Lọc Truyện

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cùng ngày cầu hôn hôm ấy, Trần Thanh đưa Giang Âm đi đăng ký kết hôn.

Trên đường về nhà, Giang Âm cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người, nháy mắt hiểu được ý của anh, vừa buồn cười lại vừa tức, hờn dỗi nói:

“Có phải anh rất chắc chắn là em sẽ không từ chối anh không?”

Trần Thanh liếc mắt nhìn hai quyển sổ nhỏ màu hồng trong tay cô, khóe miệng cong lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Em muốn hôn lễ như thế nào?”

“À… Đều được ạ.:

Cô gái nhỏ lập tức bị dời sự chú ý, giơ ngón tay tính toán:

“Sắp xếp vào sau sinh nhật của Ngũ Nguyệt đi ạ.”

Trần Thanh gật đầu:

“Ừm.”

Hai người tay trong tay về nhà, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Nhược Thủy ôm Ngũ Nguyệt đi tới.

“Đăng ký chưa? Cho mẹ xem nào.”

Trần Thanh bất đắc dĩ nói:

“Mẹ, vào nhã trước đã.”

Giang Âm cười khúc khích, đưa giấy đăng ký tới cho bà ấy, thuận tiện đón lấy Ngũ Nguyệt trong lòng bà ấy.

Chu Nhược Thủy không để ý tới Trần Thanh mà đứng ở đó mở ra xem luôn.

Trong quyển sổ màu đỏ là bức hình hai người mặc áo sơ mi trắng, đứng sát bên nhau, từ khóe mắt đến đuôi mày đều mang theo sự vui vẻ và hạnh phúc.

Chu Nhược Thủy gật đầu, kéo Giang Âm vào trong nhà, nói:

“Rất xứng đôi!”

Trần Thanh bị mẹ ghẻ lạnh đứng bên cạnh không nhịn được mà đỡ trán cười khẽ…

Đúng là có con dâu liền quên con trai.

Sau khi ăn cơm chiều xong, vì để cho đôi vờ chồng mới cưới có thể giới riêng, Chu Nhược Thủy ôm Ngũ Nguyệt đi.

Đáng tiếc là đêm nay Trần Thanh cũng không định làm gì cả, tối hôm qua có hơi tàn nhẫn, anh sợ cô bị đau.

Giang Âm lười nhác nằm trên ghế sô pha trò chuyện với Mạnh Liên Y.

Trần Thanh đi tới nhéo mặt cô, nói:

“Anh mở nước cho em rồi, đi tắm đi.”

“Vâng.”

Nói xong, Giang Âm nhanh chóng gõ vài cái trên màn hình rồi đứng dậy hôn anh một cái, tiếp đó mới đi vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, thấy cô vừa lau tóc đi ra, Trần Thanh lấy máy sấy trong tủ đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói:

“Lại đây, anh sấy tóc cho em.”

Giang Â, ngáp một cái, đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, híp mắt nói:

“Anh sấy đi.”

Trần Thanh “ừm” một tiếng, để cô nằm lên đùi mình, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua mái tóc đen của cô, động tác dịu dàng giúp cô sấy tóc.

Một lúc lâu sau, khi đã sấy tóc cho cô xong rồi, hai người lên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ là bởi vì hôm nay đi đăng ký, cho nên đêm nay tinh thần của Giang Âm rất tốt.

Cô nằm trong lòng Trần Thanh, lải nhải không ngừng nghỉ.

Trần Thanh vuốt ve mái tóc của cô, thỉnh thoảng đáp lại cô vài câu.

Hai người ôm nhau, dựa sát gần nhau, cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện.

Mãi cho đến nửa đêm, cô mới buồn ngủ.

Trần Thanh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng nói:

“Vợ yêu ngủ ngon.”

Giang Âm vùi mặt vào lòng anh, cũng nói:

“Ngon ngon, chồng yêu.”

Sau khi đăng ký kết hôn xong, cuộc sống của hai người cũng không có gì thay đổi.

Nếu như phải nói là có gì đó khang khác thì có lẽ là sau khi Trần Thanh làm ba, anh càng trở nên trầm ổn hơn.

Mặc dù anh vẫn luôn là dáng vẻ bình thản như nước, không vui không giận.

Mỗi ngày, cho dù có bận rộn công việc, anh vẫn sẽ về nha đúng giờ, giúp cô chăm sóc Ngũ Nguyệt.

Cuộc sống bình đạm ấm áp của hai người vì có con mà trở nên náo nhiệt hơn.

Giang Âm nhìn hình ảnh anh ôm Ngũ Nguyệt, nhỏ giọng dỗ dành bé cưng, vẻ mặt người đàn ông bình thường lạnh lùng lãnh đạm lúc này lại dịu dàng, cực kỳ có mị lực, cũng rất quyến rũ.

Cuối tháng tám, Tiểu Niệm Sanh tròn một tuổi.

Là thái tử nhỏ của nhà họ Trần, tiệc chúc mừng được tổ chức rất long trọng, dường như tất cả gia đình quyền thế ở thủ đô đều tới chúc mừng.

Ngũ Nguyệt thừa kết tất cả những ưu điểm của ba mẹ, trắng trắng xinh xinh, được rất nhiều người yêu quý.

Bé không chút luốn cuống lo lắng nào mà ngồi trong lòng ông nội Trần, tiếp nhận sự trêu đùa và đánh giá cả mọi người.

Giữa tháng chín, ánh nắng tươi đẹp, gió thu thoang thoảng, hôn lễ của hai người cũng được tổ chức.

Khoác lên người một bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, Giang Âm ngồi trên giường lớn, trò chuyện câu được câu không với Vệ Vãn Vãn chạy từ thành phố Nam tới làm phù dâu.

Qua một hồi lâu, vượt qua những người bạn gây khó dễ, cuối cùng Trần Thanh cũng như ý nguyện, gặp được cô dâu.

Cô ngồi ở đó, tấm rèm phía sau mở rộng, một vài tia nắng lấp lánh chiếu lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, đẹp đến mức khiến trái tim người ta rung động, tựa như một nàng thiên sứ.

Từ khóe mắt đến đuôi mày của anh đều nhuốm nhu tình, anh cầm lấy chiếc giày bên cạnh, đi tới trước mặt cô, quỳ một gối xuống, nắm lấy bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn của cô, thành kính hôn lên một cái, tiếp đó cẩn thận đi vào cho cô.

Không đợi Giang Âm phản ứng lại, anh bế ngang người cô lên, trong tiếng hoan hô của mọi người, đi ra ngoài.

Hôn lễ được trang trí rất đẹp, tất cả đều dựa theo sở thích của Giang Âm.

Giang Minh Sinh đưa cô đi từng bước tới trước mặt Trần Thanh, cô nghe thấy ba mình nghẹn ngào nói:

“Phiền con chăm sóc thật tốt cho con gái của ba.”

Người đàn ông trịnh trọng gật đầu, nói:

“Con sẽ làm như vậy, ba! Cảm ơn ba có thể yên tâm giao Âm Âm cho con.”

Mỗi một quá trình của buổi kết hôn, hai người đều tay nắm tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nghiêm túc và trang trọng.

Cho tới khi cô nghe thấy lời thề của Trần Thanh, vào lúc anh đeo nhẫn lên tay cho cô, Giang Âm đã lệ rơi đầy mặt.

Anh kéo cô vào lòng mình, nhẹ hôn lên những giọt nước mắt của cô, giọng nói trầm ấm và dịu dàng:

“Có thể gặp được em, là may mắn lớn nhất trong đời này của anh.”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT