Thiên Trường Cửu vô hồn nằm trên giường và nhìn lên trần nhà.
Rốt cuộc bao giờ cô mới được giải thoát đây? Khóc cũng không khóc nỗi nữa.
Mong muốn được giải thoát của cô càng ngày càng lớn.
Cả ngày, Phong quản gia cứ đứng trước cửa năn nỉ Trường Cửu ăn chút gì đó, nhưng bây giờ thức ăn cũng chẳng ngon nữa.
Ăn không nổi, cô chẳng cảm nhận được gì, vô vị như cuộc đời cô.
Tối đến, Hàn Tư Phong đưa cô đến phòng vip của quán karaoke.
Phản kháng để làm gì nữa khi linh hồn Trường Cửu đã chết từ lâu.
Anh nắm tay đưa cô vào và đặt Trường Cửu ngồi lên đùi mình.
Khoảnh khắc khi Bạch Lộc và Nhất Hàn nhìn thấy Trường Cửu, hai người họ ngỡ ngàng đến không nói nên lời.
Chỉ vài tháng mà cô trong tiều tụy đến đáng sợ, cứ như sắp chết đến nơi.
"Tư Phong...Rốt cuộc mày đã làm gì vậy...?"
Nhất Hàn nhìn Trường Cửu với ánh mắt lo sợ và e dè hỏi anh.
Thân là bác sĩ tâm lý số một, đã gặp biết bao nhiêu là bệnh nhân.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp như Trường Cửu.
Một cô gái 25 tuổi nhưng ánh mắt còn lạnh hơn x.ác chết, không có một ánh sáng.
"Ý mày là sao? Đứng dậy rót rượu nhanh"
Hàn Tư Phong khó hiểu nhìn Nhất Hàn, sau đó anh quay mặt nhìn cô và ra lệnh.
Trường Cửu hiện tại như một con robot xinh đẹp, vô hồn làm theo mệnh lệnh.
Cô đứng dậy và cầm chai rượu từ từ rót cho từng người.
Song, cô đứng yên, tay nắm chặt chai rượu thủy tinh và nhìn chai rượu như có suy nghĩ gì đó.
"Bỏ ngay ý định đó đi.
Ở đây vẫn còn Bạch Lộc là bác sĩ số một, cô nghĩ cô có thể làm được không?"
Nhất Hàn như nhìn ra ý đồ của cô nên liền lên tiếng đập tan cái suy nghĩ dại dột ấy.
Đúng thật, Bạch Lộc đang ở đây, dù Trường Cửu có lấy thủy tinh c.ắt cổ hay đ.âm xuyên tim thì hắn vẫn cứu được.
Chỉ cần không bị ph.anh th.ây thì bác sĩ thiên tài ấy vẫn có thể ngang nhiên đoạt lại sinh mạng từ tay Tử Thần.
Hàn Tư Phong nghe thấy những gì Nhất Hàn nói, liền dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn Thiên Trường Cửu.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc điều khiển và bật nó lên ở mức cao nhất.
Trước mặt mọi người, vậy mà hắn lại dám bật máy r.ung, đúng là c.ầm th.ú.
Cả cơ thể Trường Cửu như có một luồng điện chạy qua khiến cô r.un r.ẩy quỳ rạp xuống, hai tay bịt miệng cố không phát ra âm thanh.
"Dừng được rồi đó, tao hẹn tụi bây đến để vui vẻ chứ không phải-"
"Như này không vui hả?"
Tên ác ma đó cắt ngang lời Bạch Lộc và tiếp tục nhìn Trường Cửu đang r.un r.ẩy ngồi trên sàn.
Nhất Hàn không nhịn được nữa liền giật lấy điều khiển và tắt nó đi đồng thời ra lệnh cho vệ sĩ đem Thiên Trường Cửu đến một căn phòng khác.
"Mày làm gì vậy?"
"Chỉ muốn nhốt Trường Cửu vào một căn phòng khác thôi.
Tao có chuyện cần nói với mày nên hãy đem cô ta ra ngoài đi"
Hàn Tư Phong khó chịu nhưng vẫn đồng ý để vệ sĩ đưa Trường Cửu đi.
Khi trong phòng chỉ còn ba người họ, Nhất Hàn liền lên tiếng.
"Giết cô ta đi."
"Tôi chưa trả thù đủ mà"
"Không muốn hay không dám?"
Vẻ mặt nhởn nhơ và ung dung của Tư Phong liền biến mất sau khi nghe thấy câu nói ấy.
Không dám? Một tổng tài cao cao tại thượng, tàn nhẫn máu lạnh có thể thẳng tay dọn hết vật cản thì sao lại không dám?
"Ha, tao nói đúng rồi phải không? Yêu rồi chứ gì? Tao là bác sĩ tâm lý, chính vì vậy không ai có thể qua mặt được tao.
Lần đầu tiên nhìn Mộc Liên Hoa tao đã cảm thấy không ổn rồi.
Khi mày cưới Trường Cửu thì tao khá mừng vì cô ấy là một cô gái tốt.
Nhưng c.on m.ẹ n.ó, mày hành cho thừa sống thiếu chết, để bây giờ cô ta bị trầm cảm luôn rồi kìa"
"Trầm cảm?"
Hàn Tư Phong giật mình nhìn Nhất Hàn.
Trầm cảm gì chứ, chỉ toàn là giả vờ thôi.
Con ngốc đó lúc nào chả đeo bám anh như cái đuôi, trầm cảm cái nổi gì.
"Thiên Trường Cửu giả vờ rõ ràng như vậy mà mày cũng tin à? Tâm địa cô ta khó lường lắm, hại Tiểu Hoa không thể nhìn thấy ánh sáng mà"
"Giả vờ? Ai mới là người tâm địa khó lường? Mày có thấy con nhỏ 6 tuổi nào ng.u đến nỗi không biết bơi mà tự phi thẳng xuống hồ bơi không? Sàn cũng không ướt thì chỉ có thể là do Mộc Liên Hoa đẩy thôi"
"Chắc chắn là do cô ta muốn ở gần tao nên mới nhảy xuống để được tao cứu"
Nhất Hàn bị Tư Phong làm cho phát điên đến cấm khẩu.
Như vậy mà cũng nói cho được thì trí tưởng tượng của hắn đúng là cao siêu mà.
"Tao nói cho mày biết, Trường Cửu đến giới hạn rồi.
Tao chưa bao giờ bó tay với căn bệnh tâm lý nào.
Nhưng Trường Cửu bây giờ vô phương cứu chữa rồi.
Giải thoát sớm cho nhau đi, mày dùng s.úng rồi b.ắn ngay tim hay thái dương của cô ta như cách mày dọn dẹp vật cản ấy.
Còn không thì để cô ta ở một mình, tầm một tiếng thôi sẽ tự s.át ngay trước mặt mày".