Lọc Truyện

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cho đến khi Chu Nhược Thủy im hơi lặng tiếng nuốt nước mắt cúp máy, Giang Âm vẫn không nói câu nào.

Đợi một chút!

Như là nghĩ tới gì đó, đôi mắt trống rỗng vô hồn bỗng nhiên xuất hiện tia tức giận.

Không có tìm được thi thể!

Đó có phải là…

A Thanh của cô có thể vẫn còn sống!

Lúc này, trong TV lại tiếp tục đưa tin:

“Bởi vì tổng giám đốc của tập đoàn Dung Hòa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giá cổ phiếu của công ty đang ngày càng giảm. Là xí nghiệp của gia tộc, người thừa kế lại sống chết không rõ. Cho nên các cổ đông trong công ty đã đồng loạt quyết định, trên website official của tập đoàn đã có thông tin mới nhất, tuyên bố ba giờ chiều nay sẽ bầu tổng giám đốc mới…”

Nghe đến đây, Giang Âm không khỏi hừ lạnh một tiếng, cầm điều khiển tắt TV đi.

A Thanh nhất định vẫn còn sống.

Cô muốn bảo vệ đồ của anh, ngoan ngoãn đợi anh trở về.

Nghĩ như vậy, Giang Âm nhẹ nhàng xoa bụng, cẩn thận xuống giường đi vào phòng tắm…

Ba giờ chiều, tại phòng hội nghị của cao ốc Dung Hòa.

Bà nội Trần – Ngô Tú Dung đã ngoài bảy mươi tuổi, trạng thái tinh thần vẫn rất tốt ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn dài, hai bên trái phải là Chu Nhược Thủy và con gái Trần Lâm Nguyệt.

“Cô à, như này không hợp quy củ đâu nhỉ?”

Ngô Thiên Đại ngồi ở đầu bàn bên kia, cười như không cười nói.

Ngôn Tú Dung nhìn đứa “cháu trai ngoan” của mình, ánh mắt sắc bén, giọng nói khí phách:

“Ồ? Cháu nói không hợp quy củ chỗ nào vậy? Lúc trước tập đoàn Dung Hòa trong tay tôi mà hùng mạnh, sao con gái tôi lại không được?”

Đối với tình hình trước mắt, Ngô Tú Dung chỉ có thể nghĩ ra cách để con gái mình là Trần Lâm Nguyệt tạm nắm giữ chức tổng giám đốc mà thôi.

Dáng vẻ Ngô Thiên Đạt lười nhác, trên mặt là vẻ nhất định phải có được, nụ cười như trong bông có kim:

“Chẳng phải cô đã quên rồi à? Lúc trước khi cô từ chức đã nói, nếu như không có người thừa kế thích hợp thì sẽ để cổ đông đề cử, đây chính là những lời cô nói đó!  Trần Lâm Nguyệt không phải là cổ đông của công ty, càng không phải là người thích hợp, cho nên tại sao cô không để cho các cổ đông tự tiến cử?”

Vẻ mặt Ngô Tú Dung không thay đổi, nhưng bàn tay dưới bàn lại đang nắm chặt lại.

“Cô Trần Lâm Nguyệt không được nhưng tôi có thể!”

Đột nhiên có một giọng nói chen vào, phá vỡ bầu không khí đang giương cung bạt kiếm.

Giang Âm mặc một chiếc váy màu đen đứng ở cửa phòng họp. Cô không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Chu Nhược Thủy, đưa tay vỗ tay bà ấy như đang trấn an, sau đó thì mỉm cười với Ngô Tú Dung và Trần Lâm Nguyệt.

Sau đó cô lạnh mặt xoay người đối mặt với Ngô Thiên Đạt xảo trá, chậm rãi lấy văn bản chuyển nhượng cổ phần mà cô tìm được trong két sắt của nhà mình, đặt lên bàn, nói:

“Đây là cổ phần mà Trần Thanh chuyển nhượng cho tôi. Bây giờ tôi cũng là cổ đông, có thể tranh cử chức tổng giám đốc này không?”

Thật ra Giang Âm mở két sắt cũng chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi. Vậy mà không ngờ tới vừa mở ra lại thấy văn bản chuyển nhượng cổ phần và một hộp nhẫn.

Thì ra, A Thanh của cô đã sớm chuẩn bị cầu hôn cô rồi.

“Không thể nào!”

Sắc mặt Ngô Thiên Đạt thay đổi, đứng dậy lật xem văn bản kia, sắc mặt càng ngày càng đen:

“Không thể nào! Đây chắc chắn là do cô làm giả! Cô là ai?”

Giang Âm bình thản ngồi xuống một vị trí trống, ung dung nói:

“Ồ… Quên mất không giới thiệu, thật ngại quá chú họ! Vãn bối tên Giang Âm, là… Người yêu của Trần Thanh.”

Dừng lại một chút, cô cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, cười nói:

“Cũng là mẹ của người thừa kế đời sau của tập đoàn Dung Hòa.”

“Cái gì?”

Ngôn Thiên Đạt tức muốn hốc máu gầm lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ như đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay như ban nãy nữa rồi.

“À… Thính lực của chú có vấn đề à?”

Giang Âm lạnh nhạt nói, khuôn mặt dịu dàng lạnh như băng sương, trong giọng nói có vài phần khí thế giống Trần Thanh:

“Hay là chú yêu cầu tôi lặp lại lần nữa?”

Ngô Tú Dung ở bên cạnh âm thầm tán thưởng Giang Âm, dùng gậy chống xướng đất, nói:

“Lúc trước tôi quy định phụ nữ không thể cầm quyền, nhưng dưới tình huống người thừa kế còn chưa thành niên thì ba mẹ vẫn có thể tạm giữ chức vụ tổng giám đốc. Giang Âm là vợ sắp cưới của cháu tôi, cũng là mẹ của người thừa kế đời sau. Con bé ngồi ở vị trí tổng giám đốc này, các vị cổ đông sẽ không có dị nghị gì chứ?”

Các vị cổ đông còn chưa quyết định, sôi nổi lắc lắc đầu, vui vẻ nói chúc mừng Ngô Tú Dung, rồi lần lượt rời khỏi phòng họp.

“Sao thế? Cháu trai thân yêu của tôi còn phải chờ tôi tự mình mời đi à?”

Ánh mắt sắc bén của Ngô Tú Dung nhìn về phía Ngô Thiên Đạt đang giận dữ.

“Hừ, không cần! Cô à, tương lai còn dài lắm.”

Thấy Ngô Thiên Đạt đi rồi, Giang Âm cảm thấy như trút được gánh nặng.

“Âm Âm? Bà có thể gọi cháu như vậy không?”

Vẻ mặt Ngô Tú Dung hòa ái nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Giang Âm lập tức ngồi thẳng lưng, sau khi cúi đầu che giấu sự buồn bã trong ánh mắt dưới hành mi cong rồi mới ngẩng đầu, mỉm cười, xấu hổ nói:

“Có thể ạ, bà Trần.”

“Lại đây, để bà nhìn cháu nào.”

Ngô Tú Dung vẫy tay với cô, cười lên khiến cho nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ.

“Cũng có con với A Thanh rồi, có phải cháu cũng nên sửa miệng không?”

Bà ấy không chút nghi ngờ về những lời nói ban nãy của Giang Âm.

Đôi mắt đứa nhỏ này trong sáng, một đôi mắt không thể nào lừa người khác được.

Con bé nói có con của nhà họ Trần thì chắc chắn là như vậy!

Giang Âm được yêu mến mà hơi kinh ngạc đi tới, mím môi nói:

“Bà nội.”

Sau đó cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mong chờ của Chu Nhược Thanh và Trần Lâm Nguyệt, nói:

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT