CHƯƠNG 62: THÂN THẾ THẬT SỰ CỦA CÔ
Diệp Văn Văn chưa từng thấy ảnh chụp của ba mình, mẹ cũng không có ảnh chụp chung với ba.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhận ra người đàn ông kia.
Trước kia Diệp Văn Văn cảm thấy diện mạo của mình không giống mẹ, thỉnh thoảng còn nghĩ mình là đứa trẻ được mẹ nhận nuôi từ bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy ông ta, Diệp Văn Văn mới biết thì ra mình giống ba.
Ông ta đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Văn Văn nóng rực.
“Con…” Mắt ông ta ngấn lệ.
Diệp Văn Văn bình tĩnh ngồi xuống đối diện ông ta, biểu cảm không có gì thay đổi.
Ngay cả khi có một cảm giác khác lạ do mối liên hệ huyết thống liên quan đến hai người họ, Diệp Văn Văn vẫn không cảm thấy thân thiết với ông ta.
Bởi vì cô chưa bao giờ hưởng tình yêu của ba.
Ba, chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
“Ông tên là gì?” Diệp Văn Văn không chịu nổi tầm mắt chăm chú của ông ta, cũng không biết nên xưng hô với người đàn ông này thế nào.
Tuổi rất lớn, tuy rằng chưa đến tuổi có thể làm ông nội Diệp Văn Văn, nhưng cũng không phải độ tuổi thích hợp làm ba của cô.
Nếu không phải diện mạo giống thì Diệp Văn Văn đã nghi ngờ người đàn ông này giả mạo ba mình, có âm mưu gì đó.
“Quách Giang Sơ .” Ông ta cười hiền lành.
“Ông họ Quách?” Diệp Văn Văn nheo mắt.
Hiện tại cô đã nảy sinh cảm xúc bài xích cùng lòng đề phòng đối với người họ Quách.
Quách Giang Sơ gật đầu, không rõ vì sao Diệp Văn Văn lại phản ứng mạnh như thế.
“Nam Thành có rất nhiều người họ Quách, có điều ba ở nước ngoài quanh năm, rất ít dùng tên này, nếu con không quen thì gọi ba là Thomas cũng được.”
Diệp Văn Văn nhíu mày, để cô gọi một người đàn ông châu Á tóc bạc bằng tên tiếng Anh, cô lại càng không quen hơn.
“Ông Quách, bây giờ ông gặp được tôi rồi, còn việc gì không?” Một chữ ba, cô tuyệt đối sẽ không gọi.
Ánh mắt Quách Giang Sơ hơi ảm đạm đi vài phần, nhưng giọng điệu vẫn hiền hòa như trước: “Lá rụng về cội, bây giờ ba già rồi, chuẩn bị về Nam Thành dưỡng lão, nghe nói con ở Nam Thành, dù năm đó xảy ra chuyện gì, ba cảm thấy vẫn cần phải gặp con.
“Ông là người Nam Thành à?” Diệp Văn Văn khá ngạc nhiên về điều này.
Cô đột nhiên nhớ lại nguyên nhân chính năm đó mẹ cố ý muốn cô và Quách Hữu ở bên nhau, chính là bởi vì anh ta là người Nam Thành.
“Nam Thành ngày càng phát triển tốt hơn, hoàn cảnh cũng tốt, tương lai hai mẹ con ta sẽ ở lại Nam Thành.” Lời mẹ nói vang lên bên tai Diệp Văn Văn.
Nói như thế, mục đích chính của mẹ khi ở lại Nam Thành là bởi vì người đàn ông trước mặt này?
“Rất tốt, chẳng qua mẹ tôi nói ba tôi đã qua đời khi tôi vừa sinh ra, cho nên chúng ta vẫn đừng nên nhận quen biết, dù sao khi bọn tôi cần ông, ông đã không đến.” Diệp Văn Văn bình tĩnh hơn cô nghĩ.
Trong mắt Quách Giang Sơ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, ông ta cầm chén trên bàn lên, rồi lại nặng nề đặt xuống.
“Ba biết ba có lỗi với hai mẹ con con… Năm đó nếu không phải mẹ con cố ý muốn giữ con lại, có lẽ bây giờ ba cũng không thể nhìn thấy con…” Nói tới đây, ông ta đột nhiên cười: “Ba còn ba đứa con nữa, diện mạo chúng đều giống ba, nhưng con là giống nhất.”
Cảm giác mất tự nhiên dâng lên trong lòng Diệp Văn Văn: “Tôi ngồi ở đây không phải để nghe ông kể mình sống hạnh phúc thế nào sau khi vứt bỏ mẹ tôi.”
“Chuyện của ba và mẹ con khá phức tạp… Nói đúng ra, ba chưa bao giờ vứt bỏ bà ấy, bởi vì… Ba và bà ấy chưa từng ở bên nhau…” Quách Giang Sơ khó khăn giải thích.
Diệp Văn Văn sớm đoán được lời ông ta nói khác hoàn toàn lời mẹ nói.
Nhưng cô không ngăn cản ông ta.
Dù sao từ tâm can mà nói, dù cô có nhận người gọi là ba này hay không, thì cũng muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!