõ cụt. Hạ Tập Thanh biết, chắc chắn hiện tại Tưởng Nhân đang PR giúp mình. Nhưng nếu chỉ đè hot search và những tìm kiếm liên quan xuống, thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Sắc trời dần dần tối mịt. Bên ngoài đột nhiên có tiếng động vang lên. Hạ Tập Thanh đứng trước cửa kính sát đất trên tầng hai nhìn xuống, thấy một nhóm người mặt đồng phục bảo an đang đuổi phóng viên đi. Ở đằng xa, anh trông thấy xe của Tập Huy.
Buổi khai trương vốn được chuẩn bị chi li, tỉ mẩn, giờ đã thành một vũng nước đục. Hạ Tập Thanh uất ức không thôi. Cảm xúc phẫn nộ giống như thủy triều xô ào đến. Rồi tới khi thủy triều rút, cảm giác mất mát to lớn bao trùm lấy anh.
Tới gần khuya, khách khứa lần lượt ra về. Nhân viên cũng đã tới giờ tan làm. Hạ Tập Thanh cứ như vậy, ngồi ở trước cửa tầng bốn, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Anh chẳng hề lo chuyện xu hướng tìn6h dục của mình bị khui ra. Với lối sống trước đây của anh, bị khui ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Thế nhưng anh không muốn liên lụy Chu Tự Hành, càng không muốn bị khui vào đúng ngày sinh nhật của cậu.
Gói thuốc lá trên người bị anh hút sạch sẽ. Hạ Tập Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ.
12 giờ kém 10.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mất mát như bây giờ.
Bước xuống từng bậc cầu thang, cuối cùng Hạ Tập Thanh cũng hiểu được cảm giác yêu một người.
Đó không phải sự ngọt ngào vô bờ bến khi được bao bọc bởi tình yêu. Mà là khoảnh khắc buồn bã và mất mát khi bạn phát hiện, mọi thứ bạn làm cho người ấy đều biển thành phí công, vô ích.
Phòng trưng bày trống trải treo đầy những tác phẩm quý giá. Nhưng trong mắt anh, chúng chẳng qua chỉ là những vật vô hồn, không có sự sống bày biện trong tòa nhà tráng lệ này.
Anh xoay người, khép cửa chính lại, chuẩn bị chấm dứt sự ngu ngốc và cố chấp của mình tại nơi này.
Thế nhưng, ngay lúc này, bỗng dưng có một giọng nói vang lên phía sau anh.
“Tập Thanh.”
Hạ Tập Thanh không dám tin mà xoay người lại. Anh thấy một người vừa bước ra khỏi taxi, còn đang thở hổn hển. Người đó đội mũ và đeo khẩu trang kín mít.
“Tự Hành? Em, sao em lại tới đây?”, anh sợ hãi kéo Chu Tự Hành vào phòng trưng bày.
Chu Tự Hành tháo khẩu trang xuống, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Cậu hổn hển giải thích: “Em, em bị anh em nhốt trong nhà. Vừa mới tìm được cơ hội trèo tưởng chuồn ra. Em về chung cư nhưng anh, anh không có nhà. Em xem tin tức thì thấy địa chỉ nơi này nên muốn xem thử xem anh có ở đây không.”
Nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, Hạ Tập Thanh bỗng nhiên như mất đi khả năng nói chuyện. Một câu cũng không nói nên lời.
Anh ngoảnh đầu nhìn chiếc đồng hồ cổ treo trên sảnh chính.
Kim đồng hồ vẫn chưa chỉ tới điểm cuối.
Tốt quá, vẫn còn kịp.
Nắm lấy cổ tay Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh kéo cậu thẳng lên tầng bốn rồi mở cánh cửa ra. Chu Tự Hành đang thấy khó hiểu nhưng cậu chú ý tới tàn thuốc văng đầy trên mặt đất.
“Anh kéo em lên đây làm gì vậy??”
Hạ Tập Thanh đẩy cánh cửa của tầng bốn.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Khoảnh khắc cánh cửa hoàn toàn mở ra, Chu Tự Hành sững sờ.
Cả tầng lầu này trưng bày vô số những bức tranh, có lớn có bé, có màu nước hoặc sơn dầu. Điểm giống nhau duy nhất chính là người trong tranh.
Mỗi bức đều là cậu.
“Đây là tranh anh vẽ cho em. Tổng cộng có 99 bức. Từ lúc em còn nhỏ tới em của hiện tại. May mà em là ngôi sao nhí đấy. Chứ nếu không anh chẳng biết vẽ kiểu gì.”
Chu Tự Hành chợt nhớ tới đêm cậu dẫn anh tới trường bắn, Hạ Tập Thanh chĩa súng vào ngực cậu, sau đó cậu còn nói đùa rằng.
[Mua tất cả những bức tranh Hạ Tập Thanh vẽ cho tôi, rồi chôn chúng cùng tôi.]
Hạ Tập Thanh một mình đi về phía trước. Anh dừng chân tại một tác phẩm trưng bày còn cao hơn mình. Nó được phủ một tấm vào lụa màu đen, bóng loáng dưới ánh đèn pha lê sáng choang.
“Cái này cũng được làm cho em.”, Hạ Tập Thanh đưa tay tới, nhẹ nhẹ kéo tấm lụa xuống.
Trước mặt anh xuất hiện một tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao trắng tinh. Đó là một chàng trai có thân hình cao lớn, khuôn mặt đang hướng về phía trước như đang nhìn gì đó. Nụ cười hiện trên ngũ quan lập thể, đẹp tựa một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại.
Trong tay chàng trai cầm một cành hồng, dịu dàng nhưng cũng tràn đầy sức mạnh.
“Sinh nhật vui vẻ.”, Hạ Tập Thanh bước về phía cậu: “Xin lỗi. Anh làm hỏng sinh nhật của em mất rồi.”
Cuối cùng anh cũng đi tới trước mặt Chu Tự Hành. Hạ Tập Thanh lấy một tấm thiệp mời màu xanh dương được niêm phong bằng con dấu hoa hồng trong túi áo Âu phục.
“Anh đã thức mấy đêm liền. Vốn định hôm nay sẽ mời em, đích thân giao thiệp đến tận tay. Nhưng không ngờ em không có nhà, rồi lại…lại xảy ra những chuyện ầm ĩ đó.”, Hạ Tập Thanh cụp mắt, lông mi khẽ rung rung: “Sinh nhật vui vẻ. Bất ngờ của anh thành mớ bòng bong rồi.”
Hóa ra anh ấy không quên sinh nhật của mình.
“Anh cố tình chọn hôm nay để khai trương là vì phòng trưng bày này được mẹ anh đặt theo tên anh. Anh, anh muốn để nó sống lại lần nữa vào ngày sinh nhật của em.”
Giây cuối cuối cùng của ngày 20 tháng 10, cậu đã có được món quà mà cậu mong ngóng nhất.
Chu Tự Hành ngơ ngác mở tấm thiệp mời tới muộn. Một bức thư viết tay rơi ra khỏi phong bì.
[Anh tặng em phần cốt tủy của chính anh mà anh vớt vát lại được, bằng mọi cách – trái tim được chia không phải bằng từ ngữ, giao lưu không phải bởi giấc mơ và không thể chạm tới bởi thời gian, niềm vui hay nỗi ưu phiền.
Anh tặng em kí ức một bông hồng vàng nở lúc hoàng hôn, những tháng năm trước khi em có mặt.
Anh tặng em những minh giải về chính em, những lý thuyết về em, những tin tức xác thực và đáng ngạc nhiên về em.
Anh trao em nỗi cô đơn của anh, bóng tối của anh, cơn đói dày vò trái tim anh.
Anh đã cố lo lót em bằng tù mù, bằng hiểm nguy, bằng chiến bại.]