Lọc Truyện

Ảnh Hậu Thành Đôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Chương 205:

Lục Ẩm Băng đợi mấy phút vẫn không thấy động tĩnh từ phòng bếp, cô đứng lên, cúi người nói với Hạ Dĩ Đồng: "Sao vẫn chưa ra nhỉ? Để chị vô trong đó xem chút."

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô gật đầu.

Chân vừa bước được mấy bước thì thấy Lục Vân Chương tươi cười rạng rỡ bưng một bát canh lớn và Liễu Hân Mẫn bước ra: "Ăn cơm thôi."

Hai vị trưởng bối lần lượt ngồi vào chỗ.

Bàn ăn Lục gia có hình chữ nhật, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn ngồi một bên cạnh dài, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ngồi phía đối diện. Lục Ẩm Băng vẫn chưa ngồi xuống, cầm ba bát con lấy canh cho ba mẹ và Hạ Dĩ Đồng trước, rồi đến lượt mình, xong rồi mới ngồi xuống.

Hạ Dĩ Đồng mở to đôi mắt, không chớp lấy một cái, nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, căng thẳng đến mức không kịp cầm đũa.
Chính mình có nên nói chút gì đó không? Chẳng may nói sai cái gì thì sao? Hay là cúi mặt húp canh là được? Bình thường miệng lưỡi ngon ngọt lắm mà, hiện tại ba cước không đá được cái rắm. Giận bản thân.

[Ba cước không đá được cái rắm: Một cụm từ khá thô tục để chỉ những người kiệm lời, không thích nói chuyện, không có khiếu nói chuyện.]

Một cái thìa được nhét vào tay. Lục Ẩm Băng xoa dịu bầu không khí ngột ngạt: "Nhà chị khi ăn cơm không có thói quen nói chuyện, tập trung ăn cơm."

Lục Vân Chương lời hỏi thăm ra tới miệng lại phải nuốt ngược trở lại, câu chữ nghẹn ở cổ họng.

Liễu Hân Mẫn: ". . ."

Hừ! Con gái như khuỷu tay, toàn chỉ ra bên ngoài.

Trước đây ăn cơm nói cũng có ít đâu, giờ học đâu cái thói giả vờ giả vịt?

Lục Ẩm Băng như chủ nhà, đưa hai tay ra: "Ăn cơm, ăn cơm nào."
Lục Vân Chương ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm.

Liễu Hân Mẫn chỉ vào đĩa lớn trước mặt Hạ Dĩ Đồng nói: "Ta muốn ăn cua hấp kia."

Lục Ẩm Băng gắp cho bà một con to nhất, Lục Vân Chương buông đôi đũa trong tay xuống, cầm lấy con cua, Liễu Hân Mẫn nháy mắt, Lục Vân Chương dừng lại động tác định bóc vỏ cua, đứng dậy cầm cái hộp công cụ nhỏ làm bằng bạc tới, đặt từng cái búa, kìm, xẻng, thìa "Cua bát kiện" lên bàn.

[Cua bát kiện: Bộ 08 dụng cụ dùng để bóc vỏ cua trở nên sang chảnh.]

Hạ Dĩ Đồng cũng không lạ gì những thứ này, quê cô ăn cua cũng hay dùng tới chúng.

Lục Ẩm Băng trợn mắt nhìn, trước giờ đều là dùng tay bóc, hôm nay lại giả bộ dùng dụng cụ này, chẳng phải là vờ diễn cho Hạ Dĩ Đồng xem sao?

Kỹ thuật diễn của Liễu Hân Mẫn, cần bao nhiêu làm màu, có bấy nhiêu làm màu, giống như ăn con cua khổng lồ trên bàn đào được Thái hậu nương nương ban cho, tám đời chưa từng nhìn thấy.
Hạ Dĩ Đồng: "Bác trai, bác còn dư Cua bát kiện nào nữa không?"

"Có." Lục Vân Chương đã sớm chuẩn bị, từ trong hộp lấy ra một bộ công cụ hoàn chỉnh khác.

Lục Hạ hai người một người bóc một người ăn, không khác Lục phụ Lục mẫu là mấy, Hạ Dĩ Đồng động tác thành thạo, nói một cách tương đối, Lục Vân Chương chưa từng dùng Cua bát kiện, tốc độ chậm chạp lập tức rơi xuống thế hạ phong. Liễu Hân Mẫn liếc Lục Vân Chương, Lục Vân Chương cũng là bất đắc dĩ. Bọn họ chỉ là muốn xem Hạ Dĩ Đồng có thường xuyên chiếu cố con gái bọn họ hay không thôi.

Hạ Dĩ Đồng cúi đầu tập trung lột cua, Lục Ẩm Băng thỉnh thoảng đút cô một miếng thức ăn, trước khi Hạ Dĩ Đồng ăn miếng đầu tiên, cô lo lắng nhìn cha mẹ Lục một chút, hai người đó không chú ý cô mới dám ăn. Về sau Lục Ẩm Băng đút càng lúc càng tự nhiên, cô cũng ăn càng lúc càng tùy ý, ánh mắt hai người ngẫu nhiên bắt gặp, Lục Ẩm Băng tay chống cằm nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười ngọt ngào, bầu không khí nổi đầy bong bóng màu hồng, cũng không có gì khác so với thường ngày, nhất thời quên mất mình đang ngồi ở bàn ăn Lục gia.
Cua hấp không còn con nào, những đồ ăn khác trên bàn cũng chung cảnh ngộ. Hai trưởng lão Liễu Hân Mẫn và Lục Vân Chương thu dọn bát đũa, đôi vợ chồng trẻ Lục Hạ ngồi trên ghế sofa cho tiêu thức ăn.

Hạ Dĩ Đồng ngồi không yên, luôn nhìn về phía phòng bếp, thấy Liễu Hân Mẫn là Lục Vân Chương đang chụm đầu vào nhau, trực giác mách bảo họ đang nói về cô.

"Chị nghĩ ba mẹ chị có ấn tượng như nào về em?" Hạ Dĩ Đồng tay đầy mồ hôi.

"Tuyệt vời." Lục Ẩm Băng từ đống đồ trên bàn trà, lấy ra một túi trà, rồi đưa cho Hạ Dĩ Đồng.

Lục Ẩm Băng nói: "Em cứ coi như tới đây ăn một bữa cơm thông thường, ba mẹ chị rất dễ nói chuyện, sẽ không làm khó em, mà chị cũng không nhìn ra em có chỗ nào không tốt. Yên tâm, trời có sập chị sẽ giúp em gánh nửa bầu trời."

Hạ Dĩ Đồng vẫn lo sợ như cũ.
Lục Ẩm Băng biết mình có an ủi cũng cô dụng, những lời này chỉ có ba mẹ cô chính miệng nói ra mới có tác dụng, liền nói sang chuyện công việc.

"Chị kiếm cho em kịch bản trong hai tháng qua, Tiết Dao nói thấy mấy cái này cũng được, vừa gửi mail qua cho chị, tối đến chúng ta thảo luận một chút, thích cái nào thì chọn cái đó." Lục Ẩm Băng nói, "Có vẻ em khá thích, em muốn bộ phim thương trường hay về nghệ thuật, hiện tại phim về nghệ thuật chỉ để giành giải thưởng.《Phá tuyết》kết thúc với 3.3 tỉ doanh thu, em vừa đóng phim điện ảnh đầu tay, chị không khuyến khích em nhận phim thuần nghệ thuật, chị muốn giải thưởng, chị muốn cả doanh thu phòng vé, một cái cũng không thể thiếu."

Lục Ẩm Băng: "Gần đây trong giới giải trí có một tiểu hoa đán vươn lên mạnh mẽ, xuất thân từ điện ảnh, lúc trước còn tham gia show tạp kỹ kia với em, tên gì chị cũng không nhớ rõ, em có thể tham khảo lộ trình của cô ấy. Ngược lại, em xuất thân từ phim truyền hình, vừa mới có một bộ điện ảnh công phá phòng vé, đang ở thời kỳ chuyển hình gay cấn, chỉ cần em nhận thêm một bộ, phim nghệ thuật không gây tiếng vang phòng vé vả lại cũng chưa chắc có thể ẵm thưởng, nếu không lấy được Nữ chính xuất sắc nhất thì bộ phim này coi như mất công. Thêm cả việc quay phim và công chiếu của điện ảnh tốn tới tận một năm, nếu không có tiếng vang lớn thì sẽ gây tổn thất nghiêm trọng tới danh tiếng của em."
Hạ Dĩ Đồng: "Phim truyền hình thì sao?"

Cũng không phải là cô hoàn toàn chuyển hình, trong giới có rất nhiều người lột xác từ phim điện ảnh, nhưng số người bứt phá từ phim truyền hình cũng không ít. Hơn nữa cô còn có danh hiệu là Nữ hoàng rating phim truyền hình, một bộ phim truyền hình tốn ít thời gian và chi phí hơn so với phim điện ảnh, nếu như có phim truyền hình làm bước đệm thì cơ hội lựa chọn phim điện ảnh sẽ lớn hơn nhiều.

Lục Ẩm Băng tỏ vẻ không tán thành, lắc đầu nói: "Thành thật thì, mấy năm rồi chị không xem phim truyền hình trong nước, nhưng cũng có nghe qua. Bao gồm cả bộ phim kia của em... Không phải chị chê em diễn không tốt, mà việc cải thiện kỹ năng sẽ bị hạn chế, đội ngũ sản xuất và kịch bản ngày càng kém, hầu hết chúng đều là vì lợi nhuận. Chỉ có một số bộ tốt thì đều là của nam chính, nữ chính chỉ là chiêu trò thoáng qua, đều là Mary Sue. Trừ khi..."
[Mary Sue: Chỉ những nhân vật hư cấu, hoàn hảo tuyệt mỹ, lý tưởng hóa quá mức. Ví dụ như những tổng tài bá đạo, đẹp trai, tốt bụng, hài hước, chung tình trong phim ngôn tình.]

"Trừ khi cái gì?"

"Em nổi lên như thế nào?" Lục Ẩm Băng không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Tân ỷ thiên." Cô nghĩ nghĩ, bổ sung tiếp, "Còn có 《Phá tuyết》nữa."

Lục Ẩm Băng gật đầu: "Một diễn viên có thể gặp được một nhân vật hoàn toàn phù hợp với mình là rất khó, trước có Triệu Mẫn giúp em thành danh, sau có Trần Khinh giúp em được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, trong đó có cả yếu tố may mắn. Nhận một bộ phim truyền hình, không tránh khỏi tình trạng một màu, như vậy sẽ làm lãng phí cuộc đời. Trừ khi có đội ngũ sản xuất không thua kém《Phá tuyết》, chuyên tâm xây dựng một bộ phim truyền hình dành riêng cho em."
Hạ Dĩ Đồng trợn mắt há mồm: ". . ."

Cái này là quá khó, chọn một kịch bản điện ảnh tốt còn dễ hơn.

Lục Ẩm Băng cười nói: "Nếu là hai mươi năm trước còn có khả năng, Lưu Hiểu Khánh và 《Võ Tắc Thiên》, đây mới là thời kỳ đỉnh cao của nữ chính phim truyền hình."

Cô càng nói Hạ Dĩ Đồng càng nản, cuối cùng trực tiếp nghiêng đầu, dựa vào lòng ngực cô, ậm ừ nói: "Chị đây chẳng phải là đang làm khó em sao? Năm 95, khi đó em mới có hai tuổi."

"Lúc đó chị cũng chỉ sáu tuổi, nên không bắt được dịp đó. Nếu chị sinh vào thời đại ấy, nói không chừng 《Hiếu trang bí sử》đã là của chị rồi, 《Võ Tắc Thiên》mới chập chững bước đi đã là cái gì." Lục Ẩm Băng vuốt ve vành tai cô, hôn lên da thịt trắng trẻo một cái.

"Khụ." Lục Vân Chương ngồi xuống ghế sofa hai người đang ngồi, "Chú ý ảnh hưởng."
"Được rồi mà ba." Lục Ẩm Băng ngồi thẳng người.

Lục Vân Chương nói: "Mẹ con ủy thác ta trở thành người đại diện toàn quyền, tới đây truyền đạt ý kiến của bà ấy."

Lục Ẩm Băng: "Ý kiến gì?"

Hạ Dĩ Đồng ngồi ngay ngắn.

Ánh mắt Lục Vân Chương đánh giá một vòng hai người trước mặt, bắt chước giọng điệu của mẹ cô: "Băng Băng từ nhỏ đến lớn tính tình tiểu thư, con sau này ở cùng với con bé..."

Hạ Dĩ Đồng

Hạ Dĩ Đồng còn nghĩ sẽ có chuyện phải lo lắng, kết quả Lục Vân Chương nói: "Nhất định phải nuông chiều con bé."

Lục Ẩm Băng bất mãn kêu lên: "Tính con hiện tại tốt hơn trước nhiều rồi."

Hạ Dĩ Đồng thuận miệng đồng ý: "Đúng đúng, tính tình chị là tốt nhất."

Lục Vân Chương cũng cười theo, từ ái nói: "Ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, nhìn người cũng không tệ. Tính con ôn hòa, lương thiện, không đua đòi, kết hợp với tiểu bá vương nhà chúng ta là vừa vặn hợp lý. Sau này nếu con bé có vô lý quấy phá ba phần, con cứ nói với ta, ta sẽ dạy con bé."
Lục Ẩm Băng vui mừng nhướng mày: "Ba, ý ba là..."

Nhìn qua tưởng Liễu Hân Mẫn là lão đại trong nhà, kỳ thực những quyết định quan trọng đều là Lục Vân Chương quyết định, chỉ cần Lục Vân Chương nói có thể thì chính là có thể, còn cái vế sau "vô lý quấy phá ba phần", cô đâu phải người không nói lý lẽ như vậy đâu? Cho nên chắc chắn lời nhận xét này không phải nói cô.

Lục Vân Chương cười nói: "Ta không có ý kiến, sau này Hạ tiểu thư chính là con dâu của Lục gia chúng ta. Khi nào có dịp sẽ gặp mặt lệnh đường, hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm làm quen chút nhỉ?"

[Lệnh đường: Mẹ người đối diện.]

Ông chỉ nhắc tới mẹ, không nhắc tới cha, Hạ Dĩ Đồng cực kỳ cảm động, hẳn là Lục Ẩm Băng bí mật nói với ba mẹ cô, gia đình họ tốt như vậy, thảo nào giáo dưỡng được một người con gái ưu tú như Lục Ẩm Băng.
Ba người ngồi nói chuyện phiếm ở phòng khách, Lục Ẩm Băng hỏi tới mẹ cô, Lục Vân Chương chỉ về hướng phòng bếp: "Đang bận lau nước mắt, mau đi dỗ mẹ con đi."

Lục Ẩm Băng đi dỗ dành mẹ mình, đã thiếu đi người con gái điều hòa không khí, "ba vợ" và "con dâu" không tìm được tiếng nói chung, bầu không khí trở lạnh, Lục Vân Chương hỏi một câu, Hạ Dĩ Đồng đáp một câu.

Chờ đến khi Lục Ẩm Băng quay lại đưa Hạ Dĩ Đồng lên lầu, vẻ mặt hai người như nhận được đại xá.

Bữa tối Hạ Dĩ Đồng bóc vỏ cua, không cẩn thận để bắn lên quần áo, nên đã vào phòng tắm tắm rửa, di động để ở bên ngoài vang lên, Lục Ẩm Băng ngó vào màn hình điện thoại --- là Tần Mộ.

Cô không nghe máy, hẳn là Hạ Dĩ Đồng không nói ra mối quan hệ giữa hai người, nếu giờ cô nghe máy, để người ngoài nghe được lại thành chuyện rắc rối.
Sau một hồi, điện thoại tự tắt.

Mười lăm phút sau, là một dãy số xa lạ gọi đến từ thành phố S, có một loại trực giác khó hiểu trong lòng Lục Ẩm Băng, cô dùng vân tay mình mở điện thoại Hạ Dĩ Đồng, tìm tới cuộc gọi nhỡ, đối chiếu một chút, là cùng một dãy số.

Cô hơi híp mắt, ấn nút trả lời.

"Lục tổng, tôi là giám đốc cũ của Hạ Dĩ Đồng, Tần Mộ." Nữ nhân bên kia nói, nghe giọng thì có lẽ không cách biệt tuổi tác là mấy, "Có một hạng mục, có liên quan đến Hạ Dĩ Đồng, ngài có dự định hợp tác không?"

Chương 206:

Theo Tần Mộ nói, chỗ cô ấy có một dự án phim truyền hình, Lục Ẩm Băng nghe xong liền cau mày, Tần Mộ là giám đốc của của Hạ Dĩ Đồng, mặc dù bây giờ hai người bọn họ không còn quan hệ, nhưng mua bán bất thành nhân nghĩa còn, không có lừa người, phàm ở trong giới giải trí vẫn có chút nhạy cảm, vì tương lai của Hạ Dĩ Đồng mà nghĩ, cô không muốn Hạ Dĩ Đồng đóng phim truyền hình nữa. Tần Mộ giống như biết cô đang nghĩ gì, không dám nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng mà cô cam đoan bộ phim truyền hình này nhất định sẽ bùng nổ, không bùng nổ cô tình nguyện gánh hết thảy tổn thất.
[Mua bán bất thành nhân nghĩa còn: Thành ngữ chỉ giao dịch mua bán tuy không thành công nhưng không ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên.

Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Thời trước không có ai, sau này cũng không có ai được như vậy.]

Lục Ẩm Băng trong lòng cười nhạo trong lòng: Bồi thường tổn thất? Nhân khí và danh tiếng tổn thất cô bồi thường nổi không? Nhận một bộ kịch bản thối nát cho dù là tầm trung đi chăng nữa thì cũng tốn thời gian và mất chi phí cơ hội, những thứ này không thể đong đếm bằng một số tiền được.

Nhưng mà Tần Mộ và Hạ Dĩ Đồng là bạn tốt, cô vẫn phải giữ thể diện cho vợ trẻ của mình, đủ kiên nhẫn, nhân lúc Hạ Dĩ Đồng đang tắm rửa, bật loa ngoài, vừa lên mạng ngắm hình ảnh của Hạ Dĩ Đồng, vừa nghe đầu dây bên kia nói.

Tần Mộ: "Không biết Lục tổng và Hạ Dĩ Đồng là quan hệ như thế nào?"
Quan hệ như thế nào? Quan hệ trùm cùng một chăn, ngủ cùng một giường thôi, dù sao so với quan hệ của ngươi cũng tốt hơn. Lục Ẩm Băng nói: "Nói thế nào nhỉ, tình như chị em đi." Từ này như liều thuốc chữa bách bệnh, Lục Ẩm Băng nói xong lại tự cười.

Tần Mộ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi cũng yên tâm, tôi với em ấy cũng là tình nghĩa chị em, không tin chị có thể hỏi Hạ Dĩ Đồng."

Đáng thương Tần tổng không biết chị em này không phải chị em kiểu kia, Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua điện thoại nằm yên tĩnh trên bàn, nét mặt mang theo ý cười, mơ hồ "À..." một tiếng, cứ hiểu lầm vậy đi, cũng tốt.

Tần Mộ: "Như vậy người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Bộ phim truyền hình này cải biên từ tiểu thuyết, tôi không biết Lục tổng nghe qua tác giả Tinh Tinh đốt đèn trên mạng bao giờ chưa, gần đây có hai bộ IP kịch lớn đều là tiểu thuyết của cô ấy, nhà sản xuất và nhà đầu tư đều đã thu được lợi nhuận lớn với hai bộ phim 《Mây gian tước》và《Bến đò Lăng Ba》"
Lục Ẩm Băng: "Có nghe qua."

Đầu đường cuối ngõ, cô có thấy qua tên của hai bộ phim truyền hình này khá nhiều.

Cùng lúc đó, Lục Ẩm Băng gõ xuống máy tính cái tên Tinh Tinh đốt đèn, kéo xuống hàng bách khoa, tầm mười năm trước làm giàu từ Tấn Giang, bây giờ là một tác giả thường xuyên, top 10 nhà văn trực tuyến có doanh thu cao nhất, top 3 bảng nhân khí. Xuất bản thành truyền hình và điện ảnh nhiều vô kể. Cô thật sự bội phục những người có thể kiếm tiền bằng cách viết văn, ngày nay văn học trực tuyến đang là một xu hướng, càng ngày càng nhiều nhà đầu tư chú ý đến văn học trên mạng, phát triển IP nhiều như sao trên trời. Nhưng mà kiếm được nhiều tiền không đồng nghĩa chất lượng tác phẩm tốt, đáng để Hạ Dĩ Đồng hi sinh thời gian và chi phí cơ hội.

Tần Mộ: "Tinh Tinh đốt đèn này là bạn thân của tôi, bạn tốt của Hạ Dĩ Đồng."
"Ồ?" Đầu dây bên này Lục Ẩm Băng chớp mắt một cái, có chút ngoài ý muốn.

Tần Mộ có vẻ cắn môi, mới nói: "Nhà sản xuất họ Kiều, là... cũng tình như chị em của cô ấy."

Không hiểu sao, Lục Ẩm Băng luôn cảm thấy cái câu "tình như chị em" này có một chút không đáng tin, chắc không giống với "tình như chị em" của nhà mình đấy chứ? Lục Ẩm Băng lắc đầu, cô lại nhìn mọi thứ xung quanh, điều này có tốt hay không vẫn cần xem xét thêm.

Tần Mộ nói: "Tóm lại, nhà sản xuất là người có rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu kinh phí, có bấy nhiêu kinh phí."

Lục Ẩm Băng gật đầu, đáp lại: "Ừm, đã hiểu."

Tần Mộ nói: "Cho nên tài chính và IP lớn đều đã có, tôi cam kết có thể mời được một đạo diễn lớn và biên kịch có tên tuổi tới, nhất định không thua kém Tần đạo diễn."
Chà, khẩu khí lớn đấy, Tần Hàn Lâm mà nghe thấy lời này chắc tức biến thành cái hồ lô luôn, người trẻ tuổi bây giờ đều khoác lác không cần nháp như vậy. Lục Ẩm Băng phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cửa phòng tắm mở ra, Hạ Dĩ Đồng quấn khăn tắm màu trắng bước ra, để lộ đôi chân trần, đi tới.

Cô nhìn chằm chằm chân Hạ Dĩ Đồng, liếm liếm bờ môi đã khô, hỏi Tần Mộ: "Nếu đã như vậy sao không làm phim điện ảnh?"

Nếu có thực lực, chất lượng phim điện ảnh tốt và chất lượng phim truyền hình tốt, điện ảnh chắc chắn đem về doanh thu cao hơn, nhà sản xuất như người cầm vàng ròng bạc trắng đem chia, Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm đều từ một bộ phim kiếm lời cả tỉ sao?

Hạ Dĩ Đồng tiến lại gần để nhìn tên người gọi trên màn hình, bị Lục Ẩm Băng một tay ôm vào trong ngực, ngồi luôn trên đùi cô, hai tay vòng lấy eo, từ đầu gối sờ dần lên phía trên, cảm giác trơn mềm và mùi hương xông thẳng vào mũi, làm tâm trí cô xao động.
Tần Mộ: "Tôi cũng muốn nói như vậy, nhưng Kiều tổng không quan tâm lợi nhuận, chỉ muốn làm một câu chuyện hoàn chỉnh."

Lục Ẩm Băng khẽ nhướng mắt lên: "Tiêu tiền như nước, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân?"

[Chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân: Đây là một điển tích gắn liền với Chu U Vương và ái thê của hắn – Bao Tự. Chu U Vương để làm cho nàng cười đã đốt lửa trên tháp (Đây là hành động triệu tập chư hầu khi có loạn), Bao Tự nhìn khung cảnh hỗn loạn trong kinh thành, cuối cùng cũng nở nụ cười. Khi chư hầu tập hợp mới nhận ra đây là trò đùa dành cho Bao Tự. Sau này giặc Khuyển Nhung nổi dậy, Chu U Vương đốt lửa trên tháp nhưng không ai tới ứng cứu. Chu U Vương chết, Tây Chu sụp đổ.]

Này sao càng nghe càng không phải tình chị em đơn thuần đây?

Hạ Dĩ Đồng nghe thấy giọng nói này là hiểu, là Tần Mộ, Lục Ẩm Băng ngăn cô muốn giành lấy điện thoại, nói nhỏ bên tai cô: "Chị và cô ấy đang bàn chuyện hạng mục cho em. Cô ấy có biết quan hệ của chúng ta không?"
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu.

Lục Ẩm Băng vỗ nhẹ sau đầu cô, ra hiệu cô ngoan ngoãn ngồi xuống, đừng quấy. Một hồi lại nhớ món nợ ân tình, không nghe rõ đã đáp ứng, chắc cô ấy tức giận lắm (?)

[(?) 一会儿又记着人情债,没听清楚就答应了,她非得气死不可 câu này không có chủ ngữ, Jaki đọc không hiểu ngữ cảnh nên dịch nó ngang như cua.]

Kiều Đồng không phải giàu tới mức có tiền để đốt sao? Tài sản của nhà cô ấy đều là của cô ấy, nào giống nhà mình, còn phải tranh đoạt với cả con riêng bên ngoài của cha cô. Tần Mộ vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Không kém là bao. Ngài xem xem lúc nào có thời gian, ta sẽ hẹn cả hai người đó, chúng ta gặp mặt đàm phán?"

Lục Ẩm Băng không nói tốt cũng không nói không tốt, đáp theo phép tắc: "Ngày mai tôi hỏi Hạ Dĩ Đồng, nếu em ấy đồng ý, tôi cũng sẽ đồng ý."
Tần Mộ: "Ừm, cũng phải, làm phiền Lục tổng rồi, hẹn gặp lại."

Lục Ẩm Băng: "Hẹn gặp lại."

Tần Mộ không cúp máy, là Lục Ẩm Băng duỗi đầu ngón tay ấn điện thoại.

Hạ Dĩ Đồng bỗng nhúc nhích trong vòng tay cô, thả lỏng tay chân, cười nói: "Em chưa từng nghe cô ấy nói chuyện nghiêm túc như vậy. Em vào công ty đã sáu năm, cô ấy đại diện cũng năm năm rưỡi. Nghiêm túc vậy khá cuốn hút."

Lục Ẩm Băng khẽ nói: "Chị kinh doanh được mươi ba năm, là mười ba năm đại diện công ty, bây giờ rất nghiêm túc. Chị có cuốn hút hay không?"

Hạ Dĩ Đồng lập tức thể hiện sự trung thành: "Tất nhiên là chị rồi! Chị mới là người hấp dẫn nhất!"

Người yêu như tay chân, chị em như quần áo.

Lục Ẩm Băng bị một câu dỗ dành vui vẻ, hai người bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên xích gần đối phương hơn, Lục Ẩm Băng mới hé miệng ra, còn chưa kịp làm gì thì chuông điện thoại Hạ Dĩ Đồng vang lên.
Hạ Dĩ Đồng nhảy khỏi đùi Lục Ẩm Băng, mỉm cười chạy ra bàn trà cầm điện thoại, quả nhiên là Tần Mộ.

Những gì Tần Mộ nói với Hạ Dĩ Đồng cũng giống như đã nói với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đứng bên cạnh nghe, tầm mười phút sau, cúp điện thoại, Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Chị nghĩ sao?"

"Mười phần chân thành." Lời nói này của Lục Ẩm Băng không chỉ nói đến sự chân thành của Tần Mộ đối với phim truyền hình, mà còn là sự chân thành của cô ấy đối với Hạ Dĩ Đồng, giao tình hai người bọn họ tốt như vậy, nhưng không chơi trò đánh bài tình cảm, nói gần nói xa thì đây đúng là một dự án rất tốt, em nhận, đôi bên có lợi, em không nhận được, tôi cũng không miễn cưỡng, ngay khi có cơ hội, người tôi nghĩ tới chỉ có mình em. Không quan tâm nửa sau lời cô ấy nói là thật hay giả, tối thiểu cũng không phải tình chị em plastic, thế là Lục Ẩm Băng nói, "Gặp mặt đi, nếu đúng như lời cô ấy nói, cơ hội trời cho; nếu không phải thì chúng ta cũng không mất mát gì."
Hạ Dĩ Đồng tâm trạng phức tạp khi nghe những lời này của Lục Ẩm Băng, nghĩ hơn hai tháng trước, cô và Tần Mộ còn là quan hệ giám đốc và nghệ sĩ, quan hệ chị em tốt, hiện nay lại cùng Lục Ẩm Băng cân nhắc ưu nhược điểm của việc kết hợp làm ăn với đối phương, thật lòng thì, nội tâm cô không thoải mái cho lắm.

Lục Ẩm Băng hỏi: "Sao vậy?

Hạ Dĩ Đồng nói sự thật, Lục Ẩm Băng lại nói: "Công việc là công việc, đời tư là đời tư, em không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Tần tổng của em tìm tới em, chẳng lẽ không phải coi trọng sự nổi tiếng và danh tiếng của em hiện tại sao? Đôi bên cùng có lợi là chuyện tốt. Nếu em muốn bí mật cùng đi dạo phố mua sắm, vẫn có thể đi bình thường mà."

"Chị nói đúng, nhưng mà..."

"Nhưng mà em không thể vượt qua rào cản trong lòng."
Hạ Dĩ Đồng nghẹn lại, gật đầu.

Lục Ẩm Băng nói: "Hiện tại em là cấp dưới của chị, việc em kiếm tiền cho chị đâu làm ảnh hưởng tới việc em lên giường ân ái với chị."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Lời lẽ hơi thô nhưng lý lẽ không thể phủ nhận.

Mặc dù nói rất đúng nhưng vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó sai sai.

Cô nhỏ giọng sửa lại: "Chị chia cát-xê kiểu đó, em không giúp chị kiếm tiền, kia đều là tiền của em."

Lục Ẩm Băng nhíu mày: "Vậy phải làm sao? Chị là vợ của em, em nuôi chị là đạo lý bất di bất dịch, chẳng lẽ không thể cho chị chút tiền tiêu vặt được sao?"

Hạ Dĩ Đồng: ". . . . . . . . . ."

Lục Ẩm Băng không đợi cô nói tiếp, trực tiếp bế lên giường, ý thức mê ly, Hạ Dĩ Đồng muốn hiểu ra điểm mấu chốt trong đó, cô chọc chọc đầu đen đang vùi giữa ngực mình, Lục Ẩm Băng ngẩng đầu: "Hả?"
Thân dưới Hạ Dĩ Đồng khó chịu, tầm mắt mờ mịt, nhưng vẫn nói ra câu nói kia, mơ hồ nói: "Chị và Tần Mộ không giống nhau, em và chị là người một nhà, không phân cao thấp."

Cho nên mặc kệ ai là nhân viên, ai là sếp lớn, tiền kiếm cho ai, cũng đều như nhau.

Giọng nói khàn khàn, gương mặt ửng đó, tình yêu như thủy triều dâng lên, Lục Ẩm Băng cười một tiếng, yêu lại thêm yêu, đôi môi mơn trớn trên người cô, hôn lên môi cô rồi thì thầm: "Nghe theo em."

Lòng bàn tay Hạ Dĩ Đồng rịn đầy mồ hôi, như cá trơn trượt, vừa vặn ôm lấy eo, còn có một đỉnh khác, eo cô cong lên, thật vất vả mới bình định được thần trí lại tan ra, chỉ còn lại thanh âm rêи ɾỉ nhẹ nhàng, mềm mại, kéo dài, như lời hồi âm.

. . .

Để không bị Tần Mộ phát hiện, Lục Ẩm Băng cố ý trả lời cô sau bữa sáng: Bốn giờ chiều nay, Bắc Kinh, nhà hàng XX, được chứ?
Tần Mộ trả lời trong giây lát: Chờ một chút, để tôi hỏi Kiều tổng.

Ba phút sau, Tần Mộ trả lời: Sáu giờ được không? Kiều tổng có một cuộc họp vào buổi chiều.

Lục Ẩm Băng sau khi hỏi trợ lý của hai người thì trả lời: Được.

Tần Mộ: Tôi đi đặt chỗ trước.

Ăn xong bữa sáng, hai người lái xe rời khỏi nhà Lục, kết thúc kỳ nghỉ, quay lại công việc, bất quá bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, ba ngày là có thể gặp nhau một lần, đương nhiên, đó là lúc chưa tới đoàn làm phim quay phim.

Tối đa hai tháng, Hạ Dĩ Đồng nên gia nhập một đoàn làm phim mới.

Chỗ của Tần Mộ, nên xác nhận càng sớm càng tốt, cho nên Lục Ẩm Băng mới gấp gáp như vậy.

Buổi chiều hôm sau, mấy chiếc xe sang lần lượt đỗ vào bãi đỗ xe nhà hàng XX, cùng đi về một bàn.

Tần Mộ là người hẹn nên đương nhiên sẽ tới sớm nhất, năm giờ chiều, cô đã ngồi chờ ở nhà hàng, người phục vụ dẫn người đi tới, ngay khi cửa mở ra, cô liền đứng lên, khom lưng cúi đầu chào: "Lục tổng."
Nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, gọi một tiếng: "Hạ Đồng."

"Chị Mộ." Hạ Dĩ Đồng gọi bằng tên thân mật, nháy mắt với cái mặt lạnh Lục Ẩm Băng, kéo Lục Ẩm Băng ngồi xuống.

Tần Mộ nhìn đồng hồ, trên trán đổ đầy mồ hôi nói: "Kiều tổng và Thương tiểu thư sẽ tới sớm thôi."

Đang nói, cửa phòng ăn lại mở ra, lúc này thần sắc Tần Mộ mới thả lỏng. Một người phụ nữ cao gầy, máu lai, đôi mắt màu xanh lam nhìn về ghế Lục Ẩm Băng, nháy mắt phát sáng, như hổ đói vồ mồi, nhấc chân định lao tới.

Lúc này phía sau truyền đến tiếng ho khan không vui, người phụ nữ lai kia mới chịu dừng chân, cọ xát cái mũi, hình như có ý cười, nhường đường cho người phụ nữ phía sau.

Người kia mặc áo có mũ màu xám, thân hình cân đối, khuôn mặt mỹ lệ, tướng mạo có lẽ trẻ hơn vài tuổi so với mọi người ở đây, dáng người tương đồng với Hạ Dĩ Đồng, chỉ là gương mặt kia lạnh đến mức rơi cả băng.
Hạ Dĩ Đồng nghĩ Lục Ẩm Băng khi không nói chuyện đã đủ lạnh rồi, người kia chỉ có hơn chứ không có kém.

Tần Mộ kéo tay nữ nhân lai kia, giới thiệu với Lục Ẩm Băng: "Đây là Thương Ấu Tuyền, tác giả Tinh Tinh đốt đèn, bạn thân của tôi."

Thương Ấu Tuyền đặc biệt vui vẻ: "Chào mọi người."

Nói là chào mọi người nhưng thực tế trong mắt chỉ nhìn thấy một mình Lục Ẩm Băng.

Cô không chạm vào người còn lại: "Đây là Kiều Đồng, giám đốc kiêm nhà đầu tư tập đoàn Kiều thị."

Người phụ nữ áo xám nhàn nhạt gật đầu một cái, coi như đáp lại.

Trong những người ở đây, luận về tuổi tác, có lẽ Hạ Dĩ Đồng là nhỏ nhất, cô cười đứng lên, định bắt tay với Kiều tổng thì Tần Mộ ngăn lại, thấp giọng nói: "Cô ấy không thích động chạm thân thể với người khác, nên khỏi đi."
Tác giả có đôi lời muốn nói: Chuỗi sinh vật tại hiện trường: Kiều tổng ≥ Lục tổng > Thương vũ trực ≥ Hạ tiểu hoa đán > Tần tổng.

Tần tổng: Thương bản thân, ra vẻ đáng thương QuQ.

Lưu ý: Thương Ấu Tuyền và Kiều Đồng bên trên là nhân vật chính của truyện 《Mọi người đều biết tôi yêu em》

Danh sách truyện HOT