Lọc Truyện

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trần Thanh trở về thủ đô hôm trước thì hôm sau, Kỷ Hoài Niên và Hứa Trạm cũng quay về.

Đây là chuyện mà Giang Âm biết được từ Mạnh Liên Y.

Sắp tới cuối năm rồi, thành phố ồn ào đông đúc cũng trở nên nào nhiệt hơn rất nhiều, đâu đâu cũng là gia đình vui vẻ đoàn tụ.

Nhưng mà Giang Âm lại chẳng có hứng thú ăn tết.

Vẻ mặt uể oải, trả lời câu được câu không WeChat của Vệ Vãn Vãn.

Vãn Vãn:【 A Âm, tối mai chúng mình đi xem pháo hoa ở sông Nam thành đi?】

Giang Âm suy nghĩ một chút rồi trả lời cô ấy.

Sound:【 Oki. 】

Vãn Vãn:【 Gọi cả Liên Y đi cùng nhé? 】

Sau chuyện bạo lực học đường lần trước, quan hệ giữa ba người các cô vẫn luôn rất tốt.

Sound:【 Ừm, được đó. 】

Vãn Vãn:【 Hẹn mai gặp nha! 】

Sound:【 Ok! Tớ biết rồi. 】

Gửi thêm một nhãn dán đáng yêu nữa, Giang Âm rời khỏi giao diện trò chuyện với Vệ Vãn Vãn, mở khung thoại của Trần Thanh.

Tin nhắn cuối cùng là vào ba giờ trước, vẫn là do cô gửi đi.

Giang Âm mím môi, đặt điện thoãi xuống, nghiêng người nằm ngửa trên giường, buồn bực thở dài.

Thật là nhớ anh…

Bữa cơm tất niên nhà Giang Âm làm ở tiệm lẩu.

Chín giờ tối là thời gian đông người nhất, tiệm lẩu rộng một trăm mét vuông đều kín hết chỗ, còn một nhà Giang Âm ngồi ở bàn gần quầy nhất.

Khó có thời gian được ăn cơm cùng nhau, Giang Minh Sinh gắp cho Giang Âm một miếng thịt bò, giọng điệu ôn hòa:

“A Âm à, sang năm con thi đại học rồi, con muốn thi vào trường nào?”

Nghe câu hỏi của ba, trong đầu Giang Âm lập tức hiện lên dáng vẻ của Trần Thanh.

Cô nói vẫn muốn luôn bên cạnh anh.

Nghĩ tới anh, khóe miệng của cô gái nhỏ khẽ cong lên, giọng nói mềm mại cũng mang theo sự kiên định:

“Ba ơi, co muốn học đại học ở thủ đô.”

Tay cầm đũa của Giang Minh Sinh hơi ngừng lại, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ:

“Sao lại muốn tới thủ đô? Học trường gần nhà không ổn sao?”

Giang Âm hiểu nỗi băn khoăn của ba mình, ông ấy sợ cô một mình ở bên ngoài không an toàn.

Nhưng mà sự lo lắng này của ba cô xem ra hoàn toàn không cần thiết rồi…

Bởi vì cô có Trần Thanh.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc đưa bạn trai về ra mắt người nhà. Nếu như ba cô biết Trần Thanh đã cướp được con gái mình rồi thì chắc chắn anh sẽ bị đánh gãy chân.

“Ui trời, ba ơi, con muốn ra ngoài xem như thế nào mà, cũng không thể mãi ở thành phố Nam được đâu, đúng không ạ?”

Giang Âm đặt bát xuống, ôm lấy cánh tay Gian Minh Sinh làm nũng:

“Con biết ba lo lắng chuyện gì, nhưng mà con sẽ bảo vệ mình thật tốt!”

“Minh Sinh à, Âm Âm cũng lớn rồi, con bé có chừng mực, con nên cho con bé đi thôi.”

Trương Xảo Nga ngồi ở một bên vỗ vỗ Giang Âm, ý bảo cô đừng nóng nảy.

Trương Xảo Nga vừa dứt lời, Đinh Thanh đang cho Giang Nhạc ăn cơm cũng lên tiếng:

“Đi ra ngoài xem cũng khá tốt, được thêm kiến thức, mở rộng tầm mắt. Âm Âm lớn rồi, anh còn coi con bé là trẻ con hả?”

Từ trước tới nay, đối với mẹ vợ, Giang Minh Sinh vô cùng tôn kính, đối với vợ mình thì càng là nói gì nghe nấy. Ông ấy nghiêng đầu nhìn con gái mình, tựa như là thỏa hiệp, thở dài:

“Được rồi, ba đồng ý.”

“Con cảm ơn ba!”

Giang Âm mỉm cười, ôm lấy ba mình, sau đó lặng lẽ giơ ngón cái với bà ngoại.

Người một nhà vừa ăn cơm vừa nói chuyện xong xuôi, Đinh Thanh ở lại dọn dẹp cửa tiệm, Giang Minh Sinh thì đưa Trương Xảo Nga về nhà. Một mình Giang Âm tự do tự tại, dọn dẹp cùng Đinh Thanh một chút rồi gọi taxi tới sống Nam thành tìm Vệ Vãn Vãn.

Sông Nam thành là nơi duy nhất cho bắn pháo hoa ở thành phố Nam, cho nên vừa đến ngày hội thì nơi này đều kín hết chỗ.

Khi Giang Âm đến, dòng người đã chen chúc xô đẩy rồi.

Liếc mắt một cái toàn là người với người, cô chẳng thể nào tìm được Vệ Vãn Vãn. Vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cô ấy thì lại nghe được tiếng gọi vô cùng ầm ĩ.

“A Âm! Bọn tớ ở đây! Mau tới đây đi!”

Vệ Vãn Vãn vẫy vẫy tay với cô, người đứng bên cạnh là Mạnh Liên Y.

Giang Âm mỉm cười với cô ấy, đi xuyên qua đám người đi tới bên cạnh bọn họ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Mạnh Liên Y, hỏi:

“Bao giờ mới bắt đầu đó?”

“Mười hai giờ.”

Một tay Mạnh Liên kéo tay cô, một tay lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, trả lời:

“Sắp đến rồi, còn mười tám phút nữa.”

Giang Âm gật đầu, cầm điện thoại nhìn chằm chằm mặt sông, không nói gì nữa.

Nhận ra cô không ổn lắm, Vệ Vãn Vãn và Mạnh Liên Y liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Sao thế Giang Âm? Tâm trạng không tốt à?”

Vệ Vãn Vãn nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt Giang Âm hơi co rút.

Một lát sau, cô lắc đầu, hơi cong khóe miệng, mất mát nói:

“Không sao, chỉ là có hơi nhớ anh ấy.”

Vệ Vãn Vãn há miệng thở dốc, không biết nên nói gì nữa.

Giang Âm nhắc tới chuyện này, Mạnh Liên Y bỗng cảm thấy đồng cảm, cũng trầm mặc.

Ting… Ting… Ting…

Điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo của WeChat, phá vỡ bầu không khí im lặng ngắn ngủi.

Giang Âm nhìn màn hình sáng lên, đôi mắt hạnh cũng sáng lên theo, là Trần Thanh gửi yêu cầu gọi video.

Cô lập tức chấp nhận, đôi mắt cười cong thành hình trăng non, giọng nói mềm mại mang theo sự vui mừng:

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT