CHƯƠNG 71: ĐỪNG KHIẾN EM GHÉT ANH
“Anh và Dư Tinh là quan hệ công việc, em và Quách Hữu thì khác, cái này có thể so sánh sao? Anh ta muốn xảy ra chuyện gì với em, chúng ta đều hiểu rất rõ, cho nên anh mới muốn hỏi kỹ càng, như thế mới biết được mục đích tiếp theo của anh ta!”
Lệ Trùng Khánh đánh tay lại, xe đang chạy cũng hơi lắc lư.
“Sao lại khác được, đều là người suốt ngày nhìn chằm chằm như hổ đói, một người không ngừng sử dụng thủ đoạn quyến rũ anh, một người muốn làm chuyện đồi bại, đừng nói anh không biết lòng dạ của Dư Tinh với anh.” Diệp Văn Văn cười nhạt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Quách Hữu là bạn trai cũ của em, đương nhiên là khác rồi.” Lệ Trùng Khánh bình tĩnh lại, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.
Lời anh nói ra khiến Diệp Văn Văn khó mà tin được.
Rõ ràng anh biết trong năm năm chia tay với anh, mình hoàn toàn chưa từng hẹn hò nghiêm túc với người đàn ông nào khác, sự tồn tại của Quách Hữu cũng chỉ là làm theo lời mẹ thôi, còn chả đụng chạm gì với nhau.
Lúc này anh lại nói Quách Hữu là bạn trai cũ của mình.
“Nếu anh không tin tưởng em với anh ta như thế, vậy anh đi hỏi thẳng anh ta đi… Anh thẩm vấn em như phạm nhân thế này có ý nghĩa gì sao?” Diệp Văn Văn lập tức rơi nước mắt.
Lệ Trùng Khánh cảm thấy cảm xúc của Diệp Văn Văn hôm nay rất không ổn định, anh cảm thấy tất cả mọi chuyện đều vì sự xuất hiện của Quách Hữu.
Người đàn ông kia phá vỡ cuộc sống yên bình ấm áp của hai người bọn họ, cũng khuấy loạn ao nước trong này.
“Sao lại như thẩm vấn phạm nhân chứ, chúng ta là người yêu, em có thể bình tĩnh một chút được không!” Lệ Trùng Khánh cảm thấy huyệt Thái Dương đau như bị kim châm vậy.
“Ha, dù sao ở trong mắt anh, em cũng chỉ là công cụ làm ấm giường thôi…” Diệp Văn Văn giơ tay lên lau nước mắt, cố ra vẻ kiên cường.
Lệ Trùng Khánh thoáng sửng sốt, sau đó dừng xe ở ven đường, bả vai phập phồng lên xuống.
Bây giờ anh đang rất tức giận.
Nhưng vẫn cố nhịn lại.
“Lời nói của em làm người khác tổn thương quá đấy.” Anh rất mệt, không muốn cãi nhau với cô.
Khó khăn lắm mới gặp nhau rồi tái hợp, anh cũng không mong hai người cãi nhau vì những người không quan trọng.
“Chẳng lẽ không đúng à? Dù là phòng làm việc, trong nhà hay trên xe, anh vừa gặp em là chỉ muốn làm những chuyện kia! Anh ôm em quan tâm em mà không có những suy nghĩ kia được mấy lần, lúc em cần anh, em chẳng những không gặp được anh, gọi điện thoại cho anh hoặc là không ai nghe máy hoặc là người phụ nữ khác nghe máy, nếu em không oán hận câu nào để cho anh hưởng dụng, tất cả khó khăn gian khổ đều phải tự mình gánh chịu, vậy em còn cần bạn trai làm gì!”
Diệp Văn Văn tháo dây an toàn, nước mắt tuôn rơi như đập nước mở van.
Cô vừa thấy uất ức vừa thấy khó chịu.
Cảm xúc chất chồng từ mấy ngày trước đều bùng nổ vào ngày hôm nay.
Lệ Trùng Khánh thấy cô muốn mở cửa thì thẳng thừng khóa cửa lại.
“Chúng ta không nên nói chuyện với giọng điệu này, em đừng xuống xe.” Lệ Trùng Khánh giữ cô lại.
Diệp Văn Văn hất tay anh ra, lại đập tay mình vào cần số, bị đau.
“Mở khóa, em tự bắt xe về!” Diệp Văn Văn khóc thút thít nói.
Lệ Trùng Khánh nhìn cô nước mắt đầy mặt, càng nhíu chặt mày hơn.
“Văn Văn, em bình tĩnh một chút.” Anh thử hạ mình.
Dù sao trong tình cảm, đàn ông khiến phụ nữ khóc là không đúng.
“Thấy anh em không bình tĩnh nổi.” Diệp Văn Văn vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay nắm.
Chỉ cần nghe thấy tiếng mở khóa, cô sẽ lập tức mở cửa xuống xe, không quay đầu lại.
Lệ Trùng Khánh tắt đèn xe, không nói một lời nâng cánh tay dài lên vòng qua cổ Diệp Văn Văn, một tay nâng mặt cô, hôn lên.
“Đừng ầm ĩ nữa.” Trước khi chặn lại đôi môi còn vương nước mắt của cô, anh nói.
Diệp Văn Văn càng khóc to hơn, cô đã khó chịu đến mức này, uất ức đến mức này rồi, nhưng ở trong mắt anh vẫn luôn là mình đang ầm ĩ vô lý?
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!