Lọc Truyện

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“A Âm, bà dì của cậu đã không tới bao lâu rồi?”

Mạnh Liên Y chần chờ hỏi.

“Tháng trước tớ mới…”

Nói được một nửa, Giang Âm ngừng lại.

Cô vội vàng cúi đầu nhẩm lại thời gian, sau khi chắc chắn rồi thì khó khăn nuốt nước miếng, vẻ mặt cứng đờ:

“Từ lúc A Thanh đi đến bây giờ, một… Vẫn không tới.”

Lời nói vừa dứt, Mạnh Liên Y bỗng đứng lên, kéo Giang Âm đi ra ngoài.

Bị cô ấy kéo ra khỏi nhà hàng, Giang Âm như nghĩ ra gì đó, nhẹ tránh một chút rồi nói:

“Liên Y, cậu muốn kéo tớ đi đâu thế? Chậm một chút!”

“Còn có thể đi đâu nữa? Tất nhiên là tới bệnh viện rồi!”

Mạnh Liên Y bình thường vẫn luôn dịu dàng lúc này lại như một người khác.

Cô không quay đầu lại, đón một chiếc xe taxi rồi nhét Giang Âm vào trong, sau đó cũng ngồi lên xe cùng, nói:

“Bác tài, phiền bác tới bệnh viện Nhân Dân số 1 ạ.”

“Được rồi!”

Xe vừa mới dừng trước cổng bệnh viện, Mạnh Liên Y kéo Giang Âm tới thẳng khoa phụ sản. Trải qua một loạt kiểm tra, sau hơn một giờ nôn nóng chờ đợi ở hành lang bệnh viện, cuối cùng bác sĩ cũng gọi Giang Âm vào phòng.

“Chúc mừng cô Giang, cô đã mang thai bốn tuần rồi.”

Nữ bác sĩ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.

Giang Âm sợ mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa:

“Thật ngại quá bác sĩ, xin hỏi ban nãy cô nói gì vậy?”

“Tôi nói, chúc mừng cô Giang, cô mang thai bốn tuần rồi!”

Giang Âm: “…”

Cho đến khi được Mạnh Liên Y đỡ ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe trở về nhà, Giang Âm vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, ngây ngốc hỏi:

“Liên Y, ban nãy bác sĩ nói tớ mang thai đúng không?”

“Đúng vậy! Cậu mang thai rồi! Có bé cưng với Trần Thanh nhà cậu rồi!”

Mạnh Liên Y không chê phiền mà nói lại lần thứ N.

Bé cưng của cô và A Thanh.

Giang Âm cẩn thận vuốt ve bụng mình, ánh mắt ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ý cười ngọt ngào.

Mạnh Liên Y cúi đầu nhìn bạn tốt đang cười ngây ngô, cũng cười theo, không biết có phải là bị ảnh hưởng bởi tâm lý của cô bạn này không nữa.

Giờ phút này, cô ấy cảm thấy Giang Âm càng xinh đẹp và dịu dàng hơn trước kia.

Khi Giang Âm về tới nhà, trời đã tối rồi.

Cô bật đèn lên rồi mới dám bước chân ra.

Rõ ràng phòng khách rất gọn gàng, nhưng cô lại đi cực kỳ cẩn thận.

Giang Âm cũng biết mình như vậy là thần hồn nát thần tính, nhưng mà lúc này không có Trần Thanh ở bên cạnh, cô không hề có cảm giác an toàn.

Cuối cùng cũng ngồi xuống giường được rồi, cô thở nhẹ ra một hơi, rồi lấy điện thoại gọi cho Trần Thanh, mấy chục giây thôi mà lại cảm thấy đặc biệt laiu.

“Xin chào, số máy quý khách gọi hiện đang bận, xin gọi lại lần sau.”

Không nghe máy.

Giang Âm nhíu mày, số điện thoại mà cô gọi là số riêng của Trần Thanh, biết được dãy số này cũng chỉ có vài người thân thiết, ngày thường anh đều sẽ nhận máy.

Cửa sổ không có đóng, gió từ bên ngoài lùa vào, nhè nhẹ lại lạnh lẽo. Cô ngẩng đầu ngắm nhìn đèn ne – on phía xa xa, bỗng cảm thấy bất an.

Ting ting ting…

Giang Âm đang đợi điện thoại nghe tiếng chuông báo lập tức cầm lấy điện thoại, cô nghĩ là Trần Thanh nên không nhìn mà lập tức nghe máy.

“A Thanh…”

“A Âm.”

Là Mạnh Liên Y.

Vừa biết không phải người mình ngày nhớ đêm mong, Giang Âm thất vọng nằm xuống giường, nói:

“Liên Y à, sao lại gọi điện cho tớ sớm thế?”

Mạnh Liên Y ở bên kia dừng vài giây rồi nói, giọng nói mang theo sự không đành lòng:

“A Âm, cậu xem tin tức đi.”

Nói xong thì cúp máy.

Không biết tại sao, Giang Âm cảm thấy hoảng loạn.

Cô nghiêng người cầm lấy điều khiển TV, mở tin tức mới nhất ngày hôm nay ra:

“Đêm hôm qua, rạng sáng ngày hôm nay, đường cao tốc thành phố Cẩm xảy ra một vụ tai nạn giao thông…”

Kèm theo một đoạn video tại hiện trường.

Chiếc xe bị lửa thiêu cháy đã không còn nhìn rõ, đầu xe nát bét đâm vào một mỏm đá, thân xe bị một chiếc xe tải to lớn đè lên khiến nó thay đổi hình dạng.

Âm thanh trong TV lại truyền đến lần nữa:

“Cảnh sát đã xác nhận, chủ nhân chiếc xe này là tổng giám đốc tập đoàn Dung Hòa….”

Cạch…

Điều khiển rơi xuống đất phát ra âm thanh nhỏ.

Dây thần kinh luôn căng chặt của Giang Âm từ tối hôm qua đến bây giờ bỗng như bị đứt, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.

Đại não cô trống rỗng, hơi trở như dừng lại, máu trong người như chảy ngược, cơ thể rét run từng trận.

Tại sao lại…

Trong phút chốc, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, nhưng giờ phút này cô lại chẳng có cảm giác gì cả.

Không đâu, không đâu…

A Thanh của cô không có khả năng xảy ra chuyện này! Anh lợi hại như vậy cơ mà!

Giang Âm đưa tay lung tung lau đi nước mắt trên mặt, đôi tay run rẩy bấm gọi anh một lần nữa, nhưng lần nào cũng vẫn không có người nghe máy khiến ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm, trái tim như bị hàng nghìn tảng đá đập và rồi rơi xuống vực sâu không đáy, lạnh lẽo vô cùng.

Ting ting ting…

Lại một cuộc gọi tới, chuông điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng Giang Âm cũng nhận máy.

“Âm Âm, con có ổn không?”

Giọng nói của Chu Nhược Thủy khàn khàn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT