Lọc Truyện

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thời gian trôi qua thật nhanh, đại học năm ba, Trần Thanh hoàn thành chương trình học tập trước thời hạn, nhận được bằng tốt nghiệp của đại học Bắc Kinh.

Trùng hợp thay, vào ngày bạn trai tốt nghiệp, Giang Âm không hề có chuẩn bị mà gặp phụ huynh.

May mà ba mẹ nhà họ Trần cũng không khó khăn gì cả. Chu Nhược Thủy dịu dàng rất vừa ý cô, Trần Lâm Mặc thường ngày nghiêm túc hôm nay cũng trở nên ôn hòa.

Sau khi tốt nghiệp, Trần Thanh càng ngày càng bận rộn hơn. Giang Âm cũng vì vậy mà tham gia không ít các hoạt động khác, ngày thường không có ở bên cạnh anh cũng rất phong phú.

Nhưng mà chỉ cần Trần Thanh rảnh rỗi một chút, Giang Âm lập tức bỏ hết công việc trên tay xuống, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, cô sẽ làm nũng với anh, để anh chăm sóc mình.

Theo bốn mùa thay đổi, sau khi Giang Âm và Mạnh Liên Y lên đai học năm tư không lâu thì Kỷ Hoài Niên ở trường quân đội thủ đô trước ngày sinh nhật của Mạnh Liên Y cũng đã tốt nghiệp trước một năm, trúng tuyển vào căn cứ bí mật của thủ đô.

Đúng lúc bọn họ đều đang có thời gian, Hứa Trạm đưa ra ý kiến đi du lịch, nhưng lại không may rằng Trần Thanh đột nhiên phải đi công tác ở thành phố Cẩm, cho nên ý kiến này đành phải hoãn lại.

Giang Âm đẩy hành lý đã sắp xếp xong xuôi ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng gọi điện thoại trước cửa sổ sát đất.

Đúng vậy, người đàn ông.

Thiếu niên như ánh trăng sáng năm ấy theo thời gian qua đi, khuôn mặt càng trở nên sắc nét, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ưu nhã, lịch lãm. Trưởng thành trở thành một người đàn ông vô cùng nam tính.

Nhìn Giang Âm đang ngây người, Trần Thanh vẫy vẫy tay với cô.

Giang Âm lấy lại tinh thần, khuôn mặt ửng hồng, đi tới trước mặt anh.

Trần Thanh cúi đầu hôn lên miệng cô, vừa gọi điện thoại, vừa đưa cà vạt cho cô.

Giang Âm hiểu ý, trừng mắt với anh rồi nhận lấy.

Cô nhón chân, thuần thục thắt cho anh, sau đó lùi về sau một bước, vừa lòng gật đầu, há miệng thầm cảm thán…

Chồng mình thật đẹp trai!

Ánh mắt Trần Thanh vừa cưng chiều lại vừa bất đắc dĩ. Ngón trỏ của anh chạm lên chóp mũi của cô, một tay kéo cô vào lòng mình.

Giang Âm thuận thế ôm lấy eo anh, dựa vào lòng anh, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Hơn mười phút sau, cuối cùng Trần Thanh cũng cúp máy, hai tay ôm lấy eo cô, cùng cô trán chạm trán, giọng nói khàn khàn:

“Bé ơi, đợi anh trở về, chúng ta kết hôn được không?”

Anh dựa vào gần, ánh mắt nóng bỏng, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, khiến Giang Âm có chút không chịu nổi.

Cảm giác tê dại, khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh.

Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ có hơi chói mắt, Giang Âm không chịu nổi mà hơi chớp chớp mắt.

Thấy cô không trả lời, vòng tay đang ôm eo cô của Trần Thanh càng thêm chặt, giọng nói anh khàn khàn như đang ngậm kẹo, nhẹ nói bên tai cô:

“Được không em?”

Mặc dù đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, nhưng cứ bị anh nhìn chăm chú là Giang Âm vẫn xấu hổ. Cô đỏ mặt rời mắt, giọng nói mềm mại, dịu dàng:

“Được ạ.”

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Trần Thanh mỉm cười.

Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như hôm nay.

Sẽ có một người khiến anh cam tâm tình nguyện vì cô mà thay đổi, vì cô mà đầu hàng.

Hôn lên đôi mắt của Giang Âm, giọng nói anh trầm thấp lại dịu dàng:

“Chờ anh trở về.”

Giang Âm ngẩng đầu hôn lên cằm anh, ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, em chờ anh về cưới em.”

. . .

“A Âm?”

Mạnh Liên Y cao giọng gọi.

Giang Âm đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ hơi giật mình, lấy lại tinh thần, hỏi:

“Làm sao thế?”

Mạnh Liên Y nhìn cô, nói:

“Tớ thì sao chứ, là cậu làm sao ấy, gọi cậu nửa ngày cũng không trả lời.”

“Tớ không sao đâu.”

Giang Âm cười, lắc đầu.

Trần Thanh đi công tác đã hơn một tháng rồi. Đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy kể từ lần xa cách nửa năm hồi cấp ba.”

Thật ra cô có thể đoán ra được anh đi làm gì.

Bốn năm trước, khi Trần Thanh mới tiếp xúc với tập đoàn Dung Hòa, anh đã nói với cô…

Thật ra tập đoàn Dung Hòa cũng không có bình yên như vẻ bề ngoài, nói khó nghe một chút thì là chẳng ra gì.

Mấy năm nay anh vẫn luông chỉnh đốn lại tập đoàn, bổ sung những lỗ hổng, cũng không cố ý đi đối phó người chú họ kia.

Bây giờ tập đoàn Dung Hòa cơ bản đã ổn định, lần này tới thành phố Cẩm hơn một nửa là để đối phó người kia.

Cô không dám làm phiền anh, nhưng lại rất nhớ anh.

Làm bạn đã nhiều năm như vậy, sao Mạnh Liên Y lại không biết cô đang nghĩ gì.

Nhưng mà cô ấy cũng không nói gì, chỉ lột vỏ tôm hùm đất rồi đjăt vào bát của Giang Âm, nói:

“Không sao thì ăn cơm thôi!”

“Ừm.”

Giang Âm mỉm cười, cho miếng thịt tôm kia vào miệng.

Nhưng mới nhai được hai miếng, dạ dày bỗng nhiên rất khó chịu, cô không rảnh lo chuyện khác, lập tức lấy giấy ăn trên bàn rồi phun thức ăn trong miệng mình ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT